Người đăng: meomeo14311
“Sư tỷ rất đẹp, sư tỷ tuyệt đẹp, sư tỷ của ta là một đại mỹ nhân.”Bên dưới hồ, Khương Thần ngắm vuốt khuôn mặt kiều diễm của Bạch U Cơ, cuối cùng không nhịn được mà nói.
“Nếu vậy ngươi cũng chỉ cần nói một lần là đủ rồi.” Bạch U Cơ mỉm cười gạt đi lọn tóc ướt nước đang dính trên trán, có chút hờn dỗi nói.
“Cái gì quan trọng phải nói ba lần.” Khương Thần khẽ nở nụ cười nói.
Bạch U Cơ khẽ mỉm cười, rõ ràng nhận được những lời khen tặng của Khương Thần, nàng rất vui.
“Sư tỷ, ta yêu ngươi.”
“Thần, ta cũng yêu ngươi.”
Dưới hồ nước, Khương Thần đem Bạch U Cơ nhấc bổng lên. Nàng ôm lấy cổ hắn, đôi chân quặp chặt lấy eo hổ, từ phía trên cúi đầu xuống mà hôn lên môi hắn. Bọn họ thả lỏng tâm thần tận hưởng không khí lãng mạn. Cả hai đều không để ý tại địa phương cách đó không xa xuất hiện một đạo thân ảnh. Thân ảnh này không rõ nam hay nữ thế nhưng khi nhìn thấy Khương Thần cùng Bạch U Cơ môi kề môi, người này dậm chân một cái giống như rất tức giận, sau đó mới bỏ đi.
Thời điểm lộ ra khỏi ánh sáng, đạo thân ảnh kia rõ ràng là một nữ tử, trên mình mặc bạch y thanh tao trang nhã. Người này không phải Bạch Diễm Cơ lúc nãy mới giả dạng Bạch U Cơ thì còn ai.
Bên kia, Khương Thần lúc này khẽ thì thầm bên tai Bạch U Cơ:
“Sư tỷ, nói đi cũng phải nói lại, ta hôm nay đều không thể khống chế được mình, khiến cho ngươi phải sợ hãi rồi.”
“Không sao, Thần.” Bạch U Cơ khẽ nói: “Ta nghĩ đó đều là phản ứng bình thường…nó cũng đại biểu cho ngươi yêu ta. Không phải sao?”
“Hơn nữa ta làm ngươi mất hứng như vậy, ta là sợ ngươi giận ta đấy.”
“Làm sao có thể, đây đều là lỗi của ta, không liên quan đến sư tỷ.”
“Hì hì…” Bạch U Cơ nở một nụ cười tươi tắn, song đồng híp thành nguyệt nha, bộ dáng quyến rũ biến thành khả ái, đáng yêu.
Đoạn, khuôn mặt nàng chậm chậm nổi lên hai rặng mây hồng, thân thể ướt nước được Khương Thần bế bổng lên kia không khỏi nóng ran lên. Chỉ thấy nàng chậm rãi ghé sát tai Khương Thần, thổi vào tai hắn một luồng gió thơm sau đó khẽ nói:
“Thần, tối mai…ngươi hay là tới phòng ta đi.”
Bạch U Cơ vừa dứt lời, thân thể Khương Thần khẽ run lên giống như bị điện giật. Não hải hắn như vừa có trọng chùy đập vào. Bạch U Cơ nói gì? Nàng nói tối mai hắn đến phòng nàng. Đây không phải là mời gọi hắn chứ?
Nhịp tim gia tốc, máu nóng trong người lại cuộn trào, nhưng sau khi thanh tỉnh đầu óc, lần này Khương Thần đã có thể dễ dàng khống chế bản thân mình. Hắn ngửa đầu nhìn thẳng vào song đồng của Bạch U Cơ, miệng khẽ cười khổ, nói:
“Sư tỷ…ngươi cũng đừng trêu chọc ta a. Khỏa tâm tư nhỏ bé này không chịu được?”
Khương Thần cười rồi lại nói tiếp:
“Hay là ngươi lặp lại lần nữa…ta nghe cũng chưa được rõ ràng lắm.”
“Hừ, không nghe thấy thì thôi.” Bạch U Cơ hờn dỗi khẽ lắc lắc hông giống như không muốn Khương Thần bế mình nữa. Một bộ dằn dỗi như mấy tiểu hài tử bị phụ mẫu bỏ quên, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
“Nghe thấy, dĩ nhiên là nghe thấy.” Khương Thần vội vàng trả lời, bộ dáng hấp tấp khiến cho Bạch U Cơ không khỏi phì cười.
Lúc này, nàng chậm rãi ghé đầu, trán kề trán với Khương Thần. Thanh âm thỏ thẻ khẽ vang:
“Ngày hôm nay ta chưa có chuẩn bị…ngày mai…ngày mai ta sẽ chuẩn bị tốt.”
“Sư tỷ, ta yêu ngươi nhất.”
…
Bạch Diễm Cơ sau khi bị Khương Thần đuổi đi liền một đường trở về phòng, tâm tình cũng không có bao nhiêu biến hóa. Nàng cũng không vì Khương Thần không khách khí với mình mà sinh ra giận dữ, chỉ là nội tâm hơi cảm thấy có chút thất lạc mà thôi.
Nghĩ lại khoảnh khắc hai người ôm chặt lấy nhau, sắc mặt của nàng không khỏi hiện lên vẻ mất tự nhiên, vành tai nóng đỏ, đôi mắt chợt hiện mê ly.
“Hì hì…hắn…dĩ nhiên có phản ứng…thật xấu xa.”
Lưỡi mềm khẽ liếm môi, vẻ mặt Bạch Diễm Cơ lúc này kiều diễm động lòng người. Một sợi nước bọt theo đôi môi khẽ hé mở hiện ra quả thật giống như kỳ quan của thiên nhiên. Hiện tại nếu như có nam nhân nào nhìn thấy cảnh này, hắn nhất định sẽ hận không thể chạy ngay vào ôm lấy giai nhân mà cướp đoạt sợi nước bọt kia.
Ngồi bần thần trong phòng hồi tưởng lại khoảnh khắc ấm áp đó, sau một lúc lâu, Bạch Diễm Cơ chợt cảm nhận thấy hình như xuất hiện khí tức Khương Thần chạy ngang qua. Nội tâm cảm thấy tò mò, nàng sau đó liền ẩn giấu đi hành tung của mình mà đuổi theo hắn.
Tốc độ của Khương Thần lúc đó rất nhanh, hơn nữa Bạch Diễm Cơ cũng không dám đuổi theo sát nút, chỉ có thể một mực ẩn giấu khí tức, đuổi theo phía xa xa.
Thời điểm Khương Thần đắm mình xuống đáy hồ cũng là lúc Bạch Diễm Cơ đuổi tới nơi. Chỉ là nàng không biết tại sao hắn lại rơi vào trạng thái như vậy. Một mực đều đứng ở phương xa mà nhìn lại.
Chừng vài phút sau đó, Bạch U Cơ cũng đuổi theo Khương Thần mà tìm tới nơi này. Cuối cùng chính là một cảnh hai người bế bồng mà hôn nhau nồng cháy. Đó cũng là khung cảnh khiến cho Bạch Diễm Cơ tức giận mà rời đi.
Một đường trở về phòng, tâm trạng của nàng có thể nói là khó chịu đến cực điểm. Nàng có một chút ưa thích Khương Thần từ thời điểm năm ngoái, mà tối nay dưới sự khích bác của Bạch U Cơ, sau khi tiếp xúc thân thể với Khương Thần, nàng đột nhiên có cảm giác mình thích hắn càng nhiều hơn. Vì thế mà khi nhìn thấy Bạch U Cơ cùng Khương Thần cá nước thân mật như vậy, nội tâm nữ hài tử như nàng làm sao có thể chịu được.
Ầm!!!
Cửa phòng đóng ầm một cái, Bạch Diễm Cơ mang theo sắc mặt âm trầm tiến về phía bàn uống nước, tự mình rót một cốc thật đầy sau đó uống như chưa bao giờ được uống. Giữa lúc này, một đạo thanh âm trong trẻo mang theo chút trêu chọc khẽ vang:
“Hì hì, ai khiến cho đại tỷ của chúng ta sinh khí như vậy?”
Từ trong bóng tối, một đạo thân ảnh tiểu kiều bước ra. Người này mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, một chiếc đai nơ đỏ quấn quanh hông, trên người cũng đeo một chút trang sức giản dị. Nhìn qua như một tiểu công chúa hết sức khả ái.
Thân ảnh tiểu kiều bước ra từ trong bóng tối sau đó rất không khách khí mà đoạt lấy ấm trà trên tay Bạch Diễm Cơ, tự mình rót một chén trà sau đó uống một hơi cạn sạch.
Khẽ thở ra một ngụm hơi thở thơm tho, nữ tử này giơ hai tay lên chống cằm, đầu lắc lư hai bên, đôi mắt một mực nhìn lấy bộ dáng tức giận của Bạch Diễm Cơ.
“Để ta đoán xem nào…tại Bạch gia này có thể khiến cho đại tỷ của ta sinh khí, hiện tại ngoại trừ Khương đại ca cùng nhị tỷ thì còn có thể là ai đây…”
“Có phải không?”
“Có phải không?”
Mỗi một câu có phải không vang lên, nàng lại nghiêng sang một bên, ánh mắt giống như đang trêu tức mà nhìn lấy Bạch Diễm Cơ khiến cho Bạch Diễm Cơ càng thêm tức giận.
“Hừ, Linh Cơ! Ngươi nếu không có chuyện gì liền về đi. Ta muốn nghỉ ngơi.”
Hóa ra thân ảnh tiểu kiều này chính là tiểu thần côn Bạch Linh Cơ. Xem ra nàng chạy tới đây chính là muốn trêu chọc Bạch Diễm Cơ một phen.
“Hắc hắc…hiếm khi mới nhìn thấy đại tỷ của chúng ta sinh khí, ta làm sao có thể bỏ lỡ được.” Bạch Linh Cơ cười đùa tí tửng nói: “Thế là ta đoán đúng rồi a?”
“Ừm…”
“Hắc hắc…” Bạch Linh Cơ che miệng cười khẽ.
“Ngươi còn cười được sao? Ngươi đây là đứng về phía ai?”
“Đương nhiên là đứng về phía đại tỷ rồi.” Bạch Linh Cơ nghiêm lại sắc mặt: “Thế nhưng đã có chuyện gì xảy ra?”
Bạch Diễm Cơ liền đem sơ lược chuyện vừa trải qua tối nay kể cho Bạch Linh Cơ nghe. Nghe xong, ánh mắt của đối phương như có như không hiện lên chút tinh mang, không biết là đang nghĩ tới điều gì.
“Ài…không nghĩ tới đệ nhị mỹ nữ Thiên Thánh Cầm Cung vậy mà lại có ngày rơi vào lưới tình.” Bạch Linh Cơ khẽ thở dài một tiếng: “Đúng là cuộc sống không thể nói trước được điều gì.”
Từ trong nhẫn trữ vật, Bạch Linh Cơ chậm rãi lấy ra một cái mai rùa, bên trong không biết chứa thứ gì mà lúc nàng lắc lên, mai rùa phát ra từng đạo thanh âm đùng đùng như sấm nổ.
“Tỷ tỷ, có cần ta bói cho ngươi xem một quẻ không?” Bạch Linh Cơ có chút hí hửng, lắc lắc mai rùa nói.
“Hừ, từ trước đến giờ ngươi bói đâu có chuẩn.” Bạch Diễm Cơ dường như quá hiểu tính nết của Bạch Linh Cơ, lúc này thanh âm thập phần không khách khí vang lên.
“Tỷ tỷ, ngươi cũng không được nói vậy a…ta tương lai thế nhưng sẽ là một vị chiêm tinh sư đấy. Ngươi nói vậy là trù ẻo năng lực của ta sao?” Bạch Linh Cơ bĩu môi, thanh âm mang theo chút không vui vang lên: “Ngươi nói vậy tương lai sẽ ảnh hưởng đến việc ta bói toán a.”
“Hừ, năng lực của ngươi nếu như lớn, dù ta nói thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng.”
“Được rồi, vậy ngươi có muốn xem bói không đây?
“Ta vẫn là không tin tưởng…”