Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Trải qua bốn ngày lăn lộn trong Vân Đoan Sơn Mạch, Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền đã tiến vào sâu hơn so với ban đầu rất nhiều.



Nếu như bên ngoài chỉ là yêu thú nhất giai nhị giai, vậy thì hiện tại đã bắt đầu xuất hiện tam giai yêu thú vô cùng mạnh mẽ. Mà đối với thực lực của bọn họ bây giờ, gặp phải tam giai yêu thú thì chỉ có đường chạy trốn mà thôi.



Két!!!



Hống! Hống! Hống! Hống!



Thời điểm hai người Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền đang đuổi bắt một đầu yêu thú nhị giai đỉnh phong thì chợt phương xa truyền đến một trận tiếng động chói tai. Thanh âm chói tai khiến cho trời đất rung chuyển, tựa hồ toàn sơn mạch đều trở nên run rẩy vì sợ hãi. Ngay cả Khương Thần vốn luôn bình tĩnh điềm đạm lúc này cũng không khỏi ngưng trọng.



“Lão đại, có chuyện gì xảy ra?”



Trương Nhị Huyền đương nhiên là nghe được mấy đạo thanh âm gào rống này, bấy giờ tự đáy lòng hắn vậy mà nổi lên một tia hoảng hốt cùng kinh hãi, vội vàng hướng tới Khương Thần mà hỏi.



Đương lúc Khương Thần chưa biết trả lời ra sao thì vài đạo khí tức cực kì cường hãn thổi quét qua khiến cho rừng cây nghiêng ngả. Trương Nhị Huyền kinh hãi hét lên:



“Lão đại, chạy mau. Sợ quá!”



“Thằng ngu này, im ngay.” Khương Thần thất kinh, vội vàng túm lấy tóc Trương Nhị Huyền kéo giật trở lại sau đó tung một chưởng vào sau ót đối phương.



“Lão đại, ngươi đánh lén…”



Trương Nhị Huyền chỉ kịp trợn mắt kêu lên, trước mắt lập tức xuất hiện ngàn sao. Hắn quả thật bị Khương Thần vỗ cho choáng váng đến mức nổ đom đóm mắt.



Khương Thần đưa đôi mắt lo lắng nhìn về một phương hướng. Sau cùng hắn quyết định kéo theo thân thể béo tròn của Trương Nhị Huyền cùng chui vào một bụi cây gần đó.



Vừa mới rải lên người một loại thuốc bột có mùi vị khó ngửi đồng thời che giấu đi khí tức của bản thân, chủ nhân của mấy đạo khí tức cường hãn kia đã xuất hiện.



Lúc này, trên bầu trời tổng cộng có năm tôn yêu thú. Cả năm đầu yêu thú này đều thuộc loại phi hành yêu thú trong đó một đầu tứ giai yêu thú đỉnh phong đang bị bốn đầu tứ giai khác vây công.



Mặc dù tầm nhìn của mình bị các tán cây che phủ gần hết thế nhưng Khương Thần có thể lờ mờ nhận ra đầu yêu thú bị vây công kia chính là một đầu Vân Sí Điểu, tứ giai yêu thú đỉnh phong. Còn vây công nó là bốn đầu Thiên Dực Hổ tứ giai yêu thú sơ kì.



“Nguy hiểm thật. Không nghĩ tới lại có tứ giai yêu thú chạy ra ngoài này. Đầu Vân Sí Điểu kia thậm chí còn có thể so với Nguyên Đan Cảnh. Mà bốn đầu Thiên Dực Hổ cũng không hề yếu kém.”



Khương Thần tặc lưỡi lắc đầu. Tứ giai yêu thú chiếu trên cảnh giới của nhân loại vậy thì tương đương Nguyên Linh Cảnh thế nhưng cả năm đầu yêu thú kia đều thuộc hệ phi hành yêu thú, ưu thế so với Nguyên Linh Cảnh rõ ràng là hơn xa rất nhiều bởi lẽ bọn chúng có thể phi hành còn Nguyên Linh Cảnh thì không. Lại chiếu theo sự cường hãn, sức phòng ngự kinh khủng của yêu thú so với nhân loại, vậy thì mấy đầu yêu thú kia thậm chí có thể so được với Nguyên Đan Cảnh cường giả.



Lúc này, đầu Vân Sí Điểu bị vây đánh chạy trốn ngược xuôi. Sau khi sà xuống khu rừng dẫn dụ đám Thiên Dực Hổ bay xuống, nó lại tiếp tục đập cánh mà bay lên.



Sải cánh tiếp cận hai mươi mét của nó sau khi đập một cái liền khiến cho cây cối đổ ngang dọc, một luồng kình phong khủng bố cứ thế thổi quét qua khiến cho mấy đầu Thiên Dực Hổ đuổi theo phía sau nhao nhao né tránh.



Vân Sí Điểu toàn thân màu xanh lam, ngay cả đôi chân cũng được bao bọc bởi một lớp lân giáp màu xanh nhạt hết sức mỹ lệ. Đầu điểu này bay lượn trên bầu trời đón từng tia nắng chiếu lên bộ lông khiến cho nó càng thêm sáng chói.



Nếu như không phải trên người nó rơi vãi không ít máu tươi, vậy thì có lẽ sẽ không ai nghĩ nó đang chật vật chạy trốn mà chỉ đang chao liệng trên bầu trời mà thôi.



Ngược lại với vẻ ngoài tinh mỹ đẹp đẽ của Vân Sí Điểu, bốn tôn Thiên Dực Hổ kia lại có vẻ ngoài hết sức hung ác. Bốn đầu hổ này trên người mọc ra cánh đen, sải cánh so với Vân Sí Điểu lớn hơn một chút, trên người tỏa ra một luồng khí tức khủng bố đang đạp lên không trung mà đuổi theo Vân Sí Điểu phía trước.



Bốn đầu tứ giai sơ kì yêu thú hung ác thiện chiến như vậy hợp kích tấn công, dẫu cho tứ giai đỉnh phong Vân Sí Điểu cũng phải nhượng bộ mà lui binh.



Lại nói, sau khi nhìn thấy Vân Sí Điểu đổi phương hướng bay lên bầu trời, bốn đầu đại hổ gào lên giận dữ. Cả bốn cũng là áp đảo một mảng đại thụ lớn, hai cánh ngay ngắn khẽ huy động, cuồng phong xoáy lên đất cát lá rừng bay tán loạn. Tiếp theo, bốn đầu Thiên Dực Hổ thân hình vô cùng kiện tráng cũng nối đuôi nhau phóng lên trời, theo phương hướng Vân Sí Điểu bỏ chạy vừa rồi mà đuổi theo.



“Bà nội nó…làm sao loại yêu thú này lại chạy ra ngoài đây.” Bên cạnh Khương Thần, Trương Nhị Huyền lúc này mới từ kinh hồn táng đảm mà hồi phục lại, thanh âm run run của hắn khẽ vang lên.



Sau khi chửi tục một câu, Trương Nhị Huyền vội vàng chui ra khỏi bụi cây toan tính bỏ chạy. Đối với hắn, nơi thị phi như thế này càng phải chạy đi xa càng tốt. Dùng thực lực của hắn bây giờ, rõ ràng là không đủ nhét kẽ răng của mấy đầu yêu thú kia.



Trong lòng hắn lúc này chính là tràn đầy cảm giác rung động. Từ thở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hắn mới hình dung ra được thế nào mới là cường giả giao chiến. Hắn thật sự cảm thấy một trong mấy đầu yêu thú trên trời kia chỉ cần đụng nhẹ một chân là hắn có thể thi cốt vô tồn.



“Chạy cái gì? Trở về.”



Thời điểm Trương Nhị Huyền vừa mới chạy được hai bước, thanh âm của Khương Thần khẽ vang lên.



“Lão đại, ngươi điên rồi a. Yêu thú khủng bố như vậy, không chạy chẳng lẽ ở chỗ này chờ chết sao?”



Trương Nhị Huyền cũng quay đầu lại dùng thanh âm giống như hét thế nhưng chỉ nghe ra tiếng gió nói với Khương Thần:



“Ta còn muốn lấy vợ sinh con, hưởng một cuộc sống khoái hoạt a lão đại.”



“Ngu xuẩn! Nếu như bọn chúng cố tình muốn giết chúng ta, dựa vào thực lực cùng tốc độ của chúng ta có thể chạy trốn được sao?”



Thanh âm của Khương Thần lại một lần nữa vang lên:



“Hiện tại chúng ta đối với chúng nói thật ra giống như sâu kiến vậy. Ngươi trên đường tán gái trông thấy một con kiến, chỉ cần nó không leo đến trên chân ngươi, ngươi sẽ cố ý đi giết chết nó sao?”



“Lão đại ngươi nói phải a.” Trương Nhị Huyền dường như hiểu ra chuyện gì, lúc này vội vàng chui trở lại bụi cây.



“Hừ. Huống hồ lúc này bọn chúng vội vàng chém giết, nào có rảnh rỗi mà để ý chúng ta.”



“Cái kia…vậy chúng ta ở lại đây làm gì?” Trương Nhị Huyền hoàn hồn, khẽ hỏi.



“Thật hiếm khi mới gặp phải loại yêu thú này giao chiến, ngươi không muốn xem một chút hay sao?” Khương Thần cười lạnh nói: “Huống hồ…đợi cho Vân Sí Điểu bị mấy tôn Thiên Dực Hổ kia giết chết, nhặt chút vụn vặt đối với chúng ta hiện tại cũng là chỗ tốt lớn.”



“Hừ, phải biết tài liệu của yêu thú tứ giai cũng không phải rau cỏ ngoài chợ.”



“Hắc hắc. Lão đại ngươi nhìn xa trông rộng, Trương Nhị Huyền ta bái phục.” Trương Nhị Huyền đã hết lo sợ, lúc này cười khoái chí.



Hắn lúc này chậm rãi bình tĩnh lại. Vốn không phải loại người nhát gan, chỉ là vừa rồi nhất thời bị uy thế của năm tôn yêu thú dọa sợ cho nên mới sinh ra tâm lý bỏ chạy mà thôi. Hiện tại được Khương Thần trấn an, lại phát hiện ra Vân Sí Điểu cùng Thiên Dực Hổ vậy mà thật không để ý đến mình, Trương Nhị Huyền mới an tâm trở lại.



“Đúng vậy, nếu như có thể theo dõi toàn bộ trận chiến này, trở về nhất định đem mấy vị sư tỷ muội trong tông môn dọa sợ tè ra quần.”



“Dường như Vân Sí Điểu đang suy yếu, bằng không bốn đầu Thiên Dực Hổ kia cũng không dám vây công như vậy.” Khương Thần phóng tầm mắt nhìn một trận ngươi truy ta trốn trên bầu trời, khẽ trầm ngâm: “Thiên Dực Hổ mặc dù nhanh thế nhưng so với Vân Sí Điểu vẫn còn kém xa a.”



Hai người lúc này ẩn nấp trong lùm cây lặng lẽ ngẩng đầu quan sát một màn huyết tinh trên bầu trời.



Két! Két!!!



Tren bầu trời lúc này, chỉ thấy Vân Sí Điểu sau khi trúng phải một đòn công kích tầm xa của Thiên Dực Hổ liền kêu ré lên một tiếng chói tai. Sải cánh khổng lồ hướng về phía một tôn Thiên Dực Hổ đập xuống thật mạnh.



Một kích khủng bố đem theo kình phong rít gào hình thành một đạo phong nhận hướng về đầu lâu Thiên Dực Hổ kia chém tới. Một kích rất nhanh thế nhưng xui xẻo lại bị đầu Thiên Dực Hổ kia né tránh đi một cách linh hoạt.



Ngay sau khi Vân Sí Điểu dừng lại một nhịp để công kích, ba đầu Thiên Dực Hổ khác thừa cơ lần nữa lao tới. Bọn chúng dùng hàm răng sắc bén và móng vuốt làm vũ khí lao tới Vân Sí Điểu toan tính cắn xé.



Tuy rằng bộ lông của Vân Sí Điểu rất kiên cố thế nhưng nó cũng không dám tùy tiện để mấy tôn Thiên Dực Hổ này cắn trúng. Vì vậy cho nên thân hình to lớn của nó bắt đầu quay trên không trung với một tốc độ khủng khiếp.



Một cơn cuồng phong mạnh mẽ theo chiều xoay bắt đầu hình thành. Rất nhanh một vòi rồng khổng lồ đã đem thân thể Vân Sí Điểu bao phủ lại, trở thành một bức tường chắn vững chãi.



Két két két!!!



Từ trong lốc xoáy, một đạo thanh âm chói tai phát ra. Ngay sau đó là hàng chục đạo lông vũ xanh lam như thiểm điện hướng về phía bốn tôn Thiên Dực Hổ bắn tới.



Không biết bởi vì chủ quan hay sơ ý, bốn tôn Thiên Dực Hổ đồng thời đều bị lông vũ xanh lam găm lại trên da thịt, biến nó thành những lỗ máu sâu hoắm.



Hống! Hống! Hống! Hống!



Bốn tôn Thiên Dực Hổ gầm lên đầy đau đớn và oán giận. Cả bốn tôn tứ giai yêu thú này không hẹn mà cùng há ra miệng rộng. Trước miệng bọn chúng lúc này đều xuất hiện một quả cầu màu đen tỏa ra khí tức khủng bố.



“Công kích giống với Thị Huyết Biên Bức Vương sao?” Trương Nhị Huyền nhìn thấy bộ dáng bốn tôn Thiên Dực Hổ lúc này, lập tức nói.



“Có lẽ có phần giống. Loại yêu thú này đã được coi là yêu thú trung cấp. Thần thông có lẽ không chỉ có một.” Khương Thần khẽ gật đầu nói: “Quan sát xem.”



“Ừm, rất giống với nguyên thuật.”



“Trên một phương diện nào đó, thần thông mà yêu thú tự lãnh hội được tương đương với nguyên thuật của nguyên giả.” Khương Thần chậm chậm đáp.



“Mẹ kiếp, mặc dù bọn yêu thú này không có tri thức như chúng ta, thế nhưng bọn chúng có thể tự sáng tạo ra thần thông, trong khi chúng ta lại không thể sáng tạo ra nguyên thuật cho bản thân mình.” Trương Nhị Huyền thở dài ngao ngán.



“Người so với người…à không, người so với thú quả thật tức chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK