Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Sáng hôm sau…



Trong một phiến rừng vắng vẻ chướng khí mù mịt, tại một bãi đất trống xuất hiện một vị nam tử trẻ tuổi đang triền đấu với một yêu thú tam giai. Bộ dáng người này chiến đấu với tôn yêu thú kia rất nhàn hạ, kia giống như hắn coi yêu thú là một nơi để tập luyện bản thân chứ không phải đem nó giết chết để kiếm điểm số.



Sau khi đánh nhau chán rồi, nam tử kia mới nhẹ nhàng điểm ra một chỉ đem đầu lâu yêu thú xuyên thủng, khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng lộ ra ngoài ánh sáng. Khóe miệng của hắn lúc này khẽ cong lên nụ cười quỷ dị.



Tìm một phiến đá ngồi xuống nghỉ ngơi, nam tử này thở khẽ thở ra, ánh mắt nhìn về một phương hướng, bộ dáng dường như lâm vào chút suy nghĩ.



Đương lúc mải chìm đắm trong một loạt suy nghĩ, trên bầu trời vang lên một đạo thanh âm không chút cảm xúc. Đạo thanh âm này giống như được phát ra từ một cỗ khôi lỗi, hoàn toàn không nghe ra hỉ nộ ái ố.



“Thí luyện vừa vặn trải qua một tuần, sau đây là thứ hạng của các phe thế lực.”



Nói rồi, đạo thanh âm kia lần lượt đọc tên của các thế lực kèm theo số điểm. Khi nghe tới thế lực của mình thế mà chỉ được hạng bốn, nam tử nọ liền khẽ nhíu mày.



Móc ra một tấm ngọc bài, trên đó có đánh số ba trăm mười tám, đây chính là số điểm hắn tích lũy những ngày qua, thế nhưng thế lực của hắn lại chỉ vỏn vẹn có bốn trăm điểm. Như vậy hầu hết toàn bộ điểm số kia đều là một tay hắn đoạt được.



Đây cũng chính là lý do sắc mặt hiện lên vẻ bất thiện.



“Điểm cá nhân hạng một…Hồng Thái Kim – Cổ Nguyên Vương Triều, bốn trăm linh tám điểm. Vị trí Hoàng Phong Cốc.”



“Hạng hai, Vương Chi Sách – Linh Vân Tông, ba trăm mười tám điểm. Vị trí…Dạ Lâm.”



“Hạng ba…”



“…”



Ngay sau khi đọc lên số thứ tự của thứ hạng các thế lực, thanh âm kia lại lần lượt nêu rõ tên, thứ hạng cá nhân, và chí mạng hơn đó là vị trí của từng cá nhân. Điều này khiến cho nam tử nọ không khỏi sững sờ.



“Làm sao lại thiếu đi Mộc Kiếm Thanh? Mà mấy tên đệ tử ngoại môn cũng không có?”



Nam tử này khẽ bấm ngón tay, từ nhẫn trữ vật lấy ra một hộp gỗ nhỏ cỡ bàn tay, bên trên hộp gỗ có khắc họa vài đạo phù văn tối nghĩa.



Thứ này gọi là linh bàn, chỉ cần hai người trong một phạm vi nhất định sử dụng linh bàn thì có thể dễ dàng định vị được vị trí của nhau giống như thiết bị định vị trên Lam Hải Tinh.



Nam tử nhìn vào linh bàn, mày kiếm liền khẽ nhíu lại, thanh âm có chút lạnh lùng khẽ vang lên:



“Thiếu đi mười người? Là bị phe phái khác loại bỏ hay sao?”



Trên linh bàn lúc này hiện ra hai mươi chấm xanh, ngoại trừ duy nhất một chấm xanh đang ở yên vị trí, những chấm xanh khác đều đang không ngừng di chuyển. Kia hiển nhiên giống như bản đồ nhỏ hiển thị toàn bộ những người tham gia thí luyện. Chẳng qua linh bàn chỉ có thể đem những người cùng phe thế lực kết nối với nhau mà thôi.



“Mà thôi…nếu như có được tọa độ của đám người kia rồi, vậy thì…”



Nam tử này khẽ lẩm nhẩm toan tính, khuôn mặt lúc trầm tư lúc lại biểu lộ ra vẻ lạnh lùng thiết huyết. Có cảm giác cảm xúc của người này vô cùng thất thường, lúc nóng lúc lại lạnh khiến cho người ta rất khó nắm bắt.



Soạt soạt…



Bên ngoài bãi đất trống vang lên từng tiếng bước chân đạp lên lá khô. Chỉ trong chốc lát, bốn bóng người xuất hiện. Bọn họ không hẹn mà cùng hướng về phía nam tử ngồi trên phiến đá kia đi tới.



“Vương Chi Sách…Linh Vân Tông?”



Người nói chuyện là một vị nam tử trẻ tuổi dáng người cao lớn. Trên mình mặc một bộ cẩm bào màu tím than, chéo ngực quấn quanh một chiếc xích sắt to cỡ cổ tay, phần cuối của xích sắt được nối với một chiếc lưỡi hái có cán ngắn.



Đi cùng với nam tử này là ba vị nam tử khác, khí thế trên người tỏa ra không chút kém. Một người mặc bạch y, tay cầm quạt sắt. Một người hắc y lưng đeo đại đao, một bên mắt được bịt lại như cướp biển. Người cuối cùng mặc hoàng y, tay không tấc sắt.



Nam tử ngồi trên phiến đá nhìn thấy bốn người hướng về mình mà đến, đoán biết ý định của đối phương, hắn vẫn không hoảng loạn mà nói:



“Các ngươi là ai?”



“Minh Nguyệt Vương Triều.” Nam tử cẩm bào tím than lạnh lùng nói.



Nghe thấy vậy, vị ngồi trên phiến đá kia nở một nụ cười nói:



“Là ta…Vương Chi Sách…Linh Vân Tông.”



Vương Chi Sách, đồ đệ thứ tám của La Chinh cũng chính là Vương Bat trong miệng Bạch U Cơ từng nhắc tới với Khương Thần. Thí luyện năm nay đáng lẽ hắn không dự định tham gia thế nhưng dưới sự khuyên bảo của các vị sư huynh đệ, cuối cùng hắn đánh phải đồng ý trong sự bất đắc dĩ.



Dù sao tốn thời gian một tháng tham gia thí luyện, hắn có thể dùng một tháng đó bồi đắp Hỗn Nguyên Chi Khí chuẩn bị cho đột phá Nguyên Linh Cảnh.



Hiện tại thì hay rồi, tu luyện bị đứt quãng, cũng không biết khi nào liền có thể lấy lại được mạch tu luyện.



Lại nói, đạt được thừa nhận của đối phương, nam tử cẩm bào tím chợt im lặng. Hắn đánh mắt cho ba người còn lại. Cả bốn người lập tức phân ra bốn phía bao vây Vương Chi Sách.



“Nếu ta đoán không lầm, các ngươi là có chủ ý từ trước đúng không?” Vương Chi Sách nhìn thấy cử động của bốn người kia, nụ cười chợt hiện trên môi, thanh âm có chút trào phúng vang lên.



Nam tử cẩm bào dường như là người phát ngôn của đội, hắn dừng lại động tác chuẩn bị của mình, cười nhạt nói:



“Không ngại nói cho ngươi, Cửu Nguyệt Vương Triều đã hợp tác cùng Minh Nguyệt Vương Triều bọn ta, đem các ngươi đá ra khỏi thí luyện, hiện tại có lẽ ngươi đã nhận được tin tức đi.”



Vương Chi Sách gật gật đầu nói:



“Thay vì đi săn yêu thú, cướp đoạt điểm số, đá người khác ra khỏi thí luyện, chủ ý này rất không tệ.”



“Bởi vì vậy cho nên hiện tại chúng ta mới đứng ở đây.” Nam tử cẩm bào tím than cười lạnh nói: “Lên.”



Dứt lời, hắn đưa tay cầm lấy xích sắt quấn quanh ngực. Một cái giật nhẹ tay, xích sắt gắn lưỡi hái giống như độc xà bắt đầu bay múa trên không trung.



Hỗn Nguyên Chi Khí phủ xuống từng mắt xích khiến cho nó như có một đầu sinh mệnh, mỗi mắt xích không ngừng lay động khiến cho cả chiếc tỏa liêm kia không ngừng phát ra âm thanh leng keng.



Ba người còn lại tỏa ra ba hướng kia cũng lần lượt lấy ra vũ khí.



Nam tử hoàng y tay không tấc sắt lúc này ngược lại lấy ra một chiếc bao tay màu vàng, nhìn qua giống như vàng ròng, mười phần tinh xảo.



“Cướp đoạt điểm số của ngươi xong, Minh Nguyệt Vương Triều chúng ta liền dễ dàng đứng ở hạng một.”



“Một tên Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, ba tên Nguyên Hồn Cảnh trung kì…” Vương Chi Sách khẽ nheo mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng nói: “Các ngươi cứ thế liền tin rằng có thể ăn chắc ta sao?”



“Phải đánh thì mới biết.” Nam tử cẩm bào tìm quát lên một tiếng: “Câu Hồn Trảm.”



Thanh âm vừa dứt, tay phải cầm tỏa liêm vung ra. Phần lưỡi hái lập tức quay tít trên không trung, dùng một loại tốc độ không khác gì gió cuốn chớp giật chém thẳng về phía Vương Chi Sách.



Tỏa liêm mang theo hơi thở lạnh giá không khác gì lưỡi hái của tử thần, mắt xích va vào nhau kêu leng keng cũng giống với tiếng chuông báo giờ chết đã điểm. Loại công kích quỷ dị đến từ cả tinh thần này không thể không nói khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh.



Ba phương hướng còn lại, ba người cũng triển khai thế công mạnh mẽ.



Vương Chi Sách khẽ vung tay một cái, từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh trọng xích đỏ như máu. Đem trọng xích gác lên vai, thanh âm lạnh lùng lúc này vang lên:



“Xem ra đám người Cửu Nguyệt Vương Triều kia cũng chưa cung cấp thông tin về ta cho các ngươi a.”







Tại một địa phương khác, Khương Thần vẫn đang không ngừng di chuyển, tay trái xách theo tiểu cô nương chưa tỉnh lại sau hôn mê.



Khương Thần đột nhiên cảm nhận mang theo nàng quả thật vướng tay vướng chân. Nhiều lần dự định đem ngọc bài của nàng bóp nát truyền tống nàng ra ngoài, thế nhưng suy đi nghĩ lại rốt cuộc loại bỏ suy nghĩ này sang một bên.



Hôm nay, sau khi nghe được thông báo thứ hạng cùng với vị trí của từng đệ tử tham gia thí luyện, sắc mặt Khương Thần hiện lên chút cổ quái.



Loại phương thức thí luyện này là lần đầu hắn tham gia, mà loại thí luyện thậm chí còn đem vị trí của các đệ tử báo lên cũng là một điều vô cùng thú vị.



Chẳng qua, đây không phải tông môn tuyển nhận đệ tử. Theo lẽ thường, nếu như tông môn tuyển nhận đệ tử, việc báo lên vị trí của các đệ tử tham gia thí luyện sẽ giúp tìm ra được đệ tử thiên tài, đệ tử ưu tú, lấy một địch mười thậm chí một trăm. Thế nhưng đây vốn chỉ là tông môn đại chiến, việc báo ra vị trí không thể không nói chính là có chút tiểu tâm tư trong đấy.



Mặc dù vậy, vị trí báo ra cũng chỉ là đại khái, không phải tọa độ cụ thể. Nếu như có lòng muốn ẩn núp không để cho người khác tìm ra, việc này không khó lắm. Tuy nhiên tiêu tốn thời gian che giấu hành tung sẽ làm chậm đi quá trình tăng điểm khiến cho tông môn bị tụt lại phía sau.



Thẳng ra mà nói, việc công bố thứ hạng cùng với vị trí chính là để cho thí luyện càng thêm kịch tính.



“Làm sao thiếu đi mười người? Chẳng lẽ bị đá ra ngoài?”



Thời điểm công bố thứ hạng đệ tử, Khương Thần nhận ra đã có gần bảy mươi người bị đá ra, thậm chí Linh Vân Tông của hắn cũng bị đánh bật mười người. Đây chính là điều khiến cho hắn cảm thấy kì cục.



Mười đệ tử ngoại môn hiện tại chỉ còn mình hắn, đây cũng quá xảo hợp đi. Chẳng lẽ chín người kia đi cùng nhau sau đó đồng thời bị đánh ra ngoài.



Bỏ chuyện đó qua một bên, Khương Thần lại tiếp tục chặng đường của mình. Hắn hiện tại đang ở phần rìa phía Tây của Tử Vong Sâm Lâm. Dường như cũng xác định được vị trí tương đối của bản thân cho nên Khương Thần cứ thẳng hướng phía Đông di chuyển vào vùng trung tâm.



Mặc dù càng vào trung tâm, yêu thú càng mạnh, đệ tử của các môn phái, vương triều khác cũng càng nhiều, thế nhưng biết làm sao được, hắn hiện tại không thể độc hành, nhất là còn xách theo một tiểu cô nương nữa.



Chỉ một tôn cự mãng nhị giai kia đã khiến cho hắn tiêu tốn một tuần chữa thương, không tìm được người của tông môn, có lẽ hắn chỉ có thể ở ngoài rìa săn yêu thú cấp một.



Săn yêu thú cấp một, điểm quá thấp, mà lại yêu thú cấp một cũng không phải số lượng lớn.



Chính bởi vậy cho nên, vào trung tâm săn yêu thú chính là lựa chọn tốt nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK