Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lại nói, Âu Dương Trác đưa ra loại điều kiện kia không thể không nói đã chọc giận Khương Thần. Chỉ thấy sắc mặt Khương Thần từ từ biến đổi, thanh âm vì thế cũng lạnh dần:



“Ngươi nhắc lại một lần nữa?”



Âu Dương Trác cũng nhận ra ngữ khí của Khương Thần thay đổi, hắn nở một nụ cười đắc thắng, nói:



“Ta nói, nếu như Khương sư huynh thua, U Cơ là của ta. Thế nào? Ngươi nghe rõ rồi chứ?”



“Ta cần nhắc nhở ngươi hai điều.”



Khương Thần chậm chậm nhắm lại hai mắt, thanh âm mang theo gió lạnh vang lên:



“Thứ nhất, U Cơ không phải đồ vật để ngươi đem lên mặt bàn trao đổi.”



“Thứ hai, thực ra ngươi cũng không nên nói đến chuyện thắng thua với ta.”



Nói đến đây, song đồng Khương Thần chậm rãi hé mở, đồng tử hiện lên một tia hỏa diễm nóng cháy, thanh âm của hắn mang theo sự khinh thường, trào phúng khẽ vang:



“Bởi vì trong mắt ta ngươi chẳng là cái thá gì.”



Một câu vừa dứt, toàn trường lập tức không một tiếng động. Thanh âm của Khương Thần trong một khoảnh khắc thốt ra giống như tiếng sấm vô cùng vang vọng.



Lúc này, không một ai dám hé răng nửa lời, khuôn mặt của bọn họ đều có một điểm chung đó là triệt để ngây ngốc. Đặc biệt là đám tân đệ tử sùng bái Âu Dương Trác. Đây là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy trong số các đệ tử trẻ tuổi có kẻ dám nói với người kia như vậy.



Với địa vị cùng thực lực của Âu Dương Trác ở tông môn hiện tại, ngoại trừ đệ tử thân truyền của các đường chủ đã đột phá Nguyên Linh Cảnh, còn lại không một người nào có thể là đối thủ của hắn, kể cả là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong. Khương Thần dù cho hai năm trước từng gây nên một hồi phong vân tại Linh Vân Tông thì hai năm sau cũng chưa chắc có thể tiếp diễn điều đó. Vậy mà kẻ này lại dám buông ra một câu cuồng vọng đến vậy, quả thật là muốn đem chuyện này nổ trời.



Hậu sơn rộng lớn im lặng chừng một lát, cuối cùng cũng như núi lửa phun trào. Vô số tiếng kêu ồn ào tụ hội lại một chỗ khiến cho cả ngoại môn cũng đều nghe thấy.



“Ha ha, thú vị, vậy mà dám coi Âu Dương Trác không là cái thá gì.” Đường chủ Chính Khí Đường tay cầm quạt xếp khẽ phe phẩy, miệng lại cười nói.



“Ừm. Nếu như lời này Khương Thần dùng để nói với kẻ khác thì ta cũng không thấy lạ. Thế nhưng đối diện là Âu Dương Trác nha. Kẻ sau cũng không phải tầm thường.” Một vị trưởng lão khác cũng gật đầu đáp.



“Các vị đoán xem liệu có thể xảy ra một hồi long tranh hổ đấu ngay bây giờ không?”



“Rất có khả năng. Với tính khí của Âu Dương Trác này, có thể kìm giữ đến giờ đã là rất ghê gớm. Dù sao Khương Thần này mồm mép quá lợi hại. Ta đếm trước đó đã có ba lần hắn chọc tức Âu Dương Trác rồi. Quá tam ba bận, lần này chắc chắn Âu Dương Trác sẽ không nhịn.” Một vị trưởng lão khác cười nói.



Trưởng lão kia cũng là một vị đường chủ, nhận định của hắn rất chính xác khi mà lúc này Âu Dương Trác quả thật có xu hướng nổi điên. Tuy không có mặt đỏ tía tai như vừa nãy nhưng so với vừa nãy thì lúc này lại nhiều hơn một tia sát khí.



“Khương sư huynh, đừng có được nước liền lấn tới.” Âu Dương Trác hừ lạnh một tiếng: “Trong mắt ta ngươi cũng chỉ là một tên đệ tử ngoại môn không hơn không kém.”



“Hừ. Hai năm trước ngươi có thể là tâm điểm của mọi sự chú ý, ngươi có thể là thiên tài trẻ tuổi của tông môn, thế nhưng hiện tại hào quang này ngươi cũng đã không còn.”



“Ta thân mang song thuộc tính phong lôi, là đệ tử nội môn, không chỉ vậy ta cũng có thể vượt cấp chiến đấu. Mà Khương sư huynh ngươi, ngoại trừ ôm đồm một đống phụ tu chức nghiệp thì có gì? Ngươi có tư cách gì coi thường ta.” Âu Dương Trác một bên lạnh lùng một bên chất vấn ngược lại Khương Thần, muốn khiến cho Khương Thần cứng họng trước đám đông.



Bấy giờ, Khương Thần vẫn một mực đứng khoanh tay, vẻ mặt hiện ra lạnh lùng, ánh mắt nhìn Âu Dương Trác giống như nhìn một tên hề đang diễn hí kịch.



“Ta có gì ư? Ngoại trừ những thứ ngươi vừa nói ra thì ta còn có thể giết ngươi dễ như lấy đồ trong túi.”



Thanh âm vừa dứt, Khương Thần cũng không buông ra hai tay đang khoanh trước ngực mà chỉ chậm rãi nâng lên một ngón tay. Đầu ngón tay lúc này tuôn ra hỏa diễm. Hỏa diễm rất nhanh phóng ra một cách hung bạo. Đầy trời hỏa diễm ngưng tụ thành cự thủ hướng về phía Âu Dương Trác trấn áp.



Oành!!!



Cự thủ chụp thẳng xuống đầu Âu Dương Trác, ngay sau đó một đạo tiếng nổ lớn vang lên, sóng khí thổi quét qua khiến cho đám đông sợ hãi thối lui, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kinh hãi. Bọn họ không ngờ được Khương Thần lại là người chủ động ra tay trước trong khi Âu Dương Trác mới là người bị xúc phạm.



Lại nói, sau khi khói lửa qua đi, Âu Dương Trác lộ ra chút chật vật. Phần vì chủ quan không nghĩ tới Khương Thần lại ra tay bất ngờ như vậy, một phần cũng là vì Khương Thần ra tay không hề nhẹ nhàng.



“Ngươi…” Âu Dương Trác tức giận không nói nên lời, khuôn mặt cũng bởi vì thế mà vặn vẹo khó coi.



“Đấy chỉ là chút cảnh cáo nho nhỏ. Cút xa U Cơ ra một chút.” Khương Thần hừ lạnh một tiếng.



“Khốn kiếp! Nhịn ngươi đủ rồi.”



Âu Dương Trác gầm lên một tiếng, Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể điên cuồng bùng phát. Thân thể của hắn lúc này được bao bọc bởi hai loại màu sắc, một xanh lam của thanh phong một trắng xám của lôi điện, hết sức ảo diệu.



“Ám Lôi Quyền!” Âu Dương Trác gầm lên một tiếng, cước bộ khởi phát, nắm tay cũng là siết chặt sau đó đấm thẳng về phía Khương Thần.



Một quyền vừa ra, trời đất có cảm giác tối sầm lại. Trên bầu trời vang lên từng tiếng sấm nổ hưởng hứng. Âu Dương Trác hiện tại giống như lôi nhân không gì có thể cản bước.



“Hừ!”



Giữa lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên. Chỉ thấy chen giữa Khương Thần và Âu Dương Trác bỗng chốc xuất hiện một đạo thân ảnh xinh đẹp. Người này mặc một thân y phục màu đỏ hết sức yêu diễm. Thân hình đẫy đà nóng bỏng, khuôn mặt kiều mị quyến rũ, mỹ mâu như làn nước long lanh câu hồn đoạt phách. Nữ nhân này vừa xuất hiện liền khiến cho các nam đệ tử lập tức hô hấp đình trệ, cổ họng nóng rát, ánh mắt ai nấy đều mang một vẻ mê ly.



Tại Linh Vân Tông này, nữ nhân có thể khiến cho các nam đệ tử không kìm được mà mê say còn ai ngoài Nam Cung Y Vận.



“Hai người các ngươi nháo đủ chưa?”



Nam Cung Y Vận quát lạnh một tiếng, bàn tay ngọc ngà vươn ra chặn đứng lôi quyền của Âu Dương Trác. Thậm chí nàng còn khéo léo dẫn dắt lôi quyền đấm sang một phương hướng khác không có người. Âu Dương Trác mất đi mục tiêu liền loạng choạng suýt nữa ngã lăn ra đất.



“Sư phụ, tại sao ngăn cản ta?” Âu Dương Trác nhận ra người đến là ai, hắn không khỏi cau mày chất vấn.



“Có xích mích gì thì một là thượng đài, hai là đợi tông môn đại tái.” Nam Cung Y Vận khẽ liếc nhìn hắn sau đó lạnh lùng đáp: “Bằng không ta sẽ dùng môn quy trách phạt. Đến lúc đó đừng bảo ta không nhắc nhở trước.”



Đương lúc Âu Dương Trác định cự cãi thì đạo thanh âm khàn khàn của vị sư phụ thần bí nọ truyền vào tai hắn:



“Đồ nhi, chuyện này tạm thời cứ thế đã. Tiểu tử kia nắm giữ ngụy hỏa cấp bậc Nguyên Vương Cảnh, ngươi hiện tại không phải đối thủ của hắn đâu.”



Đạo thanh âm giống như sét đánh bên tai Âu Dương Trác. Sư phụ hắn nói rằng hắn không phải đối thủ của Khương Thần vậy thì điều đó nhất định là sự thật. Chính vì sự thật là như thế cho nên hắn nhất thời khó có thể chấp nhận được.



“Không cần lo lắng. Chẳng phải còn ba tháng nữa mới là tông môn đại tái sao? Thời gian tới đầy đủ cho ngươi có thể chiến thắng.”



Đạo thanh âm trầm trầm khàn khàn kia lại khẽ vang, mà lần này nó khiến cho Âu Dương Trác vui mừng hơn đôi chút. Chỉ thấy Âu Dương Trác dùng khuôn mặt bất thiện hướng về phía Khương Thần, cười lạnh nói:



“Hừ, họ Khương kia, tông môn đại tái nhất định chặt đầu ngươi xuống làm bô đái.”



Đoạn, người này cũng không nhìn Nam Cung Y Vận nữa mà trực tiếp rời đi.



“Âu Dương Trác.” Nam Cung Y Vận lại quát lên một tiếng, vẻ mặt của nàng hiện lên đôi chút tức giận, chẳng qua tên Âu Dương Trác kia cũng không vì nàng tức giận mà quay lại.



“Thằng ngu.” Giữa lúc sư đồ hai người Âu Dương Trác còn đang tranh cãi, Khương Thần khẽ thở dài một hơi: “Cho ngươi về chuẩn bị trước, tông môn đại tái đỡ bỡ ngỡ.”



“Hừ, đi hai năm về mồm miệng xem ra tiến bộ không ít.” Đương lúc Khương Thần nhìn theo bóng lưng Âu Dương Trác với ánh mắt khinh thường thì đạo thanh âm lạnh lùng của Nam Cung Y Vận khẽ vang lên khiến cho hắn không khỏi có chút giật mình.



“Ha, Nam Cung trưởng lão sau hai năm cũng xinh đẹp hơn không ít.”



“Hừ.” Nam Cung Y Vận khẽ hừ một tiếng sau đó cũng không nói gì, trực tiếp rời đi. Thế nhưng trước khi nàng rời đi, Khương Thần mơ hồ nhìn thấy nàng khẽ ném cho mình một cái mị nhãn. Điều này không khỏi khiến cho hắn mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.



Lão yêu bà này chẳng lẽ động xuân tâm? Vậy mà trực tiếp câu dẫn hắn như vậy. Khương Thần chợt cảm thấy thế giới này thật đáng sợ.



Trên thực tế, hắn đã quên mất bản thân vốn đã sống hơn vạn năm, so với mấy người trước mắt này, hắn mới là lão quái vật. Đến mức như mấy vị trưởng lão tông môn? Gọi hắn một tiếng gia gia hắn còn bảo bất kính.



Sau một hồi bán tán nghị luận, đám đông dần dần rời đi. Một trận chạm trán cứ thế chấm dứt. Thế nhưng ai nấy đều hiểu đây chỉ là chút phong ba trước cơn bão mà thôi. Thời điểm tông môn đại tái diễn ra, đó mới thực sự là cuồng phong bão tố. Hai vị đệ tử có tầm ảnh hưởng lớn nhất tông môn có một cuộc đụng độ nảy lửa, một trận chiến kia chắc chắn sẽ rất được chờ mong.



Lại nói, chờ cho đám đông giải tán, Khương Thần mới thu dọn lại bàn ghế. Thế nhưng còn chưa kịp thu dọn, hắn liền cảm thấy sau lưng có người, ngoảnh mặt lại đã thấy Trương Nhị Huyền tủm tỉm cười nhìn mình, phía sau đối phương còn có bóng dáng hai vị nữ tử.



“Lão đại, đoán xem là ai đến?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK