Người đăng: meomeo14311
Khương Thần ngồi một mình trong phòng, tay cầm chén nước đưa lên miệng khẽ thổi. Hai mắt hắn lúc này lim dim giống như đang hưởng thụ hương thơm của nước trà bốc lên vậy.Không biết từ bao giờ hắn đã có thói quen thích uống trà như thế này rồi. Có lẽ là thời điểm thuê trọ cùng với ba mẹ con nhà Mộ Hân Đình đi, lúc đó hắn còn thường xuyên uống trà đánh cờ cùng với mấy lão nhân trong xóm trọ. Nghĩ lại quả thật hoài niệm khoảng thời gian ở Lam Hải Tinh.
Khẽ thở dài cảm khái một tiếng, Khương Thần uống hết chén trà sau đó lại một lần nữa tiến tới gần Bạch U Cơ.
Nàng vẫn đang hôn mê sâu, mặc dù hơi thở đã đều trở lại thế nhưng khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia mất đi vẻ hồng nhuận thường ngày, Khương Thần đột nhiên cảm thấy bản thân mình có một phần trách nhiệm đối với chuyện này.
Chẳng phải nàng đã vì hắn mà ra nông nỗi này sao? Mặc dù là nàng tự ý hành động, thế nhưng dù thế nào cũng là vì hắn, nếu như không phải nàng thực tâm quan tâm hắn, làm sao lại từ một nữ tử không vướng bụi trần, không màng thế sự đích thân đi khiêu chiến người khác đây.
“Xem ra cần phải tốn một hồi tâm sức a.” Khương Thần khẽ lắc đầu thở dài một tiếng.
Hiện tại tinh thần lực của Bạch U Cơ không chỉ suy kiệt mà còn bị thương tổn do phản phệ. Loại thương tổn này dù cho có bù đắp rất nhiều các loại linh dược, đan dược khôi phục tinh thần lực thì nó cũng không thể trở về trạng thái đỉnh phong như trước được.
Điều này cũng giống như một miếng bánh bị cắn một góc. Dù cho có đem phần góc bánh bị cắn kia nhả trở lại, chiếc bánh cũng không thể nào toàn vẹn như lúc đầu mà sẽ có chỗ thiếu khuyết khó có thể bù đắp.
Tình trạng của Bạch U Cơ hiện tại so với chiếc bánh bị cắn một góc có đôi chút khá hơn, ít nhất Khương Thần có đầy đủ biện pháp đem tinh thần lực bị thương tổn của nàng bù đắp hoàn mỹ.
“Xem ra sau khi khôi phục, tinh thần lực của nàng cũng sẽ tinh tiến không nhỏ.” Khương Thần nhìn Bạch U Cơ nằm an yên trên giường, khóe miệng không khỏi nổi lên một vòng vui vẻ.
Cách tu luyện tinh thần lực nhanh nhất đó chính là thường xuyên sử dụng nó, thậm chí là sử dụng đến cùng kiệt. Ví dụ như luyện đan sư thì luyện đan liên tục chính là cách tu luyện tinh thần lực tốt nhất. Việc tập trung vào việc khống lửa khiến cho tinh thần lực có khả năng tinh tiến rất nhanh. Nghe thì có vẻ dễ thế nhưng tốc độ hồi phục của tinh thần lực chậm hơn Hỗn Nguyên Chi Khí rất nhiều bởi lẽ nguyên giả sử dụng tinh thần lực thường sẽ chỉ tu luyện đơn thuần mà không có công pháp tu luyện tinh thần lực.
Giống như hiện tại Bạch U Cơ vậy, để hồi phục hoàn toàn tinh thần lực, nàng có lẽ phải mất cả tháng trời, thế nhưng Hỗn Nguyên Chi Khí suy kiệt có thể chỉ mất vài ngày là khôi phục hoàn toàn. Chính điều này mới gây nên việc không có nhiều người nguyện ý tu luyện tinh thần lực. Bởi lẽ nó quá khó và cần đầu tư quá nhiều thời gian.
Lại nói lúc này, chỉ thấy Khương Thần đưa tay nhẹ nhàng vén lên hai tay áo của Bạch U Cơ làm lộ ra đôi tay thon dài trắng nõn của nàng. Để cho hai lòng bàn tay nàng ngửa lên, hắn tại phân biệt mỗi bên nhỏ vào một giọt máu của mình sau đó dùng ngón tay kéo hai giọt máu kia thành một đường màu đỏ trên cánh tay Bạch U Cơ. Đường màu đỏ này kéo dài tới bắp tay nàng sau đó mới dừng lại.
Thời điểm này hai vệt máu dài kia giống như có sinh mệnh lập tức mọc ra rất nhiều tơ máu bao trùm lên cả hai cánh tay trắng nõn. Nếu như để ý kĩ, các tơ máu li ti kia đều là những phù văn hết sức cổ lão mà ít người có thể hiểu được.
Máu tươi trên tay Bạch U Cơ nhanh chóng biến hóa thành một đạo huyết phù bao trùm cảm cánh tay. Bấy giờ, Khương Thần lại tiếp tục đem một giọt tinh huyết của mình nhỏ lên giữa trán của Bạch U Cơ, đem giọt tinh huyết đó biến hóa thành phù văn bao trùm vầng trán nhẵn nhụi của nàng.
Lúc này, Bạch U Cơ nhìn qua hết sức yêu dị lại có chút dã tính. Loại trạng thái này không thể không nói giống như thay đổi nàng thành con người khác, rất có sức hút riêng.
“Sư tỷ, mạo phạm ngươi một chút.” Khương Thần khẽ liếc nhìn Bạch U Cơ, thanh âm trầm thấp vang lên.
Nói đoạn, hắn đưa tay nhẹ nhàng vén áo Bạch U Cơ lên để lộ ra mảng bụng trần phẳng lì trắng nõn nà. Vòng eo nhỏ nhắn, vùng bụng không chút thịt thừa nhanh chóng hiển lộ trước mắt Khương Thần khiến cho hắn không khỏi thoáng chút thẫn thờ.
Đẹp! Quá đẹp! Đẹp đến không còn từ ngữ gì để hình dung đó chính là vòng eo cùng vùng bụng trơn nhẵn kia.
Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, Khương Thần đem những suy nghĩ xúc động trong lòng dẹp bỏ. Chỉ thấy hắn chậm chậm đưa tay phải đầy máu của mình nhẹ nhàng áp lên vùng bụng trắng nõn của Bạch U Cơ khiến cho bàn tay bằng máu in lên trên đó rõ nét.
Thu lại bàn tay của mình, Khương Thần đem tinh thần lực bao trùm thân thể Bạch U Cơ, miệng bắt đầu lẩm nhẩm một loại chú ngữ kì quái. Tinh thần lực trên người hắn theo chú ngữ phát ra càng thêm kinh khủng. Lúc này nó giống như một đầu sinh mệnh không ngừng len lỏi xâm nhập vào mấy đạo ấn chú bằng máu kia khiến cho chúng trở nên sinh động.
Vài hơi thở trôi qua, dấu tay bằng máu in trên bụng Bạch U Cơ kia rốt cuộc xuất hiện dị trạng. Chỉ thấy các đầu ngón tay in vết kia dần dần xuất hiện một sợi dây máu dài lan ra khắp cơ thể nàng, hình thành nên rất nhiều phù văn tối nghĩa. Thời điểm này, toàn thân Bạch U Cơ kể cả những vị trí được y phục che đi hay không che đi đều tràn ngập phù văn bằng máu. Nó tạo thành một tràng cảnh vô cùng khiếp người.
Tầng máu huyết vẽ trên thân thể Bạch U Cơ kia rõ ràng là một loại chú ngữ cổ xưa. Bởi lẽ hiện tại sau khi Khương Thần vẽ lên hoàn chỉnh, từ trên người Bạch U Cơ phảng phất toát ra một loại hơi thở vô cùng xa xăm cổ lão.
Phù!!!
Thở ra một hơi, Khương Thần đưa tay lau đi mồ hôi trên trán. Sắc mặt hắn hiện tại xuất hiện chút nhợt nhạt, tinh thần dường như rất mỏi mệt. Chẳng qua nhìn vào huyết chú vẽ lên trên thân thể Bạch U Cơ, thần tình của hắn trở nên vui vẻ lên đôi chút.
Hắn tiêu hao tương đối lớn, thế nhưng đổi lại thành công vẽ được huyết chú liền đáng giá.
“Tạm thời như vậy đi.” Khương Thần nhìn nữ tử an yên trên giường, thanh âm có chút rời rạc vang lên: “Kiếm cho nàng chút linh dược tốt, trở về nhất định phải trả tiền cho ta a.”
Nói đoạn, Khương Thần đem Hỗn Nguyên Thạch bố trí xung quanh phòng thành một cái tiểu trận pháp, phòng trừ có người tiến tới hắn sẽ biết được mà trở về.
Chuẩn bị xong xuôi hậu thủ, Khương Thần trèo ra ngoài cửa sổ nhảy xuống đường phố bên dưới, hòa mình vào dòng người phía dưới.
Sau một hồi tìm kiếm, Khương Thần rốt cuộc tìm thấy một cửa tiệm dược liệu ra hồn. Ít nhất tại nơi đó hắn ngửi thấy được mấy vị trung giai linh dược.
Phân cấp linh dược liền đơn giản, đê giai linh dược gồm nhất nhị tam phẩm, trung giai liền là tứ ngũ lục, thất bát cửu phẩm linh dược là cao giai linh dược. Mà thập phẩm vậy liền gọi là thần dược. Mà Khương Thần ngửi thấy mùi của trung giai linh dược, vậy thì đó chắc chắn là tứ phẩm linh dược.
Tại nơi này có thể đem tứ phẩm linh dược ra bán, vậy thì cửa tiệm đó chắc chắn có danh khí không hề nhỏ.
“Hoan nghênh quan khách đại giá quang lâm.”
Trong cửa tiệm, một vị nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt hèn mọn, đôi mắt tinh ranh chạy ra. Sau khi nhìn thấy người đến vậy mà lại là người trẻ tuổi, hắn không tự chủ được thốt lên một câu:
“Í, không ngờ lại trẻ đến vậy.”
Cửa tiệm này vốn là một trong những nơi buôn bán linh dược tốt nhất kinh thành, người đến có thể kể đến các thiếu gia tiểu thư quyền quý hoặc mấy vị nguyên giả mạnh mẽ. Bởi lẽ bọn họ là người có tiền, chỉ có túi tiền của bọn họ mới có thể chịu được tiêu phí đắt đỏ ở nơi đây.
Chính vì điều này cho nên sau khi nhìn thấy Khương Thần trẻ tuổi, thực lực lại không quá cao siêu, người trẻ tuổi kia liền có chút ngạc nhiên.
Khương Thần còn chưa kịp đáp lời, nam tử trẻ tuổi kia dường như nhận ra điều gì, hai mắt hắn mở lớn, thanh âm mang theo chút ngưỡng mộ vang lên:
“Ngươi, ngươi có phải là Khương Thần của Linh Vân Tông?”
“Ngươi biết ta?” Khương Thần nhìn nam thanh niên trước mặt, khuôn mặt lộ ra chút ngạc nhiên. Đối phương biết hắn nhưng hắn lại không biết đối phương là ai. Chẳng lẽ là người xem thí luyện sao?
“Ha ha…ta bảo làm sao lại nhìn Khương ca ngươi có chút quen quen. Thật sự là ngươi a.” Nam tử trẻ tuổi kia vỗ đùi một cái thật mạnh, sau cùng cười phá lên nói: “Xin tự giới thiệu, ta gọi là Tiếu Đông Phong. Tiếu là tiếng cười, Đông trong phương Đông, Phong chính là gió.”
Khương Thần nhìn vị nam tử gọi là Tiếu Đông Phong kia đang toét miệng cười, khuôn mặt lộ ra chút khó hiểu. Hắn đang nghi ngờ đối phương đầu óc có chút vấn đề.
“Ừ. Ngươi có chuyện gì không?”
“Có chứ. Ta chính là người hâm mộ ngươi a. Ngươi có thể hay không cho ta xin chữ kí.” Tiếu Đông Phong hấp tấp nói. Sau đó hắn quả thật chạy vào trong nhà lấy ra một bộ y phục mới tinh cùng một cây bút lông, bộ dáng không khác gì người hâm mộ gặp thần tượng.
Nhìn thấy Khương Thần mang theo vẻ khó hiểu, Tiếu Đông Phong cười hề hề nói:
“Ngươi không cần cảm thấy ngạc nhiên, ta hâm mộ ngươi chính là từ thời điểm ngươi một chiêu đánh bay đám người Tinh Nguyệt Vương Triều kia ra khỏi thí luyện a. Bộ dáng ngươi lúc đó quả thật rất tiêu sái.” Tiếu Đông Phong cười cười nói.
Đoạn, hắn không chút giả trân đưa ra y phục mới tinh cùng cây bút lông, hai mắt chờ mong nhìn chằm chằm Khương Thần giống như nếu đối phương cự tuyệt hắn sẽ ngay tại chỗ quỳ xuống cầu xin.
“Được rồi, ngươi cũng không cần nhìn ta như vậy.”
Sau khi đối phó qua loa Tiếu Đông Phong một phen, Khương Thần mới hướng về phía hắn nói:
“Ngươi làm việc ở đây?”
Tiếu Đông Phong cười đáp:
“Không. Đây là cửa tiệm nhà ta. Chẳng qua lão cha ta không để ta ra ngoài chơi, bắt tới đây làm chân sai vặt. Hiện tại có thể coi như ta là tiểu lão bản ở đây.”
“Hóa ra là vậy.” Khương Thần gật gù đáp: “Ta muốn mua chút đan dược cùng linh thảo liên quan tới tinh thần lực, chỗ ngươi có bán không?”
“Ồ, Khương ca ngươi tu luyện tinh thần lực ư?” Tiếu Đông Phong hai mắt tràn ngập hâm mộ hỏi ngược lại.
“Đúng vậy.” Khương Thần gật đầu: “Có bán không?”
“Đan dược liên quan tới tinh thần lực chỗ chúng ta không có, linh thảo ngược lại có vài cây.” Tiếu Đông Phong sau một phen nghĩ ngợi liền nói: “Khương ca ngươi chờ chút, ta liền lấy cho ngươi xem.”
Nói đoạn, Tiếu Đông Phong hớn hở chạy vào hậu đường.