Người đăng: meomeo14311
Sau khi hỏi thăm tình hình những ngày qua của Khương Thần, biết được hắn không những không có nguy hiểm gì ngược lại còn nhận được nhiều chỗ tốt đến vậy, thân làm sư phụ như nàng cũng cảm thấy vui vẻ vô cùng.Đưa Khương Thần trở về Linh Vân Tông, Nam Cung Y Vận cũng không vội vàng bắt tội hắn trình diện hội đồng trưởng lão. Nàng biết hiện tại việc hắn sốt ruột nhất là gì cho nên một đường liền dẫn hắn tới hậu sơn nơi mà Bạch U Cơ thường hay ngồi ngây ngốc. Bản thân nàng sau đó liền chạy đi thông báo cho đám người Tần Thiên Hoành biết sự tình hắn đã trở về.
Lúc này, Bạch U Cơ đang ngồi tại một đình viện nhỏ nằm trên một mỏm đá ở hậu sơn Linh Vân Tông. Đây có thể coi là địa điểm quen thuộc của nàng, mà trước đây nó cũng là nơi mà nàng cùng vs Khương Thần thường xuyên hẹn hò.
Từ thời điểm trở về tông môn sau cuộc tranh đoạt ở di tích Thiên Ma Giáo, Bạch U Cơ ngày nào cũng chạy tới đây ngồi ngây ngốc, ngày nào cũng chỉ đàn một khúc, khúc đàn mà nàng thường xuyên đàn cho Khương Thần nghe lúc trước.
Địa phương này lúc trước cũng rất đông người qua lại, thường là những đôi tình lữ, bất quá từ khi Bạch U Cơ đến đây thẫn thờ, những người kia cũng tự khắc lui bớt dần. Hiện tại hậu sơn bên phía đình viện này cũng không còn người nào vãng lai, chỉ còn tiếng đàn não nề văng vẳng giữa vách núi.
Đứng ở phương xa nhìn lại, Khương Thần có thể thấy đạo thân ảnh đơn bạc kia giống như gầy đi rất nhiều. Tuy rằng vẫn giữ được thần thái dịu dàng, đoan trang trong từng cử chỉ, thế nhưng nó lại khiến cho người ta cảm giác không hề có thần.
Nhìn thấy Bạch U Cơ, vẻ mặt Khương Thần nửa dịu dàng nửa lại càng thêm tự trách. Xem ra nàng vì nghĩ ngợi cho mình mà mấy tháng nay đã quên đi tự mình chăm chút bản thân, khiến cho bản thân chịu nhiều giày vò từ thể xác đến tinh thần a.
Đi tới gần đình viện kia, Bạch U Cơ vẫn một mực máy động ngón tay trên những dây đàn, hoàn toàn không để ý đến việc có người tiến tới. Đôi mắt hoàn toàn vô hồn nhìn về khoảng hư không phía trước. Mặc dù lúc này Khương Thần đang đứng trong tầm nhìn của nàng nhưng dường như nàng lại không hề nhìn thấy hắn.
Phía xa xa Khương Thần chỉ nhìn thấy bóng lưng gầy của nàng, hiện tại nhận thấy đến cả khuôn mặt xinh đẹp thường ngày cũng gầy đi một vòng, đôi mắt có chút quầng thâm, môi hồng hơi chút khô nứt, vẻ mặt của hắn cũng không nhịn được xúc động, nhãn đồng hoe đỏ, đôi bàn tay khẽ máy động, dường như đang run rẩy.
Khúc đàn Bạch U Cơ đang đánh vốn là một khúc đàn vui tươi mà hai người thường xuyên thảo luận, bất quá giờ này người đánh không có thần, khúc đàn trở nên ảm đạm, điều này khiến cho khung cảnh xung quanh cũng đìu hiu, xơ xác.
Quả chính là: Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Giai nhân buồn, cảnh sắc càng thêm ảm đạm.
Đứng lặng người như pho tượng trước mặt Bạch U Cơ, Khương Thần chờ đợi cho nàng đàn xong khúc đàn rồi mới lên tiếng. Bất quá, chưa chờ đợi đến lúc nàng đàn hết khúc thì ánh mắt nàng dường như lại có thần. Lúc này nàng dường như cũng đã phát hiện ra hắn.
Khúc đàn dừng lại giữa chừng, ánh mắt ảm đạm của Bạch U Cơ hiện lên vẻ ôn nhu chưa từng có, nhưng mà khuôn mặt không có cảm xúc vẫn giữ nguyên như vậy, vẫn một mực không xuất hiện chút vui vẻ nào.
Nặn ra nụ cười gượng gạo, thanh âm đứt quãng như thở ra từng hơi khó nhọc chậm rãi vang lên:
“Thần, dường như ta lại nhìn thấy ngươi…bất quá, hôm nay ngươi tới hơi sớm.”
Nghe thấy nàng nói vậy, Khương Thần lại lần nữa không nhịn được, đôi mắt đỏ nay càng đỏ hoe, đôi tay run rẩy nay càng không thể kìm chế được.
Xem ra nàng ngồi đây đánh đàn nhớ hắn, mà ngày nào cũng tự tưởng tượng ra ngày hôm đó là trở về thời gian trước khi mà hai người hẹn hò yêu đương.
“Ồ…ngươi khóc sao? Mọi lần ngươi đều không như vậy a…” Bạch U Cơ phát hiện ra Khương Thần giống như sắp khóc, thanh âm không nhịn được lại khẽ vang, ánh mắt nhìn hắn nửa yêu thương nửa lại hiện lên trêu chọc.
Bạch U Cơ lấy ra một cái khăn mỏng tỏa ra mùi hương nước hoa thơm phức. Đoạn, nàng hướng tới hắn mà vẫy tay, nhoẻn miệng cười:
“Được rồi, không khóc, không khóc. Tới đây sư tỷ giúp ngươi lau nước mắt.”
“Đường đường là một đại nam nhân, để người khác nhìn thấy ngươi khóc lóc như hài tử như vậy thì còn ra thể thống gì.”
Khương Thần theo lời nàng chậm rãi tiến tới tùy ý để cho nàng xoa nắn mặt mình.
“Ngày hôm nay ngươi rất ngoan a. Mọi ngày mỗi lần muốn ngươi tới gần, ngươi đều lạnh lùng quay đi, hại sư tỷ thương tâm gần chết.” Bạch U Cơ mỉm cười, đôi bàn tay mịn màng đưa lên xoa nắn khuôn mặt Khương Thần một hồi sau đó mới giúp hắn lau đi những giọt nước đọng trên khóe mắt.
Ý cười trên miệng giai nhân càng nồng đậm. Có lẽ mọi ngày nàng vẫn thường nhìn thấy ảo ảnh của Khương Thần, thế nhưng lần nào cũng không thể gọi hắn tới mà chạm vào. Lần này ngược lại khiến cho nàng cảm thấy vui vẻ như vậy.
“Ta biết ngươi trước mắt ta chỉ là ảo ảnh mà thôi…bất quá ta tình nguyện chìm trong ảo mộng này, chờ ngươi chân diện mục đứng trước mặt ta.” Bạch U Cơ mỉm cười, thanh âm đem theo thổ khí như lan chậm rãi lan tỏa.
Thời điểm Bạch U Cơ vẫn còn đang say mê ngắm vuốt khuôn mặt nam nhâm nàng nhớ nhung ngày đêm thì chợt động tác liền dừng lại. Chỉ thấy đối diện bên kia Khương Thần cũng giơ ra bàn tay chậm rãi vuốt ve gò má mịn màng của nàng.
Giờ phút này, đôi mắt dịu dàng của nàng cũng hơi chút mở lớn, ánh mắt dường như có chút không thể tin được. Trước mắt nàng đâu phải ảo ảnh của Khương Thần do nàng tự tưởng tượng ra. Cảm giác chân thực nơi bàn tay ban đầu còn khiến cho nàng nghi hoặc một hồi, thế nhưng hiện tại Khương Thần phía bên kia cũng chạm vào mặt nàng như vậy, cảm giác này rõ ràng không phải ảo ảnh.
Ánh mắt mở tròn sau đó chợt chùng xuống, miệng nở nụ cười có chút méo xệch đi, thanh âm hơi chút lạc nhịp.
“Ảo ảnh này cũng quá chân thật đi.”
Những tưởng sau đó nàng lại tiếp tục say sưa chìm vào trong ảo ảnh kia, nhưng không. Thân ảnh tiều tụy chợt run lên từng nhịp sau đó ôm lấy mặt gục xuống chiếc bàn đá phía trước mà khóc.
Nàng rõ ràng là bất ngờ, vui mừng, lo sợ…từng mớ cảm xúc hỗn độn bất ngờ ập đến khiến cho không biết nên làm gì, chỉ có thể ôm mặt mà khóc.
Từng đạo thanh âm khóc lóc nức nở như tiểu hài tử vang lên giống như từng nhát dao đâm thẳng vào trong tim Khương Thần khiến cho hắn nhất thời lúng túng không biết nên làm gì. Vẫn biết Bạch U Cơ tính cách hài hòa ôn nhu kèm theo chút mạnh mẽ, nhưng Khương Thần không ngờ nữ tử mà mình yêu thương lúc trở nên yếu đuối lại không khác gì một nữ hài tử bình thường như thế này.
Nữ hài tử dù cho là nguyên giả thực lực mạnh mẽ, có khả năng bài sơn hải đảo, tổng kết lại vẫn có những giây phút yếu lòng, vẫn biết khóc, vẫn biết cười, vẫn như bao nữ hài tử bình thường khác.
Sau vài nhịp thở đứng như trời trồng, Khương Thần rốt cuộc thở hắt ra một hơi, bản thân hắn sau đó liền chậm rãi ngồi xuống cạnh Bạch U Cơ, đưa ra đôi bàn tay không thực sự rắn chắc cùng gân guốc của mình ôm lấy bờ vai nhỏ bé đang không ngừng run rẩy của nàng.
“Sư tỷ, ngoan, không khóc. Ta trở về rồi đây, không ai có thể khi dễ ngươi.”
Bạch U Cơ một bên vẫn gục đầu, hai tay che mặt không dám ngẩng lên. Nàng sợ trước mắt không phải Khương Thần, nàng chỉ sợ bản thân nhìn nhầm.
“Thần, là ngươi thật sao?”
“Là ta. Ta giữ đúng lời hứa, trả lại cho sư tỷ ngươi một Khương Thần toàn vẹn.” Khương Thần đưa một tay nhẹ vuốt mái tóc sau lưng giai nhân, một bên ghé mặt mình xuống đầu nàng chậm rãi hít thở hương thơm mái tóc quen thuộc đã lâu chưa được chạm vào.
“Ngốc tử…ngươi…thật là ngươi?”
“Là ta. Không tin sư tỷ ngươi có thể nhìn lại xem.”
Khương Thần chậm rãi giúp cho Bạch U Cơ ngẩng đầu, sau đó đôi tay mang theo cử chỉ hết sức ôn nhu mà bưng lên hai má của nàng, đem nàng nhìn thẳng mình.
Xác thực trước mắt chính là Khương Thần, đôi mắt ướt nhoèn của Bạch U Cơ lại một lần nữa trào ra hai hàng lệ. Lần này nàng cũng không khóc lóc nữa, chỉ có điều hai hàng lệ kia cứ chảy ra mãi, hai mắt cũng theo đó càng là đỏ hoe.
“Ngốc tử…trở về sao không báo trước một tiếng.”
Chậm rãi lau đi nước mắt, Bạch U Cơ cố gắng ổn định cảm xúc trong lòng, sau đó nói:
“Hại sư tỷ ngươi không kịp chuẩn bị.”
“Ta đều muốn cho sư tỷ ngươi một bất ngờ.” Khương Thần khẽ mỉm cười: “Thời gian qua sư tỷ ngươi đã chịu nhiều ủy khuất rồi.”
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến hai chữ ủy khuất, Bạch U Cơ giống như nhận phải ủy khuất thật, đôi mắt lại lần nữa rưng rưng. Bất quá lần này Khương Thần đã nhanh chóng đem nước mắt của nàng lau đi. Một câu bông đùa mở ra lập tức xua tan buồn rầu lo lắng của nàng, ngược lại còn khiến nàng hờn dỗi phì cười:
“Sư tỷ, ta phát hiện ra ngươi thích khóc nhè a.”