Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Sau một tràng tiếng đổ gãy vang lên, chỉ thấy một vùng cây cối bị đánh ngã, tiếng cành lá va đập vào nhau tạo nên từng đợt rào rào, chim chóc côn trùng lập tức bay tứ tung. Bùn đất cũng vì thế theo bốn phương tám hướng tung tóe.



Thời điểm bùn đất cùng lá cây khói bụi biến mất, nơi cuối rừng cây đổ rạp kia là một gốc cổ thụ đang hơi nghiêng một góc. Trên thân cổ thụ Khương Thần bị lõm sâu vào một chút, hai tay hắn còn đang ôm chặt lấy Bạch U Cơ. Mà nàng dường như cũng rất hưởng thụ loại cảm giác được hắn ôm ấp này vì thế mà hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt hiện lên vui vẻ.



“Sư tỷ, ngươi dùng thêm một hai phù lục phòng ngự nữa thì ngươi hết sao?” Khương Thần thở ra một hơi, thanh âm có chút khó nhọc vang lên.



Nói đoạn, hắn khẽ đẩy Bạch U Cơ còn đang mải mê đắm chìm trong cái ôm, khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.



Bạch U Cơ có lẽ đã quá tự tin về phù lục phòng ngự của mình, thế nhưng quang tráo lúc trước chỉ đi được nửa đường liền vỡ tan, toàn bộ lực trùng kích sau đó Khương Thần đành phải ôm lấy Bạch U Cơ mà gánh chịu thay nàng.



Dựa theo nguyên tắc vật lý chính là, nếu như cả hai đồng thời đụng phải cây rừng, lực lượng trùng kích sẽ chia đều. Thế nhưng Khương Thần đem Bạch U Cơ ôm lấy, điều này đem đến hai thân thể gần như liền thành một khối, lực tác động hắn nhận được sẽ là gấp hai. Đúng hơn thì là của hắn cộng thêm của Bạch U Cơ do sức nặng của nàng gây nên.



Lại nói, Bạch U Cơ cũng bởi vì được Khương Thần ôm ấp yêu thương cho nên sinh ra ngẩn ngơ, cuối cùng cũng quên cả lấy ra thêm phù lục phòng ngự bồi đắp đi vào. Chính vì thế cho nên mới sinh ra tràng cảnh hiện tại.



Chỉ thấy Bạch U Cơ sau khi tuột khỏi người Khương Thần liền vội vội vàng vàng đỡ hắn chậm chậm rơi xuống. Khuôn mặt yêu kiều lúc này hiện lên hai rặng mây hồng. Nụ cười có chút miễn cưỡng khẽ nở, thế nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng giống khóc, nàng nói:



“Thật xin lỗi, sư đệ, ngươi có sao không?”



“May mắn phước lớn mệnh lớn nếu không có lẽ bị sư tỷ ngươi đè chết.”



“Ngươi nói ta béo sao?”



“Đây là sư tỷ ngươi tự nói.”



“Khương Thần đáng ghét. Ta không tha cho ngươi.”



Bạch U Cơ nghe thấy Khương Thần nói mình béo, hai mắt lập tức hiện lên vẻ tức giận, mày liễu cau lại, hai má phùng lên. Chỉ thấy nàng giơ lên quả đấm không chút khoan nhượng đấm thẳng vào bụng Khương Thần.



Tội nghiệp thay Khương Thần đã phạm phải tối kị khi nói về vấn đề cân nặng của nữ nhân. Phần lưng vốn đập vào thân cây đã có chút ê ẩm, lúc này dính phải một quyền không hề nhẹ của Bạch U Cơ kia, lục phủ ngũ tạng rốt cuộc lệch vị.



“Sư tỷ, ngươi muốn giết người a.” Khương Thần khẽ kêu lên một tiếng.



“Đây chỉ là giáo huấn nhỏ cho ngươi. Sau này ra ngoài nhất định không được đề cập vấn đề thể trọng đối với nữ nhân, nếu không ngươi cũng không chỉ nhận được một cú đấm thôi đâu.” Bạch U Cơ bĩu môi, dường như vẫn còn giận dỗi, hai tay phủi phủi lẫn nhau, bày ra bộ dáng ngạo kiều nói: “Sư tỷ đây đã là hết sức nhẹ tay rồi.”



“Được rồi được rồi…là lỗi của ta.”



Đương lúc hai người còn lời qua tiếng lại, một đạo thanh âm lạnh lùng không chút cảm xúc vang lên.



“Công bố thứ hạng lần ba.”



Khương Thần cùng Bạch U Cơ liền dừng lại động tác, đầu không hẹn mà cùng nhìn lên bầu trời, khuôn mặt chờ đợi đạo thanh âm kia tiếp tục lên tiếng.



“Cửu Nguyệt Vương Triều một vạn bốn trăm điểm, số lượng đệ tử còn lại: ba mươi.”



“Cổ Nguyên Vương Triều chín ngàn tám trăm điểm, số đệ tử còn lại: hai mươi tám.”



“Linh Vân Tông chín ngàn bảy trăm điểm, số đệ tử còn lại: hai mươi.”



“Minh Nguyệt Vương Triều chín ngàn sáu trăm chín mươi điểm, số đệ tử còn lại: hai mươi tư.”



“Tinh Nguyệt Vương Triều tám ngàn sáu trăm điểm, số đệ tử còn lại: hai mươi sáu.”



“Vân Lôi Tông tám ngàn điểm, số đệ tử còn lại: hai mươi lăm.”



“Thiên La Môn sáu ngàn điểm, số đệ tử còn lại: mười lăm.”



“Kim Tiên Giáo bốn ngàn sáu trăm điểm, số đệ tử còn lại: mười.”



“Thiên Nguyên Vương Triều bốn ngàn năm trăm điểm, số đệ tử còn lại: mười.”



Sau khi đạo thanh âm công bố điểm số các phe chấm dứt, trong đại điện Cửu Nguyệt hoàng cung vang lên từng đạo tiếng cười lớn. Loại tiếng cười giống như cười trên nỗi đau của người khác này quả thực rất dễ khiến cho người khác tức giận.



Trong đại điện lúc này, ngồi tại gần cuối dãy bàn dài là ba vị trung niên nhân, hai vị mỹ phụ nhân cùng với khoảng chục người trẻ tuổi.



Đám người kia chính là mấy vị đại diện cùng với chục đệ tử Nguyên Khí Cảnh của Thiên Nguyên Vương Triều.



Sắc mặt bọn họ hiện tại chính là thối đến cực điểm.



Mười vị Nguyên Hồn Cảnh bị đánh bay đồng nghĩa với hơn hai ngàn điểm bị mất đi. Số điểm kiếm được của mười vị Nguyên Hồn Cảnh còn lại không bù nổi mất. Điều này khiến cho bọn họ lập tức tụt xuống hạng cuối cùng, thậm chí còn xếp sau cả Kim Tiên Giáo khi mà Kim Tiên Giáo chỉ còn mười người yếu nhược.



Kim Tiên Giáo mặc dù yếu nhược thế nhưng lại đi thành đoàn đội, ngoại trừ Mai Khả Ái đi riêng rẽ, chín người còn lại đều ở vòng ngoài Tử Vong Sâm Lâm để săn bắt yêu thú, chính vì thế số điểm được cải thiện trông thấy.



Trong khi Thiên Nguyên Vương Triều bởi vì bắt đầu chú trọng vào săn tìm đệ tử Linh Vân Tông, làm trễ nải săn yêu thú cho nên khi mất đi điểm số, thứ hạng cũng là tụt dốc không phanh.



Thứ hạng nhìn chung đã có sự biến đổi khi mà Minh Nguyệt Vương Triều đoạt được điểm số của Thiên Nguyên Vương Triều đã vươn lên thứ tư, đuổi sát nút Linh Vân Tông.



Thiên Nguyên Vương Triều tụt dốc, còn lại các thế lực kia có lẽ không gây hấn với nhau cho nên điểm số đều lên khá đều đặn. Duy chỉ có Cửu Nguyệt Vưng Triều không biết vì lý do gì mà sau một tuần kể từ lần thứ hai công bố điểm số, điểm của bọn họ chỉ lên được gần bốn trăm điểm.



Con số này quả thực quá ít ỏi đối với bọn họ. Bởi lẽ nơi này là sân nhà, bọn họ nắm bắt thông tin chắc chắc sẽ chuẩn xác hơn người khác rất nhiều. Nơi nào địa hình kém, nơi nào nhiều yêu thú, nơi nào yêu thú yếu nhược.



Thế nhưng điểm số không tăng quá nhiều. Dường như bọn họ trong thời gian này giảm bớt công việc đi săn vậy.



Khương Thần tinh ý nhận ra điều này, sắc mặt hiện lên chút kì quái.



Cửu Nguyệt Vương Triều do Long Giai My dẫn đội. Dựa theo tính cách cẩn thận của nàng, chắc chắn không có chuyện nàng muốn chờ các thế lực khác vượt lên sau đó mới đoạt lại để cuộc đua thêm kịch tính.



Đặt vào địa vị này, Khương Thần mười phần chắc chín sẽ đem người đi săn bắt toàn bộ yêu thú, đem điểm số dãn cách thật lớn sau đó dồn điểm số cho một người đem hắn giấu đi. Như vậy chính là chắc suất hạng một.



Thế nhưng dưới tình hình này, một tuần cuối kịch liệt, rất có thể thứ hạng sẽ còn thay đổi rất lớn. Mà thay đổi ở đây có lẽ không nằm ở việc phe nào săn bắn được nhiều hơn phe nào, mà là phe nào cướp được nhiều điểm số hơn.



Sau khi công bố điểm số các thế lực, đạo thanh âm kia giống như hai lần trước công bố điểm số và tọa độ của cá nhân. Thế nhưng lần này đã có sự thay đổi trong cách công bố. Bởi lẽ kia không còn công bố vị trí tương đối của mỗi người tham gia thí luyện mà là công bố vị trí gần như chính xác.



Điểm số dẫn đầu như thường lệ chính là Long Giai My, bởi lẽ nàng cầm theo toàn bộ điểm của Cửu Nguyệt Vương Triều.



“Long Giai My, một vạn bốn trăm điểm, trung tâm Cố Cung.”



“Đã tới trung tâm rồi sao? Chẳng lẽ Cố Cung không có yêu thú cho nên điểm số không gia tăng.” Khương Thần nghe thấy tọa độ của Long Giai My liền tự đưa ra suy đoán.



Khu vực gọi là Cố Cung chính là hoàng cung năm xưa của Cửu Nguyệt Vương Triều, mà trung tâm Cố Cung thì chỉ có một mà thôi, chính là vị trí trung tâm của trung tâm kia. Tọa độ không thể rõ ràng hơn.



“Cố Cung sao…có yêu thú hay không chỉ có bọn họ mới biết.” Bạch U Cơ trầm ngâm, một lát liền khẽ đáp: “Dù sao bọn họ cũng là chủ nhà.”



“Vương Chi Sách, bảy ngàn điểm, Bắc Thiên Nam Thành.”



Khu vực trung tâm của Tử Vong Sâm Lâm là một vùng đất phồn hoa màu mỡ. Đây cũng là nơi trước kia có nhiều người sinh sống. Nó bao gồm rất nhiều thành thị tấp nập đông đúc, thế nhưng hiện tại chỉ còn là phế tích.



Theo địa đồ được vẽ ra, Cố Cung chính là trung tâm của địa đồ. Bao quanh Cố Cung là hoàng thành rộng lớn. Để tiện cho việc thông báo vị trí, trên địa đồ, hoàng thành cũng được coi là một khu vực trong thí luyện cho nên có thể gọi nó là Khu Hoàng Thành.



Bao quanh Hoàng Thành là tứ phương thành lần lượt là Thiên Bắc, Thiên Nam, Thiên Đông, Thiên Tây Thành. Tứ phương thành cùng vùng đất lân cận chính là bốn khu vực tiếp theo bao quanh vòng ngoài khu vực Hoàng Thành.



Lại nói, tọa độ của Vương Chi Sách chính là ở phía Bắc Thiên Nam Thành có nghĩa là lộ tuyến hắn đang di chuyển theo phương Bắc. Từ Thiên Nam Thành đi lên hướng Bắc chính là muốn đi vào trung tâm. Điều này khiến cho Khương Thần không khỏi cảm thấy một hồi thú vị.



Xem ra vị sư huynh này của hắn đoán được đám người Cửu Nguyệt Vương Triều sẽ tới Cố Cung cho nên mới hướng về nơi đó di chuyển dần. Mà để an toàn hơn, hắn thậm chí đã cầm gần như toàn bộ điểm số của Linh Vân Tông. Bởi lẽ hiện tại trong thí luyện này, nói hắn không bị đá bay thì không phải, thế nhưng để có thể đá bay được hắn ra khỏi thí luyện, tối thiểu phải có vài vị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong thì may ra.



“Sư đệ, chúng ta sẽ tới trung tâm chứ?” Bạch U Cơ nhìn thấy khóe miệng Khương Thần khẽ vểnh. Dường như đoán được hắn đang có chủ ý không đứng đắn, lúc này mới nói.



“Đi. Tại sao không đi. Nơi đó chắc chắn là một hồi tranh đấu kịch liệt. Ta mặc dù chỉ là phường cóc con, thế nhưng cóc con nhiều khi có thể làm cậu lão thiên a…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK