Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Tại trên đỉnh vách núi, Khương Thần bố trí rất nhiều phù lục. Đám phù lục này nếu như phát nổ chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều đất đá rơi xuống.



Nguyên giả dĩ nhiên sức chịu đựng lớn hơn người thường rất nhiều, đất đá bình thường sạt lở chắc chắn sẽ khó có thể đè chết được bọn họ. Thế nhưng nếu như là một lượng đá khổng lồ vậy thì kết quả cũng khó có thể nói trước được.



Trước khi rời đi sơn cốc thần bí, Khương Thần đã chuẩn bị rất nhiều phù lục. Mà mấy phù lục này toàn bộ đều được vẽ trên da của yêu thú, tính công kích cuồng bạo của nó hơn xa phù lục bình thường. Theo tính toán của Khương Thần, hắn cũng không chú trọng đến việc đất đá có thể đè chết người bên dưới, quan trọng là hắn muốn khiến cho đám người kia trở nên hỗn loạn, đến lúc đó khả năng ám sát của Trương Tiểu Hân mới phát huy được tác dụng.



Bố trí xong phù lục trên đỉnh vách núi, Khương Thần lại cẩn thận trèo xuống, tại phía dưới bắt đầu bày trận pháp.



Tại nơi này nếu như để mà nói thì bày ra một cái huyễn trận là tốt nhất. Thế nhưng huyễn trận bày ra tốn rất nhiều thời gian, mà hiện tại đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn có lẽ đã gần đi đến nơi, chính vì thế mà Khương Thần đành phải tạm thời bày ra một cái trận pháp công kích đơn giản. Loại trận pháp này sát thương cũng không quá cao, đối phó với Nguyên Khí Cảnh thì được, với Nguyên Hồn Cảnh gần như không làm gì được đối phương.



Vừa mới hoàn thành xong trận pháp, Khương Thần liền thấy bóng dáng Trương Tiểu Hân từ phương xa chạy lại. Vẻ mặt lạnh lùng của nàng phảng phất hiện lên sát khí.



“Bọn chúng sắp tới rồi.”



“Trước tiên tìm chỗ ẩn nấp đã.” Khương Thần khẽ gật đầu.



Cả hai người theo phương hướng đầu bên kia hẻm núi mà rời đi, tìm kiếm một vị trí ẩn nấp thuận lợi. Do hẻm núi này cũng không phải là một con đường thẳng tắp mà vòng vèo uốn lượn. Địa hình nơi này có phần hao hao giống như hẻm núi Tử Thần ở Tử Vong Sâm Lâm thời điểm Khương Thần từng vượt qua trong lúc thí luyện cho nên cũng không khó tìm được một chỗ ẩn nấp kín đáo.



Không phải tìm kiếm gì lâu, tại một cung đường uốn lượn, hai người lập tức thấy một hốc đá rộng lớn vừa đủ cho bọn họ ẩn nấp kín đáo. Sau khi cùng chui vào bên trong hốc đá ẩn mình, cả hai lập tức chậm lại nhịp thở nghe ngóng động tĩnh xung quanh.



Khương Thần còn tốt, hắn có tinh thần lực mạnh mẽ có thể kiểm soát được hoạt động trong phương viên mấy trăm mét, thế nhưng Trương Tiểu Hân thì khác. Nàng từ khi Khương Thần xuất hiện thì giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, gần như mọi chủ ý đều nghe theo Khương Thần. Đến hiện tại khi mà Khương Thần kéo nàng chui vào hốc đá này ẩn núp, nàng cũng là ngồi im như thịt nấu đông, thậm chí hơi thở cũng là chậm chậm giống như sợ bị người phát hiện.



“Ngươi cũng không cần căng thẳng vậy a. Đây chỉ là điểm nhấn nhỏ nhỏ ngày ra quân mà thôi.” Khương Thần nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ của Trương Tiểu Hân, liền không nhịn được mà nói.



“Ta cũng không phải là căng thẳng chuyện đó.” Trương Tiểu Hân có chút mất tự nhiên, nói.



Bấy giờ, nhìn lên khuôn mặt của Trương Tiểu Hân, Khương Thần mới phát hiện ra hai má của nàng nhiều ra hai rặng mây hồng. Nhận ra bản thân cùng với nàng tiếp xúc có chút thân mật, khóe miệng Khương Thần không khỏi khẽ giật giật hai cái. Hắn rốt cuộc hiểu tại sao Trương Tiểu Hân căng thẳng.



“Ngươi chịu khó một điểm.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm: “Nếu không ta tìm chỗ khác.”



Đoạn, hắn bước một chân ra ngoài hốc đá toan tính chạy sang một góc khuất khác tìm kiếm chỗ ẩn núp. Chẳng qua còn chưa kịp bước ra thì lưng áo đã bị Trương Tiểu Hân kéo lại. Nàng không nói không rằng, chỉ hừ lạnh một tiếng coi như là không đồng ý với quyết định của hắn.



Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của thiếu nữ trước mắt, nội tâm Khương Thần chợt muốn trêu chọc nàng một chút, thế nhưng ngẫm lại tính khí nàng rất thúi, hắn sau đó liền dẹp đi loại ý nghĩ này, tinh thần lực sau đó tập trung về phía hạp cốc nơi mà đã giăng sẵn cạm bẫy.



Không qua bao lâu, hai người ở trong hốc đá có thể nghe thấy từng đạo thanh âm lộc cộc của vó ngựa cùng bánh xe gỗ lăn trên đường. Từng đạo thanh âm ngựa thở phì phò cũng như thanh âm huyên náo của đoàn người từ phương xa bắt đầu truyền tới.



“Ta sẽ khiến cho bọn chúng rối loạn, ngươi đánh trận đầu, ta phía sau hỗ trợ.” Khương Thần hai mắt nhắm nghiền, tinh thần lực vẫn một mực quan sát đoàn người Tham Lang mạo hiểm đoàn đang chậm chậm tới gần, miệng khẽ nói.



“Được.”



Trương Tiểu Hân gật đầu không chút thắc mắc, khuôn mặt lạnh lùng lúc này cũng lộ ra thập phần tập trung.



Phía bên kia, đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn vừa vặn đi vào trung tâm khu vực Khương Thần bố trí mai phục thì liền dừng lại. Tất cả theo lệnh đội trưởng lập tức hạ trại nghỉ ngơi.



May mắn mặt trời đã quá đỉnh một chút cho nên với độ cao của dốc đá, bóng mát phủ xuống cũng không ít. Đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn vừa vặn có chỗ nghỉ chân.



Lúc này cũng là quá trưa một chút, ai nấy đều riêng phần mình lấy ra lương thực cùng nước uống đã chuẩn bị trước, bắt đầu dùng bữa. Tham Lang mạo hiểm đoàn tuy cướp đoạt nhiều thế nhưng phần lớn là cướp đoạt của tán tu mạo hiểm giả cho nên việc kiếm được một cái nhẫn trữ vật cũng là rất khó khăn.



Tại Tham Lang mạo hiểm đoàn hầu như người ta chỉ dùng một loại bao bố thông dụng treo bên hông để đựng một số đồ vật thiết yếu. Chỉ những cao tầng của mạo hiểm đoàn có kinh tế một chút mới sắm được cho mình một cái đê giai nhẫn trữ vật. Mà đê giai nhẫn trữ vật không gian lưu trữ cũng chỉ được chừng một vài mét vuông, hoàn toàn không đủ để mang vác số lượng lớn hàng hóa này.



“Hừm, vượt qua hẻm núi này, đi thêm hai ngày đường liền có thể tới được quận Đại Hoang.” Mạc Phong giở ra địa đồ ước tính khoảng cách: “Thế nhưng địa điểm giao hàng nằm sâu trong quận thành này. Có lẽ phải mất thêm mấy ngày nữa.”



“Mấy ngày thì mấy ngày, chúng ta cũng không phải là không có thời gian.” Nam tử dáng người thư sinh nhưng khuôn mặt tướng cướp cười nhẹ, nói.



“Tranh thủ nghỉ ngơi đi, đợi cho thời tiết dịu đi một chút chúng ta sẽ xuất phát.”



Ba người ngồi chung với nhau đang muốn nghỉ ngơi một hồi thì phát hiện ra đội ngũ phía sau đột nhiên vang lên từng đạo thanh âm quát mắng, kèm theo thanh âm quát mắng còn có những tiếc vó ngựa va trên mặt đất lộc cộc, những tiếng ngựa hí bạo loạn.



Mày rậm khẽ nhướng, Mạc Phong chậm rãi đứng dậy, thanh âm có vài phần tức giận vang lên:



“Ta đi xem có chuyện gì.”



Đoạn, Mạc Phong đi về phía sau, nơi kia hắn nhìn thấy đám hộ vệ áp tiêu đang một bên ghì giữ một bên ra sức cầm roi đánh vào lưng ngựa, miệng thì liên tục quát nạt.



“Có chuyện gì?”



“Mạc đội trưởng, đám ngựa này không hiểu sao đột nhiên vô cùng hung dữ. Huynh đệ bọn ta quát thế nào cũng không yên ổn trở lại.” Một gã hộ vệ đứng gần với Mạc Phong nhất một tay ghì lấy dây cương kéo đầu ngựa một bên nói.



Nghe vậy, sắc mặt Mạc Phong hơi trầm xuống. Hắn đưa mắt nhìn quanh thì phát hiện ra quả thật lũ ngựa kéo cùng ngựa cưỡi đều đang không ngừng chồm dậy giống như gặp phải một loại kích thích nào đó.



Nhãn đồng lóe lên hàn quang, hắn ra lệnh cho các hộ vệ tiếp tục trấn an lũ ngựa, bản thân hắn thì chạy về chỗ cũ hội ý với hai vị đội trưởng kia.



Thoáng chốc, cả ba người đã cùng nhau quay trở lại nơi hạ trại nghỉ ngơi của đội hộ vệ. Lúc này, toàn bộ ngựa kéo lẫn ngựa cưỡi giống như nổi điên, bọn chúng không ngừng kêu rống lên vang vọng cả vách núi. Trong số đó, có vài con ngựa giật đứt dây sau đó đã tìm phương hướng bỏ chạy khỏi nơi hạ trại.



“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Mạc Phong nhíu mày nhìn hiện tượng này, miệng khẽ lẩm nhẩm.



Mạc Phong mới gia nhập Tham Lang mạo hiểm đoàn được vài tháng, lúc trước hắn từng là một dong binh chuyên áp tiêu hàng hóa đi qua những địa vực nguy hiểm do vậy kinh nghiệm đối với việc vận tải áp tiêu này cũng không ít. Chẳng qua từ trước đến giờ hắn vẫn chưa một lần nhìn thấy hiện tượng cả đoàn ngựa cùng bạo động như lúc này.



“Vừa rồi còn rất bình thường, làm sao tiến vào Hoàng Phong Cốc lại trở nên như vậy.” Mạc Phong nhíu mày, miệng khẽ lẩm nhẩm.



“Hoàng Phong Cốc? Chẳng lẽ…” Mạc Phong giật mình, nhịp tim hắn vốn luôn rất bình thường lúc này đột nhiên trầm xuống một nhịp. Nhịp tim trầm xuống giống như một tiếng trống trực tiếp thức tỉnh hắn.



Theo kinh nghiệm đi lại bao năm nay, Mạc Phong có thể mười phần khẳng định Hoàng Phong Cốc này có vấn đề, còn vấn đề xuất hiện ở điểm nào thì hắn không biết. Thế nhưng việc cần thiết lúc này chính là rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.



Đến cả loài ngựa còn có thể đánh hơi thấy nguy hiểm mà lồng lên, chẳng lẽ bọn hắn còn không dựa vào đó mà nhận ra nguy cơ sao?



Chỉ thấy Mạc Phong hướng về phía đoàn người quát lên một tiếng:



“Tất cả trước hết rời khỏi Hoàng Phong Cốc trước. Chỗ này dường như có vấn đề.”



Đoạn, hắn trực tiếp nhảy tới một con ngựa kéo xe trực tiếp điều khiển nó kéo xe hàng toan tính chạy ra khỏi hạp cốc.



Những người khác sau khi thấy cử động của Mạc Phong cũng liền cuống cuồng đem ngựa dẫn dắt cho bọn chúng kéo chở xe hàng muốn rời đi.



Đám ngựa vận chuyển này cuồng loạn muốn rời đi, hiện tại vừa vặn hợp ý, bọn chúng là sao lại không nghe lời đây. Chỉ thấy đoàn nhân mã lục tục di chuyển dần rời khỏi vị trí đặt cạm bẫy của Khương Thần.



Trong hốc đá, Khương Thần cảm nhận thấy động thái của đám người này, nội tâm có chút kì lạ. Chẳng qua hắn vẫn là hướng về phía Trương Tiểu Hân, khẽ nói:



“Chuẩn bị đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK