Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Gian phòng nhỏ trong thoáng chốc trở nên u ám. Áp bách đặt biệt nặng nề. Tính cách La Chinh vốn luôn trầm ổn lạnh lùng cũng không thể không cảm thấy khó chịu trước vẻ mặt điềm tĩnh đến khinh thường người khác của Khương Thần.



Vẻ mặt Khương Thần hầu như chỉ giữ nguyên một loại trạng thái lạnh lùng hờ hững. Và khi hắn mỉm cười, nụ cười của hắn dễ khiến cho người đối diện cảm thấy đó là nụ cười giả tạo, nụ cười chế giễu người khác.



Cả hai lặng người nhìn nhau, mắt đối mắt trong một khoảng thời gian dài. Cuối cùng La Chinh không nhịn được rốt cuộc phải liếc mắt sang chỗ khác, ánh mắt của Khương Thần quả thất khiến cho hắn chịu không nổi.



Hắn không thể tưởng tượng được trong trường hợp này, uy áp của bản thân lại hoàn toàn không có tác dụng đối với Khương Thần, ngược lại khi nhìn vào đối phương, hắn lại có cảm giác ghê sợ như đứng trước một tôn hung thú ngủ say.



“Ánh mắt ngươi rất dễ khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.” La Chinh khẽ cười, thanh âm chậm chậm khẽ vang giống như trình bày một sự thật.



Nghe hắn nói vậy, Khương Thần chỉ nhếch miệng cười, nói:



“Vậy sao? Thế nhưng vẫn có một tiểu nha đầu luôn thích mắt đối mắt với ta. Và lần nào cũng là nàng chiến thắng.”



Dứt lời, khuôn mặt lạnh lùng của Khương Thần hiện lên vẻ nhu hòa. Khóe miệng thậm chí hiện lên nụ cười hiền từ.



Trong đầu hắn lúc này đang hiện lên đạo thân ảnh nhỏ bé của Khương Y Na. Thời điểm chín mười tuổi, nàng mỗi ngày đều gắng sức trèo lên đùi hắn sau đó liền chơi trò mắt đối mắt với hắn. Tất nhiên mỗi lần như vậy nàng đều sẽ chiến thắng.



Hiện tại La Chinh nhắc tới chuyện đó không thể không nói khiến cho Khương Thần hắn nhớ tới nàng. Thời gian từ khi hai người tách ra cũng đã trải qua vài tháng, hắn không cảm nhận được huyết mạch cộng hưởng từ nàng, điều này có thể là do nàng ở cách hắn quá xa, hoặc là…đã chết.



Tất nhiên giả thiết nàng chết Khương Thần không bao giờ nghĩ đến. Bởi lẽ thời điểm then chốt hắn đã tận mắt nhìn thấy nàng rời khỏi không gian thứ nguyên, thậm chí hắn trôi dạt trong không gian thứ nguyên mà vẫn còn sống khỏe đến giờ, nàng đã thoát ra được không lý nào lại không thể sống được.



Lúc này, La Chinh sau một phen lâm vào trầm mặc, hắn nhìn Khương Thần nói:



“Nam Cung trưởng lão đã đến gặp ngươi?”



“Phải.” Khương Thần không chút giấu diếm đáp: “Nàng muốn thu ta làm đồ đệ.”



“Vậy ý của ngươi là?” La Chỉnh tủm tỉm cười, vẻ mặt dường như biết trước kết quả thế nào rồi.



“La trưởng lão đã biết trước kết quả rồi, hà tất phải hỏi lại đây.” Khương Thần khẽ lắc đầu đáp.



La Chinh ngửa đầu khẽ cười. Đoạn, hắn chậm chậm đi lại gần bàn uống nước tự mình thưởng trà. Sau một hồi suy ngẫm, vẻ mặt La Chinh hiện lên vẻ quyết tâm, thanh âm chậm chậm vang lên:



“Những năm gần đây ta luôn muốn tìm thiên tài trẻ tuổi có tinh thần lực mạnh mẽ thu làm đồ đệ. Một phần là muốn tìm ra một kẻ có thể học tập luyện đan kế thừa y bát, một phần chính là muốn bọn hắn giúp ta chút chuyện.”



Nói đến đây, vẻ mặt của La Chinh hiện lên chút buồn rầu cùng tang thương giống như đang nghĩ về một chuyện buồn.



“Để giúp La trưởng lão ngươi luyện đan sao?”



“Ngươi biết?” La Chinh nhướng mày khẽ nói: “Phải a, dù sao chuyện này trong tông môn cũng không phải nhắc tới một lần.”



Nói đoạn, La Chinh không chút giấu diếm ý định của bản thân, hắn nói:



“Nhiều năm về trước môn hạ của ta có không ít. Bọn họ đều ít nhiều có hiểu biết về luyện đan chi thuật. Ý định của ta ban đầu chính là đào tạo một lớp luyện đan sư cho Linh Vân Tông, mặt khác ta cũng muốn bọn họ giúp ta luyện chế Phân Thần Đan.”



“Phân Thần Đan?” Khương Thần khẽ nhíu mày.



Nhìn thấy cái nhíu mày của Khương Thần, La Chinh tưởng rằng hắn không biết Phân Thần Đan là gì, lúc này mỉm cười nói:



“Một loại đan dược hỗ trợ đột phá Nguyên Vương Cảnh.”



“Hóa ra là vậy.” Khương Thần cười nhạt. Hắn biết Phân Thần Đan là gì.



Trên thực tế, Phân Thần Đan không có công dụng giúp cho người phục dụng trực tiếp đột phá Nguyên Vương Cảnh. Phân Thần Đan sẽ giúp cho Nguyên Đan Cảnh tham ngộ được ảo diệu về linh hồn phân thân. Phải biết Hỗn Nguyên Chi Khí hóa lỏng là tiêu chí của Nguyên Linh Cảnh, hóa đan là Nguyên Đan Cảnh. Mà tiêu chí đánh giá một nguyên giả có chân chính là Nguyên Vương Cảnh hay không chính là nhìn xem bọn họ có thể tạo ra được linh hồn phân thân hay không.



Nguyên giả bình thường sẽ lựa chọn phương pháp đột phá Nguyên Vương Cảnh sau đó tham ngộ cách tạo ra linh hồn phân thân, thế nhưng ít người biết được nếu như có thể tìm ra ảo diệu của linh hồn phân thân ngay từ Nguyên Đan Cảnh thì con đường đột phá Nguyên Vương Cảnh sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.



Phân Thần Đan, công dụng của nó chính là giúp cho người phục dụng tham ngộ được ảo diệu của linh hồn, thông qua đó hình thành nên phương pháp hun đúc linh hồn phân thân. Từ đó kéo theo việc có thể chạm tay vào cánh cửa Nguyên Vương Cảnh dễ dàng hơn.



Loại phương pháp mặc dù không phải bí mật to tát thế nhưng cũng không phải ai cũng biết đến. Hiển nhiên La Chinh là luyện đan sư, kiến thưc uyên bác cho nên đối với hắn, loại cách làm kia cũng không phải hiếm có khó tìm.



Lúc này, khuôn mặt của La Chinh càng trầm xuống, hắn nói tiếp:



“Thời điểm đó thực lực của ta chưa đủ để luyện chế Phân Thần Đan cho nên đã cùng với các vị đệ tử trong Luyện Đan Đường hợp sức luyện chế.”



“Kết cục nổ lô? Tất cả đều chết, chỉ có La trưởng lão ngươi sống sót?” Khương Thần khẽ lắc đầu bất đắc dĩ nói.



“Đúng vậy.” La Chinh gật đầu: “Sau nhiều năm ta vẫn chưa thể từ vụ việc năm đó thoát ra, cảnh giới không hề tinh tiến, tạo nghệ luyện đan lại có chút thành tựu. Yêu Nghiệt Đường được dựng nên chính là vì tìm kiếm thêm đệ tử có tinh thần lực mạnh mẽ giúp ích cho việc luyện đan của ta.”



“Chủ ý này không tệ chút nào.” Khương Thần khẽ gật đầu: “Chẳng qua với luyện đan thì tinh thần lực mạnh mẽ thôi là chưa đủ.”



“Không vấn đề gì. Người nào nắm giữ hỏa thuộc tính có thể phụ giúp tinh luyện linh dược, người nào không có hỏa thuộc tính có thể dùng tinh thần lực phụ giúp những việc khác.” La Chinh cười cười: “Tuy nhiên thực lực hiện giờ của đám đệ tử Yêu Nghiệt Đường kia còn chưa đủ.”



Nói đoạn, hắn nhìn về phía Khương Thần, nụ cười mang theo ẩn ý nói:



“Ngươi lại là bất ngờ rất lớn. Ta đã thử quan sát Dưỡng Nhan Linh Dịch của ngươi, luyện dược thuật của ngươi rất không tệ…vì vậy mục đích thu ngươi làm đồ đệ chính là kế thừa y bát của ta đồng thời phụ giúp ta luyện chế Phân Thần Đan.”



Khương Thần nghe vậy liền khẽ mỉm cười, thanh âm không chút cảm xúc vang lên:



“Kế thừa y bát của La trưởng lão? Chuyện này có lẽ ta sẽ xem lại khả năng của mình. Còn việc phụ giúp ngươi luyện đan, nếu như La trưởng lão có cần, cứ việc mở lời. Ta nhất định không chối từ.”



“Ha ha…có lời này của ngươi liền đầy đủ.”



Dứt lời, La Chinh đứng dậy, sau khi nhìn Bạch U Cơ trên giường bệnh một thoáng, hắn đưa đôi mắt thâm ý nhìn Khương Thần, tủm tỉm nói:



“Nha đầu này rất không tệ, phối hợp với ngươi càng thêm không tệ…ha ha ha, chẳng qua gia thế sau lưng nàng cũng có chút to lớn, vì phải chạy trốn gia tộc cho nên mới tới Linh Vân Tông. Hảo hảo nắm bắt a, tương lai nhờ nhà ngoại.”



Nghe La Chinh nói vậy, Khương Thần chỉ có thể cười khổ không biết đáp lại thế nào.



“Được rồi, chăm sóc nàng cho tốt. Ta cũng không làm phiền các ngươi nữa.”



La Chinh nói đoạn liền đạp lên hư không bay về phía hoàng cung.







Vụt vụt…



Khu rừng nhỏ nơi mà Khương Thần giết chết năm vị nguyên giả bám theo, lúc này xuất hiện ba đạo nhân ảnh. Bọn họ đều từ trong thành đi ra, dùng một loại tốc độ rất nhanh đuổi đến.



Thời điểm nhìn thấy năm xác người cùng với năm chiếc đầu lâu nằm bên vũng máu, cả ba người lập tức biến sắc mặt. Người đi giữa là một vị nữ tử xinh đẹp, nàng cười khổ mà nói:



“Chúng ta đến muộn.”



Bên trái nữ tử này là một vị nữ tử khác nhỏ tuổi hơn, nét mặt ngây ngô lúc này hiện lên vẻ sợ hãi, thanh âm run run vang lên:



“May…may mắn thời điểm đó ta quay về báo cáo tiểu thư, nếu không…nếu không hiện tại đã trở thành người không đầu.”



Nữ tử đứng giữa đưa ta cốc lên đầu tiểu nữ tử nọ, cười mắng:



“Là ma không đầu.”



“Á ui…đúng…đúng. Ma không đầu.”



Nữ tử đứng giữa lúc này nét mặt khẽ trầm xuống, nàng nhìn về phía người còn lại khẽ nói:



“Tiên sinh, có nhìn ra gì không?”



Vị còn lại là một lão giả tuổi chừng bảy mươi, hắn mặc một bộ hắc y đầu trùm mũ đen, nhìn qua giống mấy tên tư tế, pháp sư. Người này quan sát năm xác chết cùng nét mặt của họ, sau một hồi lắc đầu nói:



“Rất khó có thể tìm ra manh mối. Thế nhưng ta có thể khẳng định một điều rằng, trước khi chết bọn họ đã nhận vào một loại trùng kích tinh thần hết sức khủng khiếp.”



Nữ tử đứng giữa nghe vậy, sắc mặt càng biến hoảng:



“Người kia khi đó đã từ trong tay chúng ta thu mua linh dược tu bổ tinh thần lực. Có lẽ nào chính là hắn gây ra chuyện này?”



“Tám chín phần là vậy.”



“Nhưng hắn vốn chỉ là Nguyên Thể Cảnh thôi a.”



Lão giả kia chỉ lắc đầu mà nói:



“Nguyên giả tu luyện tinh thần lực vô cùng khủng bố. Tiểu thư ngươi không tưởng tượng nổi đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK