Người đăng: meomeo14311
Hống!!!Lại nói, một đạo hổ gầm vang lên làm cho Trương Nhị Huyền vốn đang tranh cãi cùng Khương Thần giật bắn mình. Hắn không tự chủ được run lên cầm cập, bản thân vì thế cũng ngay lập tức chui trở về vị trí ẩn nấp ban đầu, vẻ mặt tái nhợt.
“Mấy tôn yêu thú này rõ ràng đã bị thương nặng, uy thế làm sao vẫn còn khiếp người đến vậy.” Trương Nhị Huyền sợ hãi nói.
Đoạn, dường như hắn vừa mới nhớ ra điều gì, ánh mắt không tin tưởng nhìn Khương Thần, nói tiếp:
“Lão đại ngươi vừa nói có người không nhịn được mà ra tay trước chúng ta ư? Ta chờ đợi ở đây rất lâu nhưng không hề thấy kẻ nào vãng lai quanh đây cả.”
“Vậy chỉ có thể nói cảm giác đối với kẻ địch của ngươi vẫn còn chưa đạt trình độ linh mẫn. Đồng thời ngươi cũng nên cảm thấy may mắn khi mà đối phương cũng không phát hiện ra ngươi ẩn núp ở đây.”
Vừa rồi khi mà Khương Thần quan sát ba tôn Thiên Dực Hổ, tinh thần lực của hắn không nhịn được mà khẽ tản ra bao trùm xung quanh phương viên mấy trăm mét quanh đây. Khi đó hắn liền phát hiện ra thế mà lại có mấy đạo khí tức cũng đang dòm ngó ba tôn yêu thú trọng thương kia.
“Hừ, ta không tin.”
“Chờ một lúc.” Khương Thần khẽ nói, miệng nở nụ cười nhưng không phải cười. Hắn còn đang lo lắng không biết làm cách nào mới có thể tiêu diệt được ba tôn Thiên Dực Hổ kia đây, hiện tại lại có người tới thay hắn làm việc đó, hắn không vui mới lạ.
Quả không ngoài dự đoán của Khương Thần, không qua vài hơi thở, từ một phương hướng ngược với vị trí ẩn nấp của hắn cùng Trương Nhị Huyền xuất hiện một đám mười người mặt sẹo chạy đến. Mười người này nếu như cách đây mấy ngày, thời điểm hắn tiêu diệt đám Liệp Yêu Lang mà không lựa chọn mau chóng rời đi thì nhất định sẽ chạm mặt.
Mặc dù ở khoảng cách xa thế nhưng Khương Thần vẫn có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ mang theo mùi huyết tinh của đám người vừa mới xuất hiện này. Một cỗ cảm giác kì quái trong lòng hắn bỗng dưng xuất hiện.
“Không phải trùng hợp như vậy a? Khí tức đám người này làm sao so với đám Tham Lang mạo hiểm đoàn lúc trước lại tương đồng?” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
“Lão đại, ngươi nói đúng. Dường như cùng một bọn với tên mũi ưng.” Trương Nhị Huyền phóng tầm mắt nhìn lén về phương hướng đó, cuối cùng đưa ra một cái kết luận.
“Vậy cũng tốt. Có đá trải đường, tội gì không tận dụng.”
“Lão đại, đám người này thực lực rất mạnh. Nếu như bọn hắn giết chết Thiên Dực Hổ, chẳng phải chúng ta chờ đợi công cốc hay sao?”
“Ngươi không cần lo lắng. Mọi việc nghe ta là được.” Khương Thần cười nói: “Yêu đan của Thiên Dực Hổ về ta chắc rồi.”
Đạt được khỏa yêu đan của tôn Thiên Dực Hổ chết cháy kia, Khương Thần vốn đã vui mừng không thôi. Hiện tại nếu như có thể đoạt được của ba đầu Thiên Dực Hổ còn lại, hắn có thể có thêm lực lượng để khống chế ngụy hỏa. Chỉ cần hắn có thể nắm giữ được một nửa lực lượng của ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh kia thôi, đến lúc đó một ngọn hỏa diễm phóng ra, dưới Nguyên Linh Cảnh chắc chắn không ai có thể chịu nổi.
“Được, Trương Nhị Huyền ta chính là thiên lôi, lão đại cứ việc sai bảo. Chỉ đâu ta đánh đó.”
“Ha ha. Không nghĩ tới bàn tử ngươi trong người vẫn là tồn tại chút máu liều a.”
“Hắc hắc, ra ngoài a, nhiều khi phải liều một chút. Được ăn cả ngã về không.”
“Loại tinh thần này rất thường có ở mấy tên gian thương.”
“Hà hà, ta cũng không phải gian thương như lão đại ngươi nói a.”
“Được rồi, không đùa giỡn nữa. Quan sát một hồi, nếu như song phương ngang bằng thực lực, bấy giờ chúng ta sẽ ra tay.” Khương Thần dựa lưng vào một thân cây gần đó, khẽ nói.
“Nếu không ngang bằng?”
“Chạy chứ sao.” Khương Thần cười nhạt nói: “Một trong hai phe nếu như áp đảo đối phương, vậy thì hai người chúng ta chắc chắn không phải là đối thủ. Chỉ khi song phương đồng quy vu tận, chúng ta mới có thể làm ngư ông đắc lợi được.”
“Hắc hắc.” Trương Nhị Huyền gãi đầu cười một tiếng. Đoạn, hắn cũng không để ý tới Khương Thần, ngược lại vạch ra bụi cây quan sát tình hình đám người mười người cùng với ba đầu Thiên Dực Hổ trọng thương.
Phía bên kia, sau một tiếng hống của một trong ba tôn Thiên Dực Hổ, hai tôn Thiên Dực Hổ còn lại cũng tỉnh giấc.
Thời điểm ba tôn yêu thú này đứng dậy, hình thể của bọn chúng quả thật khiến cho một vùng rừng rậm bị che phủ. Thân thể mặc dù không phải thuộc dạng khổng lồ thế nhưng đôi cánh lại quả thực quá to lớn. Cả sải cánh chỉ kém hai mươi mét một chút xíu. Thời điểm bọn chúng trải rộng cánh, Trương Nhị Huyền cách đó hơn một trăm mét cũng phải kinh hãi không thôi. Loại khoảng cách này cũng quá nguy hiểm rồi.
Lại nói, đám mười người kia dẫn đầu là một trung niên nhân mặt sẹo, dáng người tựa như con gấu, tay cầm cự phủ. Hắn dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía ba tôn Thiên Dực Hổ, cười gằn:
“Không nghĩ tới tại nơi này có thể bắt gặp được ba tôn Thiên Dực Hổ bị trọng thương a. Quả là vận khí cứt chó mà.”
“Lão đại, ba tôn yêu thú này dường như bị thương rất nặng.” Một nam tử tay cầm liêm đao, dáng người nhỏ con hèn mọn khẽ nói.
“Ngươi còn phải nói điều đó? Nếu như không phải bị thương nặng, tứ giai yêu thú là thứ chúng ta có thể nhắm tới sao?” Trung niên nhân mặt sẹo cười lạnh nói: “Kiếm lời lớn.”
Hống hống hống!!!
Yêu thú vốn có tôn nghiêm, đặc biệt yêu thú càng mạnh thì càng xem trọng tôn nghiêm giống như nhân loại xem trọng mặt mũi. Một con kiến hôi đứng trước mặt ngươi giơ lên ngón giữa, ngươi chắc chắn không phiền lòng mà giết chết nó.
Cũng như lúc này, ba tôn Thiên Dực Hổ cảm nhận thấy ánh mắt khinh thường của trung niên nhân mặt sẹo cho nên vô cùng giận dữ mà rống lên.
Mặc dù là gầm lên giận dữ đấy thế nhưng kia chỉ là dọa nạt mà thôi, sau đó hoàn toàn không thấy ba tôn Thiên Dực Hổ động tay động chân. Hiển nhiên thương thế của bọn chúng nặng đến nỗi, ngay cả bọn chúng cũng không nguyện ý đối kháng với đám mười người mặt sẹo.
Trung niên nhân đầu lĩnh dường như nhận ra điểm này cho nên mở ra nụ cười lạnh, hướng tới chín người phía sau nói:
“Các huynh đệ, ta đến áp trận, các ngươi ba người một tổ vây công ba con yêu thú này. Các ngươi yên tâm, bọn chúng đều đã nỏ mạnh hết đà. Lợi ích sau đó chia đều.”
“Hắc hắc, có lão đại ngươi áp trận, chúng ta sợ gì mà không đánh.” Một vị nam tử rút ra đại đao cười lớn nói.
Trong số mười người này, trung niên nhân kia là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, ngoài ra còn có ba vị Nguyên Hồn Cảnh khác, số còn lại đều là Nguyên Khí Cảnh.
Loại đội hình này bình thường vốn chỉ một tôn Thiên Dực Hổ thôi cũng có thể dễ dàng xóa bỏ, thế nhưng dưới tình trạng trọng thương như hiện tại, bọn chúng có thể đối kháng lại được đối phương hay không cũng còn khó nói.
Lại nói, song phương rất nhanh nổ ra chiến đấu. Như trung niên nhân đầu lĩnh đã phân công, chín người kia chia làm ba người một tổ dẫn đầu mỗi tổ là một vị Nguyên Hồn Cảnh hướng tới ba tôn Thiên Dực Hổ vây công.
Thiên Dực Hổ thấy đám người này vậy mà dám chủ động tấn công, bọn chúng nổi giận gầm lên một tiếng. Hai cánh huy động toan tính bay lên không trung sử dụng công kích tầm xa. Thế nhưng lông cánh đã bị cháy nham nhở cộng thêm sức lực có hạn, cả ba vừa mới bay được vài mét liền lập tức rơi ầm ầm xuống đất. Có lẽ thời điểm bỏ chạy khỏi bạo tạc đã rút đi phần lớn sức lực của ba tôn yêu thú này.
“Ha ha, ta đã nói mà, bọn chúng đã kiệt sức. Huynh đệ đâu, xông lên.”
Trung niên nhân đầu lĩnh cũng thuộc dạng gian xảo. Hắn cho mấy vị thuộc hạ xông lên trước, sau khi xác định ba tôn Thiên Dực Hổ quả thực trọng thương đến khó nhấc nổi mình, bấy giờ hắn mới cầm lấy cự phủ mà gia nhập vòng chiến.
Ở phía bên này, Trương Nhị Huyền vẫn một mực quan sát mọi nhất cử nhất động của song phương từ xa. Nhận ra Thiên Dực Hổ cùng đám mười người kia vậy mà không bên nào yếu thế so với bên nào, hắn nở nụ cười vui mừng quay sang Khương Thần, hớn hở nói:
“Lão đại, bọn chúng dễ sẽ phải tiêu tốn rất nhiều.”
“Hả? Ngươi đang làm gì?” Nhìn thấy Khương Thần đang chăm chú vẽ phù lục cùng khắc họa phù văn lên rất nhiều ngọc thạch, sắc mặt Trương Nhị Huyền hiện lên vẻ kì quái, nói.
“Chuẩn bị trước chút đồ vật.”
Nhìn thấy động tác thành thục cùng tinh mỹ của Khương Thần, vẻ mặt Trương Nhị Huyền hiếm khi lộ ra vô cùng chăm chú. Hắn cười nói:
“Lão đại ngươi cũng thật lắm nghề nhiều nghiệp. Vừa là luyện đan sư, trận pháp sư lại còn là phù sư. Cũng không biết ngươi tu luyện như thế nào nữa.”
“Thích gì liền làm nấy, không chịu gò bó khuôn ép, ấy mới là mục đích của tu luyện.” Khương Thần cười nhạt khẽ đáp: “Yên lặng theo dõi kỳ biến, ta luyện chế thêm một ít phù lục.”
Trương Nhị Huyền gật đầu sau đó lại quay lại công việc quan sát chiến trận.
Chiến trường phương xa sau hai canh giờ tranh đấu rốt cuộc vẫn chưa thể ngã ngũ. Lúc này, ba tôn Thiên Dực Hổ đã bị mười vị nguyên giả kia triền đấu đến không thể thở nổi. Mà mười vị nguyên giả cũng bị sức chống trả của ba yêu thú khiến cho mình mẩy đầy thương tích.
Mặc dù chưa xuất hiện thương vong về nhân số thế nhưng đã có hai vị Nguyên Khí Cảnh không thể tiếp tục tham gia chiến đấu.
Bên này, Khương Thần rốt cuộc hoàn thành công việc khắc họa phù văn trên ngọc thạch cùng vẽ được hơn chục đạo phù lục. Sau khi thở hắt ra một hơi, khuôn mặt hắn mới từ tái nhợt dần dần hồng nhuận trở lại.
“Lão đại, xong rồi?”
“Ừm. Hiện tại chính là công việc của ngươi.” Khương Thần đem toàn bộ số ngọc thạch cùng phù lục giao cho Trương Nhị Huyền, nói: “Dựa theo phương vị ta truyền cho ngươi, đem bố trí mấy đạo phù lục cùng ngọc thạch này. Nhớ kĩ vị trí của phù lục cùng ngọc thạch là khác nhau.”
Khương Thần nói đoạn liền đưa tay chỉ vào mi tâm Trương Nhị Huyền. Một đạo tinh thần lực cứ thế xâm nhập vào não hải đối phương, đem trận đồ trận pháp khắc họa vào trong đó.
“Thứ này…”
“Không sai. Đem nó hoàn thành, ta sẽ có thể khởi động trận pháp.” Khương Thần khẽ gật đầu: “Tốc độ của ngươi so với ta thậm chí còn nhanh hơn, ta nghĩ ngươi hoàn thành được công việc này. Yên tâm, ta sẽ đem tinh thần lực của mình bảo hộ ngươi, bọn chúng sẽ không dễ dàng phát giác ra hành tung của ngươi đâu.”
“Hắc hắc, được, lão đại giao trọng trách cho ta như thế, ta làm sao dám không cẩn thận mà làm.” Trương Nhị Huyền gật đầu, sau khi cười đê tiện một tiếng, sắc mặt hắn chuyển sang vô cùng nghiêm túc, nói.
“Đi đi, nhớ kĩ không được để bọn chúng phát hiện ra.”
“Ừm.”
Trương Nhị Huyền lập tức mang theo nhiệm vụ mà tiến vào gần vòng chiến. Thân hình hắn mặc dù to lớn thế nhưng rừng cây rậm rạp, chỉ cần khéo léo một chút hắn vẫn có thể ẩn núp mà không ai phát hiện ra.
Sau khi Trương Nhị Huyền rời đi, Khương Thần lập tức ngồi xếp bằng. Mi tâm xuất hiện một đạo tinh thần lực mờ ảo. Tinh thần lực sau khi bành trướng liền âm thầm hướng về vòng ngoài cuộc chiến kia chậm chậm bao phủ.
Bên kia, song phương rơi vào kịch liệt chiến đấu cho nên không hề phát giác ra hành động lớn mật của Khương Thần cũng như hành tung của Trương Nhị Huyền.
“Yêu đan Thiên Dực Hổ nha.”
Khương Thần khẽ liếm môi:
“Tất cả đều là của ta.”