Người đăng: meomeo14311
Long Giai My lúc này sắc mặt hiện lên vẻ bất định. Quả thật nàng muốn thăm dò một chút tài lực sâu cạn của Khương Thần. Vạn phần không ngờ Khương Thần cũng đoán ra ý định của nàng cho nên hiện tại mới lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy.“Công chúa. Ngươi cũng phải hiểu đan phương ý vị như thế nào a…đó chính là tài sản quý giá nhất của một luyện đan sư. Có đan phương có thể không ngừng luyện chế được đan dược, không có đan phương liền không có gì cả.” Khương Thần khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Có thể nói, đối với một luyện đan sư, đan phương chính là mạng sống của bọn họ a.”
Long Giai My vốn không có nhiều hiểu biết về luyện đan cũng như ít khi tìm hiểu sâu về chức nghiệp này. Nàng cũng chỉ biết đan phương vô cùng quý giá. Thế nhưng bởi vì chỉ là nguyên giả cho nên trong thâm tâm của nàng, đan phương chỉ quý giá hơn nguyên thuật, công pháp một chút mà thôi.
Được Khương Thần chỉ ra như vậy nàng mới lập tức nhớ ra.
Quả thật nếu như có được đan phương, luyện đan sư chỉ cần còn thở là còn có thể luyện ra được đan dược. Giá trị cứ từ đó mà ra.
Không ngoa khi nói rằng đan phương rơi vào tay luyện đan sư cao cường có thể từ đó kiếm ra được vô số đồ tốt.
“Ta không có nhiều hiểu biết về luyện đan sư cho nên…” Long Giai My hơi chút lúng túng nói.
Bình thường, nàng đối mặt với người khác sẽ không bao giờ lộ ra bộ dáng như hiện tại. Thế nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng cùng nụ cười tà dị của Khương Thần, nàng có cảm giác mọi suy nghĩ trong đầu đều bị hắn nhìn ra.
Bởi vì nghĩ rằng chút tiểu tâm tư vừa rồi bị Khương Thần nhìn thấu cho nên hiện tại mới lúng túng. Khuôn mặt kiều diễm lúc này cũng thoáng đỏ, càng nhìn càng khiến cho người ta yêu thương nhung nhớ.
“Nếu không…thêm vào đan phương Dưỡng Nhan Linh Dịch, ý Khương huynh thế nào?”
Sắc mặt Khương Thần hiện lên vẻ cổ quái. Dưỡng Nhan Linh Dịch có thể coi như hàng nhái của Trú Nhan Đan, không hiểu Long Giai My còn muốn đan phương Dưỡng Nhan Linh Dịch làm gì nữa.
Nhìn thấy sắc mặt khó hiểu của Khương Thần, Long Giai My khẽ cười nói:
“Khương huynh có điều không biết…trong hoàng cung cũng chỉ có một vị luyện đan sư tứ phẩm, mặc dù không có nhiều kiến thức về luyện đan thuật thế nhưng ta nghĩ đối với một vị luyện đan sư tứ phẩm, luyện chế tứ phẩm đan được chắc chắn sẽ khó khăn, vì vậy cho nên mới đòi hỏi thêm Dưỡng Nhan Linh Dịch.”
“Hóa ra là vậy.” Khương Thần hiểu ra vấn đề.
Quả thật luyện đan sư nếu như muốn luyện chế ra đan dược đồng giai, kia sẽ phải tốn rất nhiều công sức. Chưa kể tới tinh thần lực tổn hao, tiêu hao dược tài cũng là một con số thiên văn khi mà tỷ lệ luyện chế thành công không phải mười phần mười.
“Không thành vấn đề. Không biết bao giờ có thể giao dịch? Ta mong càng sớm càng tốt.” Khương Thần khẽ nói.
Nếu như đạt thành giao dịch, kia hắn muốn đoạt ngụy hóa tới tay sớm lúc nào tốt lúc đó. Tương lai không thể nói trước được. Biết đâu giữa đường chạy ra một kẻ nào ngăn cản vụ giao dịch này, hắn muốn đoạt được ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh kia cơ hồ phải tốn thêm một chút máu.
“Phụ hoàng ta muốn được gặp Khương huynh một lần, không biết ý Khương huynh thế nào?” Long Giai My trước tiên hướng về Khương Thần nói: “Tất nhiên là gặp riêng và chỉ có bốn người biết.”
“Bốn người?”
“Ta, phụ hoàng, cùng với luyện đan sư tứ phẩm trong hoàng cung.” Long Giai My gật đầu nói.
“Được, không thành vấn đề.” Khương Thần gật đầu đáp: “Dù sao cũng nên có một vị luyện đan sư để kiểm chứng đan phương.”
“Khương huynh không cần lo lắng vị luyện đan sư kia. Hắn cũng là người thân tín nhất của phụ hoàng. Thậm chí có thể được phụ hoàng tin tưởng hơn chúng ta nữa…hắn hiện tại cũng là một vị Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong cho nên đối với ngụy hỏa kia không có ham muốn. Bằng không ngụy hỏa kia sớm đã thuộc về hắn.” Long Giai My cười khẽ giải thích.
“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Khương Thần gật đầu. Nếu như người kia không có ham muốn đối với ngụy hỏa, hắn liền an tâm.
“Không biết Khương huynh có thời gian khi nào?”
“Bất cứ lúc nào.”
“Vậy hẹn ngày không bằng hiện tại. Vừa vặn phụ hoàng cũng đã nghe được danh tiếng của Khương huynh tại Linh Vân Tông, hắn cũng muốn gặp ngươi một lần.”
“Danh tiếng của ta?” Khương Thần nhíu mày khẽ hỏi lại.
“Chẳng phải tại đại tái Linh Vân Tông, Khương huynh đã vượt qua rào chắn cảnh giới đánh bại đối thủ hơn mình một đại cảnh giới sao? Chưa ai làm được điều đó cả.” Long Giai My sâu trong mắt hiện lên chút kính nể, mỉm cười đáp.
“Tiểu đả tiểu nháo mà thôi. Dựa vào chút ngoại vật mới may mắn thắng lợi.” Khương Thần khẽ lắc đầu khiêm tốn đáp lại.
Nếu như không có phù lục thì hắn có thể sẽ thua đối phương. Thế nhưng phù lục là đặc trưng của phù sư, sức chiến đấu của bọn họ tuy yếu nhưng bọn họ dùng phù lục để bù đắp thiếu sót chiến lực của bản thân, đây cũng là điều dễ hiểu.
“Dù sao Khương huynh vẫn là người chiến thắng. Người khác chỉ cần biết thế là đủ.” Long Gia My không chút xiểm nịnh, thật tâm đáp.
“Công chúa cũng không cần tâng bốc ta, sẽ làm ta kiêu ngạo.”
Thời điểm Long Giai My cùng với Khương Thần còn đang nói chuyện phiếm, Long Tinh Thần dẫn theo đoàn đệ tử Linh Vân Tông vừa vặn đi qua.
Nhìn thấy cô nam quả nữ đang ngồi trong đình viện nhỏ tâm sự, sắc mặt ai nấy đều hiện lên chút cổ quái. Hai người này từ lúc trước liền âm thầm dẫn nhau rời khỏi đoàn người. Chẳng lẽ từ bấy đến giờ bọn họ đều ở chỗ này hay sao?
Long Tinh Thần đi đầu đoàn người, sắc mặt cũng có chút buồn cười. Chẳng lẽ cô muội muội này của hắn lại nhìn trúng Khương Thần sao?
Một nhóm sáu bảy người đi riêng biệt so với đệ tử khác của Linh Vân Tông lúc này đang nhìn về phía Khương Thần khẽ tủm tỉm cười.
Một vị nam tử mặc cẩm bào tím, tay cầm quạt xếp, khóe miệng vẽ lên nụ cười tà dị, nói:
“Xem ra vị sư đệ này của chúng ta không tầm thường a. Chẳng những chiến lực yêu nghiệt, đến cả trình độ câu dẫn nữ tử cũng là siêu phàm thoát tục như vậy.”
Nói đoạn, hắn khẽ phất tay một cái, quạt xếp liền xòe ra. Người này thuận thế liền khẽ quạt vài đường, thanh âm âm dương quái khí vang lên:
“Mới vào cung không bao lâu liền đã đem công chúa câu dẫn…ài…”
Long Tinh Thần nghe được người này nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Long Giai My cũng nhíu lại. Chẳng lẽ giống như người này nói, hai người họ thực sự có gì đó hay sao?
Không một ai chú ý, có một vị nữ tử lúc này đang mím chặt lấy môi hồng, bàn tay cũng bấu chặt lấy cuốn sách dầy, khuôn mặt lộ rõ vẻ không vui. Đặc biệt ánh mắt nhìn về phía Long Giai My hiện lên chút chán ghét.
“Thập, ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy.” Bạch U Cơ hừ lạnh, vẻ mặt hiện lên đôi chút khó chịu nói.
Nam tử cẩm bào tím kia gọi là Ngô Minh, hắn là đệ tử thứ mười của La Chinh cho nên còn gọi là Ngô Thập. Mà vị nữ tử vừa rồi hiện lên vẻ tức giận kia không ai khác ngoài Bạch U Cơ.
Nàng đối với mọi thứ có thể điềm tĩnh thanh nhã, thế nhưng không hiểu sao thời điểm nhìn thấy Khương Thần đứng cạnh các nữ tử khác, đặc biệt là cười nói với các nàng, trong lòng Bạch U Cơ đều xuất hiện một cỗ khó chịu.
Loại khó chịu này nàng cũng không biết do đâu mà có, thế nhưng chắc chắn bởi vì Khương Thần mà ra. Mà lại loại khó chịu này nếu như không phát tiết, quả thật càng khiến nàng thêm khó chịu.
Ngô Minh rất không may mồm miệng nhanh nhảu liền trở thành nơi để cho nàng xả ra sự khó chịu.
Chỉ thấy Ngô Minh lúc này sững người, hai mắt mở lớn, quạt xếp quạt được nửa đường liền dừng giữa không trung. Bộ dáng lộ ra vô cùng khôi hài.
“Sư tỷ…ngươi…ngươi vừa mắng ta sao?” Ngô Minh có chút không dám tin tưởng, ngạc nhiên nói.
Trong mắt hắn, Bạch U Cơ giống như một đóa không cốc u lan. Hết sức điềm tĩnh, thanh nhã cùng với nhẹ nhàng im ắng lại luôn tràn đầy tri thức.
Việc Bạch U Cơ thể hiện ra bộ mặt khó chịu lại còn lạnh lùng nhắc nhở, Ngô Minh quả thật mới thấy lần đầu. Thậm chí không chỉ Ngô Minh mà mấy người còn lại đều là đệ tử La Chinh, bọn hắn cũng mới thấy vẻ mặt này của nàng lần đầu.
Bạch U Cơ nhận ra sắc mặt của mọi người không đúng, nàng cũng không biết tại sao bọn họ lại như vậy, thế nhưng lúc này vẫn phải cố giải thích:
“Ngươi nói vậy chính là làm tổn hại đến danh dự của công chúa…cẩn thận cái miệng của mình.”
Trên thực tế, danh dự của công chúa có tổn hại hay không nàng không quan tâm. Quan tâm của nàng chính là danh dự của Khương Thần có thể tổn hại.
Cái gì mà phong lưu? Cái gì mà mới vào hoàng cung đã câu dẫn công chúa?
Sau đó mọi người sẽ nghĩ hắn là loại người gì? Ôm bắp đùi thế lực lớn hay sao?
Việc trách móc Ngô Minh xuất phát từ quan tâm tới Khương Thần, thế nhưng nàng cũng không thể nói toạc móng giò ra như vậy được. Cuối cùng chỉ có thể đành uyển chuyển bảo vệ danh dự của công chúa.
Mọi người nghe giải thích của nàng liền khẽ gật đầu. Quả thật nếu như không hiểu chuyện mà đem chuyện này nói lung tung, đối với danh dự của công chúa quả thật tổn hại.
Long Tinh Thần sắc mặt hiện lên vẻ vui mừng, hắn hướng về phía Bạch U Cơ khẽ gật đầu cảm tạ.
Mặc dù không quá thân thiên với Long Giai My thế nhưng danh dự của nàng cũng là danh dự của hoàng tộc bọn hắn, đem chuyện này suy diễn lung tung sẽ có nhiều chuyện xảy ra.
Long Tinh Thần hướng về phía đình viện khẽ hô một tiếng:
“Hoàng muội, Khương huynh đệ, hai người làm gì ở đây?”