Người đăng: meomeo14311
“Thịt tới rồi đây, thịt tới rồi đây.”Nữ tử tên Tiểu Nhu được phân công đi nướng thịt lúc này đang cầm lên ba miếng thịt tổng lại bằng bàn tay xiên cùng vào một cái que tỏa ra mùi hương thơm phức.
“Thịt nướng thịt nướng.”
Mai Khả Ái nhìn thấy xiên thịt nướng, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh xiên thịt nướng của Khương Thần, thanh âm reo hò vui mừng.
Nàng vui vẻ tiếp nhận xiên thịt nướng trên tay Tiểu Nhu, sau khi lễ phép nói cảm hơn liền đưa mũi nhỏ khẽ ngửi.
“Thật thơm a.” Mai Khả Ái nhoẻn miệng cười.
Đã một tuần phải ăn thịt cháy khét lẹt, hiện tại chỉ cần là đồ nướng chín nàng cũng đã mãn nguyện rồi. Sau khi một ngụm nuốt chửng ba miếng thịt nướng, Mai Khả Ái lập tức há miệng không ngừng thổi ra khói trắng. Hai tay đưa lên quạt liên tục, miệng réo không thành tiếng:
“Nóng…nóng nóng.”
Bên kia mọi người được một phen cười ra nước mắt khi thấy tiểu nha đầu gặp nạn. Hiển nhiên bọn họ đối với hình ảnh này đã sớm quen thuộc cho nên cũng không ai chạy ra giúp đỡ Mai Khả Ái cả.
“Đáng đời tiểu nha đầu tham ăn.”
“Ha ha, xa tỷ tỷ nàng một cái, rốt cuộc lưu lạc đến như thế này.”
Sau khi xử lý xong ba miếng thịt nướng, tiểu nha đầu phấn khích ngửa cổ:
“À ú, à ú, à ú, thật ngon a.”
Ba tiếng chó sói hú không khiến người khác sợ hãi mà còn được một phen cười ngặt nghẽo khi mà ba tiếng hú này khiến cho bộ dáng tham ăn của Mai Khả Ái bỗng chốc trở nên đáng yêu vô cùng.
“Hừ, tại Kim Tiên Giáo này xét về trù nghệ, ta cũng chỉ thua mỗi tỷ tỷ ngươi thôi a.” Tiểu Nhu nhìn bộ dáng thèm ăn của Mai Khả Ái, lúc này đầu nhỏ ngẩng lên, ngạo kiều nói.
Mai Khả Ái lon ton chạy lại, khuôn mặt hớn hở đáp:
“Đúng vậy, nhưng cả hai đều thua xa Khương đại ca.”
“Khương đại ca? Hắn là ai?”
“Khương đại ca là người ta quen được tại nơi này. Hắn là đệ tử Linh Vân Tông, hắn rất biết nấu ăn.” Mai Khả Ái đáp: “Không đúng. Là nấu rất ngon.”
“Khương Thần? Hắn gọi là Khương Thần có đúng không?” Một vị trong đội lúc này nhảy bổ ra, nói.
Mai Khả Ái ngẩng đầu nhìn hắn, là một vị nam thanh niên mi thanh tú mục, gương mặt mang theo nét non nớt.
Thanh niên này thực lực Nguyên Khí Cảnh hậu kì, vũ khí chuyên dụng là một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén.
“Lân Viêm sư huynh, ngươi biết Khương đại ca sao?”
Mọi người nhìn thấy phản ứng của Lân Viêm, lúc này cũng quay sang nhìn hắn với ánh mắt kì quái.
“Làm sao? Có vấn đề gì ư?”
“Các ngươi không nghe thông báo thứ hạng hay sao?” Thanh niên tên Lân Viêm kia nói.
“Không! Thời điểm đó dường như mọi người đang vây công một đám yêu thú nhị giai.” Một vị nam tử khác nói.
“Vị tên Khương Thần kia chính là hạng năm thứ hạng cá nhân, mà điểm số của hắn cũng rất cao. Dường như là tự hắn tranh thủ được số điểm đó.” Lân Viêm nhíu mày, thanh âm cố tỏ ra nguy hiểm nói.
“Khương Thần của Linh Vân Tông sao?” Một vị trong đội nhíu mày nói: “Dường như thời điểm tụ hợp có nghe tới hắn. Dường như là Nguyên Thể Cảnh duy nhất trong thí luyện này.”
“Người kia chỉ là Nguyên Thể Cảnh thôi ư? Làm sao điểm số lại cao như vậy được?”
“Được đó, làm sao lại không được?” Mai Khả Ái ngửa cổ lên cãi.
Nàng lúc này nghe mọi người bàn luận về Khương Thần cũng đã dỏng tai lên nghe. Khi nghe thấy tất cả dường như đối với điểm số của Khương Thần có chút không tin tưởng, lập tức nhảy dựng lên phản bác:
“Điểm số đó chắc chắn là do Khương đại ca tự đánh cướp lấy được.”
Nói đoạn, nàng giơ ra thẻ bài của mình nói:
“Tuần trước hắn đã được một ngàn điểm rồi, ta đi cùng với hắn cũng được rất nhiều điểm nữa. Nhìn xem.”
Mọi người tại Kim Tiên Giáo vốn biết Mai Khả Ái được nhiều điểm từ lần thông báo trước, thế nhưng vạn phần không ngờ đây đều là Khương Thần giúp nàng tranh thủ có được. Xem ra người kia quả thực không phải Nguyên Thể Cảnh bình thường. Đồng thời bọn họ có thể thấy được quan hệ của Mai Khả Ái cùng Khương Thần cũng rất tốt.
“Trầm sư tỷ, ngươi xem…” Một vị nam tử hướng về nữ tử dẫn đội, nói.
Nữ tử dẫn đội cũng chính là người đã lau mặt mũi cho Mai Khả Ái tên là Trầm Hiểu Sam. Người này thực lực Nguyên Hồn Cảnh trung kì, đồng thời là người có cảnh giới cao nhất tại nơi này, khi mà trong đội chỉ có hai vị Nguyên Hồn Cảnh sơ kì, còn lại là Nguyên Khí Cảnh.
Trầm Hiểu Sam dường như hiểu được câu nói lấp lửng của nam tử kia, khuôn mặt hiện lên đôi chút suy tư.
Giây lát nhìn lên vẻ mặt vui tươi của Mai Khả Ái, sắc mặt nàng giống như vừa mới đưa ra một loại lựa chọn gì đó.
Lại nói, vị nữ tử tên Tiểu Nhu kia cũng không quan tâm nhiều tới vấn đề điểm số. Từ lúc Mai Khả Ái nói rằng trù nghệ của Khương Thần kia thậm chí còn hơn xa nàng cùng với Mai Ôn Nhu, sắc mặt nàng đã hiện lên chút kém cỏi.
Nàng xuất thân từ quý tộc, không gia nhập thế lực của hoàng triều tu luyện mà lựa chọn Kim Tiên Giáo, trước khi gia nhập vốn đã được bồi đắp đầy đủ các loại lễ nghi của nữ tử quý tộc. Các loại cầm, kì, thi, họa, trù nghệ…nàng đều tinh thông.
Tiểu Nhu đối với cầm kì thi họa có thể không quá giỏi, thế nhưng trù nghệ lại là thứ nàng vô cùng tự tin.
Tại Kim Tiên Giáo, trù nghệ của nàng chỉ cúi đầu trước một người duy nhất đó là Mai Ôn Nhu, tỷ tỷ của tiểu nha đầu Mai Khả Ái này. Đến mức thua cả một tên nam nhân như Khương Thần? Nàng không tin.
Đương lúc mọi người còn bàn tán về vấn đề thí luyện, Tiểu Nhu lại cùng với Mai Khả Ái tranh cãi về vấn đề trù nghệ. Bởi lẽ nàng coi tiểu nha đầu này là đang hạ thấp nàng, nâng lên Khương Thần.
“Nếu như Tiểu Nhu tỷ không tin, chờ gặp lại hắn ta nhất định nhờ hắn nướng cho ngươi một miếng thịt.” Mai Khả Ái ngẩng cao đầu, hai tay chống hông, ngạo kiều nói.
“Được thôi tiểu nha đầu. Nếu như đồ ăn hắn nấu không ngon như ngươi nói, sư tỷ từ giờ về sau liền không nấu thức ăn cho ngươi.” Tiểu Nhu cũng phùng má, bộ dáng ngốc ngếch không kém, đáp lại.
“Hừ, không nấu thì không nấu.” Mai Khả Ái lắc đầu nguầy nguậy nói.
Trong lòng nàng, Khương Thần đã sớm trở thành thần tượng. Chính vởi vì vậy cho nên thứ gì của hắn trong mắt nàng cũng đều là nhất, thậm chí cả thân tỷ tỷ của nàng cũng không bằng.
“Tiểu Nhu tỷ, ta là đang nói thật a. Ngoài thịt nướng hắn nướng rất ngon, hắn còn có thể làm món sườn xào chua ngọt. Món ăn kia mới thực sự là mỹ vị nhân gian.” Tiểu nha đầu nở một nụ cười gian xảo nói: “Chắc chắn là các ngươi chưa bao giờ được ăn món đó đâu.”
Nói đoạn, nàng lại ngửa đầu, khuôn mặt hiện ra chút tưởng nhớ, khóe miệng bắt đầu xuất hiện nước dãi chảy ra.
“Tiểu nha đầu, nước dãi ngươi chảy.”
Chẹp chẹp…
Mai Khả Ái từ từ đưa tay lên lau miệng sau đó còn tóp tép mút lấy ngón tay của mình, thậm chí khẽ cắn. Cho đến khi chính nàng nhận ra mình thế mà lại suýt nữa ăn ngón tay của mình, bấy giờ mới nở nụ cười ngốc nghếch gãi gãi đầu, xấu hổ nhìn Tiểu Nhu.
Nhìn bộ dáng thèm thuồng của tiểu nha đầu này, Tiểu Nhu cũng tò mò về thứ gọi là sườn xào chua ngọt mà đối phương vừa mới nhắc tới.
Nó thực sự ngon như vậy sao?
Tiểu Nhu không biết, trong tương lai, nàng cũng trở thành người hâm mộ cuồng nhiệt của Khương Thần khi mà bị mê hoặc bởi món sườn xào của hắn. Thậm chí hai người này một lớn một nhỏ còn không ngần ngại hỏi xem Linh Vân Tông còn chiêu thu đệ tử không để mà xin gia nhập.
Tất nhiên đó là chuyện của một đoạn thời gian sau.
Hiện tại, sau khi thấy Mai Khả Ái đã vui vẻ trở lại, chín vị đệ tử của Kim Tiên Giáo quyết định đưa nàng đi săn giết yêu thú.
Mặc dù bọn họ đã không có bao nhiêu phần thắng lợi, thế nhưng dù sao cũng là đệ tử tông môn, uy nghiêm của tông môn hiện tại đặt trên người bọn họ, dù thế nào cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng.
“Được rồi tiểu nha đầu, hiện tại tỷ tỷ ngươi không có ở đây, để bọn ta chiếu cố ngươi đi. Còn một tuần nữa liền kết thúc thí luyện, tranh thủ đi săn lùng yêu thú, không phải rơi vào hạng chót liền là cảm tạ thiên địa.” Trầm Hiểu Sam lúc này hướng về Mai Khả Ái khẽ nói.
Kim Tiên Giáo bọn họ có thể nói là thế lực đen đủi nhất trong thí luyện lần này. Thực lực tổng thể vốn đã thấp nhất trong số chín thế lực tham dự. Vừa mới vào thí luyện liền gặp phải thế lực mạnh nhất nhì càn quét. Trong vài ngày đã bị đánh văng hai mươi người, trong đó phần lớn lại là Nguyên Hồn Cảnh.
Hiện tại mười người thực lực không quá mạnh đều phải đi chung nhau để liệp sát yêu thú. Chẳng may gặp phải đoàn đội của phe khác chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Đây cũng chính là lý do mà lần trước bọn họ còn cách Mai Khả Ái một khoảng thời gian đi đường không dài, thế nhưng tận một tuần sau tức là hiện tại mới tìm thấy nàng. Đó chính là bọn họ trên đường đi còn phải ẩn núp tránh né người thế lực khác.
“Không được, Khương đại ca nói ta chờ hắn, hắn sẽ đến tìm ta. Nếu như ta đi rồi, hắn làm sao kiếm.” Mai Khả Ái lắc đầu nói: “Các vị sư huynh sư tỷ, nếu không mọi người đợi ở đây một chút, chờ hắn xuất hiện, chúng ta cùng đi chung.”
Nói đoạn, nàng giương lên đôi mắt ngập nước, mang theo một loại sát thương vô hình khiến cho người nhìn vào không thể chối từ.
“Tiểu nha đầu, ngươi đây là bị hắn bỏ bùa a.” Trầm Hiểu Sam cười khổ nói.
“Hôm nay báo danh vị trí, ta nghĩ hắn cũng ở phụ cận quanh đây. Nhất định sẽ tìm thấy ta sớm thôi.” Mai Khả Ái nói.
“Được rồi. Vậy tạm thời chúng ta chờ ở đây, nếu như sáng mai hắn chưa tới đây, tiểu nha đầu ngươi nhất định phải theo chúng ta rời đi.” Trầm Hiểu Sam nói.
“Được.” Mai Khả Ái gật đầu thật mạnh.
Nàng tin ngày hôm nay sau khi báo ra vị trí của mình, Khương Thần nhất định sẽ tìm tới nàng.
Kết quả đây? Điều nàng tin tưởng liền chắc chắn đúng. Bởi lẽ lúc này một đạo thanh âm lạnh lùng kèm theo chút ý vị vang lên:
“Nếu như tiểu nha đầu ngươi đã gặp người của tông môn mình, vậy cùng bọn hắn rời đi là được. Ta tới nơi nếu như không tìm được ngươi chắc chắn sẽ rời đi thôi.”
Nghe thấy đạo thanh âm này, Mai Khả Ái chợt nhoẻn miệng cười, hắn nháy nháy mắt với Trầm Hiểu Sam nói:
“Sư tỷ thấy không. Ta nói hắn nhất định sẽ tìm thấy ta.”
Dứt lời, hai chân nhỏ đạp trên mặt đất, nhảy chân sáo chạy về phía phát ra đạo thanh âm kia. Nơi đó lúc này đang đứng lấy hai đạo thân ảnh một nam một nữ.
Nam tóc ngắn bạch y, tay phải băng thành một cánh tay to lớn. Nữ xinh đẹp dịu dàng tựa tiên nữ giáng trần. Hai người này không phải Khương Thần cùng Bạch U Cơ thì còn ai.
Sau khi hai người xuất hiện, đám người Kim Tiên Giáo đột nhiên căng cứng thân thể, trên mặt ai nấy đều hiện lên chút trầm trọng.
Bọn họ gặp được tiểu sư muội, trong lúc trùng phùng mặc dù vui mừng nhưng cũng không quên cảnh giác xung quanh. Vậy mà thời điểm Khương Thần cùng Bạch U Cơ lên tiếng, trước đó bọn họ không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Loại ẩn giấu khí tức này rốt cuộc cao siêu đến nhường nào đây? Nếu như vừa rồi Khương Thần cùng Bạch U Cơ có ý xấu, trong lúc xuất kì bất ý nhất định có thể khiến cho vài người trong đội bị đánh trọng thương.
Trần Hiểu Sam rất nhanh trở lại bình tĩnh. Nàng theo gót Mai Khả Ái dẫn theo mọi người đi tới trước mặt Khương Thần. Mặc dù là Nguyên Hồn Cảnh, thực lực so với Khương Thần mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng đầu tiên nàng vẫn là thi lễ đối với Khương Thần. Xong xuôi mới nói:
“Khương huynh. Cảm tạ ngươi những ngày qua đã chăm sóc tiểu nha đầu này thay cho chúng ta.”
Khương Thần thấy đối phương đối với mình không có ý khinh thị hay lãnh đạm, hắn cũng khẽ nở nụ cười gượng ép mà nói rằng:
“Không cần khách khí. Chẳng qua là tiện tay mà thôi.”
Nói đoạn, hắn cúi xuống nhìn tiểu nha đầu Mai Khả Ái vẫn đang ngửa cổ nhìn mình, lắc đầu bất dắc dĩ nói:
“Tiểu nha đầu, ngươi trốn thật kĩ a. Không phải có được tọa độ, ta thật tìm không ra.”
“Đấy là phải trách Khương đại ca ngươi. Ai kêu ngươi bảo ta phải trốn thật kĩ.”
“Được rồi. Hiện tại người trong tông môn ngươi đã tới, bọn ta còn có việc phải đi trước, xem ra chỉ có thể chia tay tiểu nha đầu ngươi rồi.” Khương Thần cười cười, vẻ mặt vẫn mang theo vẻ lạnh lùng vô cảm, thế nhưng trong mắt hiện lên chút không bỏ.
Một đạo thanh âm phản đối lúc này vang lên:
“Không được…”