Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Khương sư đệ nhà ta, ngươi thu không nổi.”



Thanh âm nửa đùa nửa thật, nghe vào lại có cảm giác chắc chắn của Mộc Kiếm Thanh vang lên khiến cho mấy đệ tử ngoại Môn Linh Vân tông đứng gần đó giật mình nhìn về phía Nam Cung Y Vận, khuôn mặt hiện lên vẻ không biết nói gì.



Nhìn thấy bộ dáng chắc như đinh đóng cột của Mộc Kiếm Thanh, Nam Cung Y Vận khẽ lườm hắn một cái sau đó nói:



“Ngươi nói vậy là sao? Theo ta được biết hắn cũng không quá mặn mà với việc bái nhập môn hạ của sư phụ ngươi.”



“Nam Cung trưởng lão vẫn chưa hiểu sao.” Mộc Kiếm Thanh tủm tỉm cười.



Đoạn, ánh mắt hắn như có như không nhìn về hình ảnh hiện ra trên quang cầu, lúc này chính là Khương Thần cùng với Bạch U Cơ đang lái chung một chiếc dù lượn bằng một loại tốc độ nhanh chóng mặt, bay lên cao.



Nam Cung Y Vận không phải loại hài tử ba tuổi, nàng cũng không phải chưa trải qua chuyện nhi nữ tình trường, chỉ cần Mộc Kiếm Thanh đánh tiếng liền hiểu ý hắn muốn nói là gì. Lúc này môi đỏ khẽ vểnh lên, khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo lộ ra chút giảo hoạt, thanh âm trong cổ họng khẽ phát ra.



“Để rồi xem…”



La Chinh khẽ đưa mắt nhìn nàng một thoáng, cuối cùng lại khẽ lắc đầu nhắm lại.



Khương Thần hoặc là bái nhập môn hạ của hắn, hoặc là sẽ không bái nhập ai cả. La Chinh hắn dám khẳng định điều đó. Khẳng định mười phần chắc mười.



Tại Linh Vân Tông lúc này, tất cả đệ tử phần đông vẫn tụ tập ở mọi ngóc ngách trong tông môn cùng nhìn lên quang cầu lơ lửng trên bầu trời chiếu hình ảnh thí luyện trong suốt gần một tháng qua.



Thường bọn họ sẽ bỏ đi nếu như cảnh quay không phải chiếu tới đệ tử Linh Vân Tông. Theo thời gian, số lượng người cũng đã giảm bớt chứ không còn chen chúc nhau như lúc đầu. Thế nhưng tại nơi này vẫn tập trung rất đông các đệ tử.



“Vị Khương sư huynh này mới vào tông môn không bao lâu, hiện tại còn tỏa sáng trong thí luyện. Quả nhiên là môn hạ của La trưởng lão…Yêu Nghiệt Đường đúng là toàn yêu nghiệt.”



“Ta lại nhớ tới mấy kẻ muốn tính toán hắn lần trước, nếu như bọn hắn còn ở đây, không biết sẽ nghĩ gì a.”



“Vị Khương sư huynh này quả nhiên hơn người. Khó trách mới Nguyên Thể Cảnh đã được bái nhập vào môn hạ của La trưởng lão.”



“Ha ha…lần này nếu như thay vị Khương Thần này bằng Tô Ưng, hạng mười Ngoại Môn Bảng chắc chắn là bị đá ra cả mười rồi.” Một vị đệ tử nội môn không chút khách khí cười nói.



Mấy người xung quanh đều là đệ tử nội môn, dường như cũng là cùng một đường, tất cả đều phá lên cười.



“Phải nha, nếu như là Tô Ưng kia, Linh Vân Tông chúng ta hẳn là đã mất đi một số điểm rất lớn.”



Tô Ưng chính là vị hạng mười Ngoại Môn Bảng đã bị Khương Thần đánh bại, giành mất danh ngạch tham dự thí luyện. Lúc này hắn đang lẫn ở trong đám đông, nghe hết những lời đám tiếu xung quanh, khuôn mặt hiện lên chút sa sầm.



Phút chốc, hắn nhìn về phía quang cầu, rốt cuộc thở dài một hơi. Nắm tay đang siết chặt lại khẽ thả lỏng, hai mắt ẩn chứa sự ghen tị đối với Khương Thần cũng là biến mất.



“Yêu nghiệt chung quy là yêu nghiệt…sau này tốt nhất không nên đắc tội hắn…ừm…có lẽ nên đi xin lỗi hắn chuyện lần trước.”



Tô Ưng nói đoạn, khuôn mặt ảo não rời khỏi đám đông.



Lần trước Tô Ưng đã dùng ám khí đánh lén khi mà Khương Thần không phòng bị, hoặc nói đúng hơn là tha cho hắn một đòn giữ lại thể diện. Sau đó bản thân Tô Ưng liền bị Bạch U Cơ tới tận nhà hỏi thăm, thậm chí là cả Mộc Kiếm Thanh cùng mấy vị huynh đệ của đối phương đã hảo hảo chăm sóc sức khỏe cho hắn khiến cho hắn mấy ngày không cử động được.



Mấy ngày nay có thể rời giường, Tô Ưng hắn mới chạy ra ngoài xem thí luyện liền nghe được rất nhiều chuyện hoành tráng mà Khương Thần đã làm ra. Đồng thời đến mãi hôm nay, chính xác là thời điểm vừa rồi, hắn mới đem tảng đá đè nặng trong lòng mình cởi bỏ.



Hắn biết cả đời này bản thân sẽ không thể vượt qua được Khương Thần, chẳng thà đem Khương Thần làm mục tiêu phấn đấu còn tốt hơn việc tìm cách trả thù đối phương.



Tô Ưng không biết, chính sự giác ngộ, chính việc đem tảng đá đè nặng trong lòng kia đá đi đã khiến cho tâm ma sâu trong lòng hắn vô tình được loại bỏ, từ nay một đường hát vang, tương lai mở ra thành tựu không nhỏ.



Tại nhiều nơi khác trên Cửu Nguyệt Vương Triều thậm chí là mấy thế lực tham dự thí luyện cũng đều nhìn về phía Khương Thần với ánh mắt thán phục. Từ khinh khí cầu đến dù lượn, không thể không nói hai phát kiến này có thể khiến cho không chỉ nguyên giả mà cả người bình thường đạt được rất nhiều chỗ tốt từ nó.







Hẻm núi Tử Thần…



Sáu chiếc dù lượn lúc này đã bay lên rất cao so với mặt đất. Độ cao này cơ hồ đã ngang bằng với độ cao của khinh khí cầu khi nãy.



Tại nơi này nếu như không có dãy núi che chắn, mấy người Khương Thần thậm chí có thể nhìn tới được khu vực trung tâm. Chẳng qua bởi vì núi quá cao cho nên trước mắt bọn họ chỉ có núi đá bị phong hóa cùng chút thực vật sống trên nền đá khô cằn bị gió lớn ép sát vào sườn núi.



Bọn họ mặc dù đã bay ngược lên rất cao thế nhưng độ cao của ngọn núi này quả thực khiến cho bọn họ phải chịu thua. Dù lượn không thể nào đạt được độ cao như thế, huống hồ lúc này tất cả đã tiếp cận hẻm núi, bây giờ thứ cần tập trung chính là vượt qua hẻm núi chứ không phải tiếp tục bay lên cao nữa.



Hẻm núi Tử Thần này ở độ cao của bọn họ nhìn thẳng tới rộng chừng sáu mươi trượng. Đó chỉ là lối vào mà thôi, bởi lẽ sâu trong hẻm núi, bề rộng chắc chắn không thể đạt được con số này. Đó chính là thách thức lớn của bọn họ khi mà không biết được tường tận địa hình của nơi này.



Hẻm núi Tử Thần nhìn qua giống như một vết rách mà một người khổng lồ đem dãy núi tách ra làm hai nhưng không thành vậy, vừa hết sức hiểm trở lại vô cùng đồ sộ.



Ngẩng lên không thấy đỉnh núi, nhìn xuống chỉ thấy một khe rãnh dài hẹp không có đáy. Đó chính là miêu tả về hẻm núi Tử Thần trong lòng mười hai người lúc này.



“Tất cả chú ý, chúng ta sẽ tiến vào hẻm núi Tử Thần. Tất cả giãn cách nhau ra, chú ý quan sát người phía trước.”



Thanh âm của Khương Thần vang lên át đi tiếng gió lốc xung quanh. Hắn cũng không chờ cho mọi người có đồng ý hay không, bản thân liền cùng với Bạch U Cơ bẻ lái dù lượn bay thẳng vào hẻm núi.



“Tất cả mọi người tự chiếu cố bản thân cho tốt.” Trầm Hiểu Sam kêu lên một tiếng, rốt cuộc cùng với tiểu nha đầu Mai Khả Ái theo sau Khương Thần phi vào.



“Mọi người…lên thôi.”



Sáu dù lượn nối đuôi nhau như một đoàn tàu hỏa, dùng loại tốc độ như phi điện cùng phi vào trong hẻm núi đầy gió. Tiếng cánh dù lượn lướt trong không khí vang lên vun vút nghe vào vô cùng chói tai.



Gió đẩy rất nhanh, thế nhưng dù lượn của bọn họ còn nhanh hơn cả gió. Điều này khiến cho tiếp xúc giữa da và không khí đã không còn đau rát như thời điểm đứng trên khinh khí cầu.



“Hú…” Mai Khả Ái sau khi cảm nhận được tốc độ của dù lượn đề thăng, nàng dường như không chút sợ hãi hú lên một tiếng quái dị. Khuôn mặt hiện lên vẻ phấn khích vô cùng, trong khi Trầm Hiểu Sam vô cùng khó khăn mới có thể điều khiển được dù lượn.



Với tốc độ cao như thế này, dù lượn rung lắc rất dữ dội. May mắn có dây đai chắc chắn, nếu không bọn họ có thể rơi ra khỏi nó bất cứ lúc nào. Sức tay là không đủ để níu giữ bọn họ trước gió lớn tựa cuồng phong ở bên trong hẻm núi.



Dù lượn vừa mới tiến vào hẻm núi chưa được bao lâu, trước mắt Khương Thần đã xuất hiện một tầng sương mù cùng chướng khí dầy đặc.



“Sư đệ, dường như có độc.” Bạch U Cơ nhìn đám sương khói phía trước, khuôn mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.



“Đem phù lục ném ra mở đường.” Khương Thần cười nói: “Không phải độc tính quá mạnh, thế nhưng tốt nhất đem chúng nó dẹp bỏ.”



“Ừm…”



Bạch U Cơ không tiếc tay đem hơn chục lá phù lục ném về phía trước khiến cho một vùng khói lửa hiện ra.



Trong hẻm núi mặc dù gió rất lớn, đám khói lửa do phù lục thổi quét qua chỉ có thể đánh bay được một phần sương mù. Còn lại số lượng rất lớn vẫn lơ lửng trên không trung, nhìn qua giống như không hề chịu tác động của gió.



“Kì lạ a.” Bạch U Cơ nhìn thấy hiện trạng phía trước, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng: “Chỉ sợ người phía sau không kịp phòng bị.”



“Không còn thời gian lo lắng cho bọn họ.” Khương Thần vội vàng nói: “Sư tỷ, uống vào giải độc đan, chúng ta vượt qua chướng khí.”



“Được.”



Giải độc đan Khương Thần chuẩn bị từ trước khi thí luyện rất nhanh được hai người ăn vào. Bạch U Cơ thậm chí còn cẩn thận bố trí quanh cả hai một tầng phù lục phòng ngự đề phòng bất trắc.



Ba hơi thở trôi qua, dù lượn của Khương Thần rốt cuộc tiến vào sương mù…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK