Người đăng: meomeo14311
Bên ngoài hoàng cung lúc này, sắc mặt ai nấy đều hiện lên vẻ cổ quái. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Minh Nguyệt Vương Triều giống như mang theo ý cười trên nỗi đau của người khác.Vì sao?
Bốn vị đệ tử Nguyên Hồn Cảnh của Minh Nguyệt Vương Triều vây công Vương Chi Sách, cuối cùng bị Vương Chi Sách phản sát, đem cả bốn đá ra khỏi thí luyện. Một phần tư điểm số của Minh Nguyệt Vương Triều thuộc về Linh Vân Tông, Linh Vân Tông tấn thăng hạng ba.
“Lão Bát hay lắm…đánh tốt…” Mộc Kiếm Thanh không chút giữ ý tứ cười phá lên khiến cho đám người Minh Nguyệt Vương Triều không khỏi nhíu mày tức giận.
“Làm sao? Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Ha ha.”
“Thập Nhị, không được vô lễ.” La Chinh lạnh giọng khẽ nói, thế nhưng khuôn mặt của hắn lại biểu thị ý cổ vũ Mộc Kiếm Thanh đả kích đám người kia. Dù sao vừa rồi mấy kẻ này đều hướng tới hắn mỉa mai chế giễu, hiện tại mới có dịp xả giận.
Đám người Minh Nguyệt Vương Triều sau khi lườm nguýt Mộc Kiếm Thanh liền đưa ánh mắt tức giận nhìn sang Long Thiên Thánh.
Hiển nhiên nguyên nhân sâu xa liền có thể đoán được. Mang tiếng là quan hệ hợp tác thế nhưng Cửu Nguyệt Vương Triều lại âm thầm tính toán Minh Nguyệt Vương Triều bọn hắn. Tư liệu về đệ tử Linh Vân Tông đưa không đầy đủ dẫn tới bọn hắn tổn thất bốn vị đệ tử Nguyên Hồn Cảnh.
Con số này so với sự mất đi của Linh Vân Tông lớn hơn rất nhiều khi mà Linh Vân Tông mới chỉ mất đi chín vị Nguyên Khí Cảnh cùng một vị Nguyên Hồn Cảnh trung kì mà thôi.
Phải biết điều kiện được tham dự thí luyện chính là phải dưới Nguyên Linh Cảnh. Bởi vì thế Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong tại nơi đây cơ hồ là thế lực đỉnh tiêm. Mất đi một Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong tương đương với về cuối thí luyện sẽ mất đi rất nhiều thứ. Chính vì thế mới nói so với Linh Vân Tông, Minh Nguyệt Vương Triều lần này chính là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
“Hừ…đợi vào đến trung tâm…để xem các ngươi còn cười được hay không.” Cố Tàng khẽ gằn giọng lẩm bẩm, khuôn mặt hiện lêm vẻ tức giận mà không làm gì được.
Sau một tuần kể từ ngày truyền tống vào Tử Vong Sâm Lâm, cảnh tượng tiêu diệt yêu thú thì ít thế nhưng đại chiến giữa các phe nổ ra thì nhiều. Chỉ riêng Khương Thần sau khi đánh sập hang núi thành công đá văng được ba người truy sát tiểu cô nương kia xong, hắn vẫn một mực yên bình đến giờ.
Ngày hôm nay, thời điểm nướng những miếng thịt rắn cuối cùng, tiểu cô nương nọ rốt cuộc tỉnh lại sau hôn mê.
Hai mắt lim dim chậm chậm mở ra, sau khi nhìn thấy Khương Thần ngồi trước mặt, tiểu cô nương nọ lập tức giật nảy mình, hai tay không tự chủ ôm lấy bộ ngực nhỏ, khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi, đôi mắt trợn lớn.
“Ngươi…ngươi là ai? Ta đang ở đâu?”
Khương Thần vẫn một mực chăm chú nướng thịt không trả lời, thỉnh thoảng hắn lại cầm lấy một chiếc lọ nhỏ rắc lên thịt rắn chút thuốc bột khiến cho thịt rắn nướng vốn thơm phức này càng thêm dậy mùi.
Tiểu côn nương kia sau khi nhìn thấy Khương Thần không nói gì, mà hắn cũng không có ý định làm hại mình, nàng mới khẽ nghiêng đầu mở to mắn nhìn hắn, bộ dáng mười phần dễ thương.
Ọt ọt…
Một đạo thanh âm khe khẽ đột nhiên vang lên khiến cho không gian xuất hiện vẻ ngượng ngùng. Tiểu cô nương ôm lấy bụng mình, hai má khẽ đỏ, đầu cũng là cúi gằm xuống.
Lại một thoáng im lặng trôi qua, Khương Thần vẫn im lặng chậm rãi nướng thịt. Tiểu cô nương rốt cuộc không chịu được, lúc này ngồi khoanh chân ngoan như tiểu cẩu, đôi mắt đen sáng quắc, thèm thuồng không rời mắt khỏi xiên thịt nướng đang quay trên giá đỡ. Thỉnh thoảng nàng lại chép miệng nuốt nước miếng, bụng cũng kêu ọt ọt.
Mọi sự chú ý của tiểu cô nương lúc này đặt hoàn toàn vào xiên thịt nướng giống như đó là thứ quan trọng nhất đối với nàng vậy.
Sau khi nướng xong miếng thịt nướng, Khương Thần chậm rãi đưa cho tiểu cô nương nọ, khuôn mặt vẫn giữ một vẻ lạnh lùng không cảm xúc.
“Cảm…xin cảm ơn.”
“Ừm.” Khương Thần khẽ ừ trong cổ họng. Hắn lại tất bật cầm nốt miếng thịt rắn đặt trên phiến đá xiên vào một que gỗ nhỏ sau đó chậm rãi nướng.
Bộ dáng từ tốn, không chút vội vàng giống như kia không phải nướng thịt mà là đang làm nên một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Chỉ sau một thoáng, tiểu cô nương liền ăn hết miếng thịt nướng, khuôn mặt non mềm như trứng gà bóc lúc này lấm lem dầu mỡ.
Ăn xong miêng thịt rắn thứ nhất, nàng dường như vẫn chưa đủ, ánh mắt nhìn về phía Khương Thần vẫn sáng như cũ. Hiển nhiên nàng không nói mình còn đói, thế nhưng một đạo ánh mắt liền có thể hiểu.
Khương Thần nhìn thấy nàng dường như vẫn còn đói, trong lòng thầm giật mình.
Mỗi miếng thịt rắn nướng đều to bằng bàn tay người trưởng thành, bề dày cũng một đốt ngón tay có thừa. Bình thường hắn ăn một miếng liền no, vậy mà tiểu cô nương này ăn xong, bộ dáng giống như không thấm vào đâu như vậy. Sức ăn của nàng cũng quá kinh khủng đi.
Khương Thần đưa ánh mắt cười nhưng không phải cười nhìn nàng, tiểu cô nương dường như cũng cảm nhận được bản thân mình quá tham lam, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Cảm thấy nàng có chút thú vị, Khương Thần tiện tay liền đem xiên thịt nướng dứ dứ trước mặt khiến cho nàng nước dãi chảy không ngừng. Thậm chí không để tâm đến hình tượng nữ nhi, nước dãi chảy ra cũng không thèm lau, hai mắt hiện lên vẻ sáng rực.
Ánh mắt nhìn người của Khương Thần không sai bao giờ. Hắn chỉ lướt qua liền biết được tiểu cô nương này thuộc loại quỷ linh tinh quái, thế nhưng tâm tính lại thiện lương, đơn thuần. Hắn dám chắc hiện tại nếu bản thân mình đem nàng lừa gạt, nàng cũng vui vẻ mở lòng cho bản thân mình kiếm tiền.
Trêu đùa tiểu cô nương này một thoáng, Khương Thần rốt cuộc cầm xâu thịt cuối cùng đưa cho nàng.
“Cho ngươi.”
“Cảm ơn đại ca ca.” Hai mắt đen tuyền của tiểu cô nương chợt sáng quắc, nhìn qua giống như một khỏa tinh thần. Nàng lễ phép nói một tiếng cảm ơn sau đó mới vồ lấy xâu thịt nướng, như soi nhai hổ đói thanh toán xâu thịt.
Tiểu cô nương này thân hình nhỏ nhắn lại rất khả ái, thế nhưng dáng ăn lại không nhỏ nhắn khả ái chút nào. Nàng ăn giống như bão táp cuồng phong, cấp tốc càn quét xâu thịt nướng. Xong xuôi mặt liền dính đầy mỡ. Không sao, chỉ cần lè lưỡi ra quét một vòng, mặt mũi nàng liền sạch không một hạt bụi. Quả thật là cực phẩm.
Tiểu cô nương sau khi ăn xong, nàng chớp chớp đôi mắt đen, hai má đỏ hồng nhìn lấy Khương Thần lí nhí:
“Còn đói.”
Khương Thần không còn cách nào khác chỉ có thể đem một số loại dược liệu không cần thiết đem luyện chế thành chút thức ăn dễ ăn cho tiểu cô nương kia.
Tiểu cô nương sau đó liền cảm ơn rối rít rồi lại triền miên vào một trận ăn uống cuồng phong. Cuối cùng, sau khi ăn xong, nàng mới nhìn Khương Thần nhoẻn miệng cười, lễ phép hỏi:
“Đại ca ca, ngươi tên gì?”
“Khương Thần.” Khương Thần lạnh lùng đáp.
“Ta tên Mai Khả Ái.” Tiểu cô nương lau sạch miệng mỉm cười ngọt ngào đáp.
Nghe thấy vậy, Khương Thần suýt không nhịn được mà cười thành tiếng.
Mai Khả Ái? Chẳng lẽ ngày kia nàng không khả ái?
Lại nói, Mai Khả Ái nhìn thấy bộ dạng Khương Thần như vậy, sắc mặt cũng hiện lên đôi chút xấu hổ. Tên của nàng quả thật có thể khiến cho người ta cảm thấy buồn cười, mặc nàng cũng đã quen với việc nhiều người sau khi nghe thấy tên nàng liền bày ra bộ mặt kì quái giống như Khương Thần, thế nhưng mỗi lần như vậy vẫn không nhịn được mà cảm thấy đỏ mặt.
“Tên hay. Dù sao ngươi cũng có đôi phần giống như cái tên của mình.”
Để hóa giải tình thế có chút xấu hổ, Khương Thần chỉ có thể khẽ gật đầu ngợi khen tiểu cô nương này một chút. Mà quả thật tiểu cô nương này cũng rất khả ái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bầu, hai má phúng phính, làn da trắng búng ra sữa. Đôi mắt như lưu ly thế nhưng lại tràn đầy vẻ thông minh tinh quái, khuôn miệng nhỏ nhắn chúm chím cùng hai má lúm đồng tiền rất có duyên. Tóc hai bím lắc lư theo nhịp lắc đầu quả thật rất dễ thương.
Đạt được thừa nhận của Khương Thần, Mai Khả Ái lập tức nở nụ cười tươi như hoa, nàng nói:
“Khương đại ca cũng rất soái.”
“Ha ha…” Khương Thần chỉ khẽ ngẩng đầu cười, thế nhưng nụ cười của hắn lại có chút gượng ép, không phải nụ cười thực sự thoải mái.
“Người khác thường thấy buồn cười vì tên của ta, thế nhưng tên tỷ tỷ ta còn buồn cười hơn thế rất nhiều. Nhưng không ai dám cười nàng cả, vì nàng rất mạnh. Ai cười nàng liền bị nàng đánh.” Mai Khả Ái dường như cảm thấy Khương Thần rất dễ nói chuyện, chỉ thoáng chốc liền thân thiết với hắn, thậm chí còn không tự chủ được chạy lại gần hắn, nói với hắn một chuyện giống như là thiên đại bí mật.
“Nàng tên Mai Ôn Nhu…mặc dù nàng không hề ôn nhu chút nào.” Mai Khả Ái tru môi nói: “Thường xuyên bắt nạt ta.”
“Lần này nàng nói sẽ đi tìm ta, vậy mà lại là ta tìm thấy nàng trước, thế nhưng sau đó nàng lại đưa ta toàn bộ điểm số, hại ta bị người khác truy đuổi. May mắn có Khương đại ca cứu giúp.”
Sắc mặt Khương Thần lúc này càng hiện lên chút cổ quái. Tiểu cô nương này dường như không hề biết rất có thể cuộc đối thoại của hai người sẽ được thu phát ra mọi nơi. Nếu như để tỷ tỷ của nàng nghe được, mông nhỏ của nàng nhất định sẽ không yên ổn.
Quả thật đúng như Khương Thần dự đoán, cảnh quay lúc này lại vừa vặn chiếu về phía Khương Thần cùng với Mai Khả Ái. Mà lại vừa lúc Mai Khả Ái thao thao bất tuyệt về tỷ tỷ nàng.
Trong gian đại điện lúc này, các đệ tử Kim Tiên Giáo đều nhìn về phía một vị nữ tử xinh đẹp mà lãnh diễm, sắc mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kì quái.
Nữ tử lãnh diễm mà xinh đẹp kia cũng không tránh khỏi một thoáng mất tự nhiên. Bởi lẽ nàng chính là Mai Ôn Nhu trong miệng Mai Khả Ái mới nhắc tới kia.
Mai Ôn Nhu - ôn nhu dịu dàng như nước, thế nhưng nàng lại không dịu dàng chút nào. Một thân bạch y như tiên nữ nhưng khuôn mặt lạnh tựa băng sương, thậm chí đứng bên cạnh nàng còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo. Bởi vì nàng tu luyện chính là thuộc tính băng.
Mai Ôn Nhu nhìn tiểu nha đầu trong quang cầu đang không ngừng kể xấu mình với Khương Thần, mà Khương Thần cũng chỉ là một người nàng vừa mới quen biết, sắc mặt càng thêm lạnh.
Tiểu nha đầu, để xem trở về tỷ tỷ ngươi trừng trị ngươi thế nào?
Mai Khả Ái không hề biết một phút nhiều chuyện của mình, trở về liền mông nhỏ bị đánh, ba ngày bị bỏ đói, tội nghiệp vô cùng. Dĩ nhiên đó là chuyện xảy ra sau khi thí luyện kết thúc.
Hiện tại, chờ cho Mai Khả Ái ăn xong xuôi, Khương Thần mới lạnh lùng nói:
“Nếu như ngươi đã tỉnh vậy thì chia tay từ đây đi. Ta cũng không muốn dắt theo một người bên cạnh, quá nhiều phiền phức.”