Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Sư tỷ! Đã có ai khen ngươi rất đẹp bao giờ chưa?”



Một câu nói tưởng như vô cùng bình thường của Khương Thần lại khiến cho Bạch U Cơ sững người. Khuôn mặt nàng vốn đang cúi xuống nhìn hắn lúc này càng đỏ lên, hai mắt không tự chủ được nhìn ra chỗ khác, cố ý né tránh đi ánh mắt của Khương Thần.



Thanh âm lí nhí thể hiện rõ sự lúng túng vang lên:



“Ngươi…ngươi sao lại hỏi như vậy?”



Khương Thần khẽ nở một nụ cười, sau khi hít một hơi thật sâu, hai mắt liền khẽ nhắm lại. Khuôn mặt hắn lúc này hiếm khi lộ ra vẻ nhu hòa, sự lạnh lùng vô cảm biến mất khiến cho bộ dáng hắn có phần hiền từ, dễ mến.



Bạch U Cơ cũng không khỏi ngẩn người trước bộ dáng này của Khương Thần. Không ngờ người luôn giữ thái độ lạnh lùng cách người như hắn lại có một mặt nhu hòa, bình yên đến như vậy.



“Có lẽ là có rất nhiều đi.” Khương Thần khẽ nở nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng vang lên.



Bạch U Cơ vẫn còn lúng túng, khuôn mặt chưa hết đỏ, thân thể thậm chí vẫn còn chưa thể thả lỏng được, thanh âm nhỏ nhẹ khẽ vang lên:



“Có thể đi. Nhưng ta cũng không nhớ. Ta thường quên đi những chuyện không quá quan trọng đối với mình.”



Nói đoạn, nàng khẽ ngửa đầu ra phía sau, nơi đó hiện tại là một thân cây cao lớn tỏa bóng mát, thanh âm mang theo chút buồn tủi vang lên:



“Một vài sự kiện khiến cho ta cảm thấy không vui cũng sẽ dễ quên nếu như ta không đem nó ghi lại.”



Khương Thần nghe vậy liền có thể xác định tám phần là Bạch U Cơ đã đem chuyện trong hang động ngày đó quên đi. Bởi vậy cho nên hắn cũng không có ý định nhắc lại.



“Mất trí nhớ tạm thời a…” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm, thanh âm như gần như xa, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, một câu nói lấp lửng liền dừng lại.



“Dĩ nhiên cũng có sự kiện ta không cần đem nó ghi lại nhưng vẫn có thể nhớ rõ.” Bạch U Cơ đột nhiên nở một nụ cười khiến cho xung quanh bỗng trở nên tươi sáng.



Chỉ thấy khuôn mặt nàng biến mất đi vẻ lúng túng e ngại, hai mắt nhìn chằm chằm lấy khuôn mặt Khương Thần, miệng khẽ mở khẩu hình thế nhưng không phát ra tiếng.



Khương Thần hiện tại nếu như dựa vào khẩu hình miệng của nàng, hoàn toàn có thể đoán ra nàng định nói gì, thế nhưng rất tiếc hắn là đang nhắm mắt tận hưởng cảm giác hương diễm cho nên cũng không thể đoán biết được nàng lẩm nhẩm điều gì.



“Thật sự rất yên bình.” Khương Thần khẽ nở nụ cười nhợt nhạt: “Rất lâu rồi mới có lại cảm giác này.”



Sau khi dứt lời, hai mắt hắn chậm chậm mở ra, khuôn mặt nhu hòa hiền dịu biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng không cảm xúc. Một loại trạng thái giống như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng lại được thiết lập.



Trước sự biến hóa này, Bạch U Cơ cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên, bởi vì nàng biết Khương Thần lạnh nhất chính là đôi mắt. Một đôi mắt kể cả khi hắn thể hiện hỉ nộ ái ố thế nhưng người ta vẫn cảm giác được một cỗ lạnh nhạt, hờ hững.



Lúc này nàng chỉ nở một nụ cười, hai mắt đầy vẻ trìu mến yêu thương nhìn lấy hắn.



“Rốt cuộc có thể khởi hành được hay chưa?”



Một đạo thanh âm nhí nhảnh kèm theo chút chế giễu đột nhiên vang lên. Từ sau cây cổ thụ, một chiếc đầu nhỏ ló ra, miệng cười toe toét.



“Tiểu nha đầu, nghe lén chuyện của người khác rất không tốt.”



Thanh âm lạnh lùng của Khương Thần vang lên khiến cho đầu nhỏ sau cổ thụ rụt lại. Sau khi kêu lên thất thanh một tiếng, chủ nhân của nó vội vàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy.



Khương Thần cố gắng tận hưởng cảm giác ôn nhu hương còn sót lại, cuối cùng nhẹ nhàng đứng dậy, thanh âm mang theo đôi chút hòa hoãn vang lên:



“Cảm ơn sư tỷ.”



“Ừm…” Bạch U Cơ khẽ ừ trong cổ họng, nàng cầm lấy quyển sách cũ kĩ dầy cộp bên cạnh, sau khi chỉnh lại y phục liền nhẹ nhàng đứng dậy. Thời điểm Khương Thần quay đi, nàng mới lén nở một nụ cười, khuôn mặt ánh lên vẻ hạnh phúc, vui vẻ.



Mang theo tâm trạng hân hoan vui vẻ, Bạch U Cơ chậm chậm đi sau lưng Khương Thần tới địa điểm mọi người đang tập hợp.



Thời điểm hai người đi tới, trên mặt mười người đang chờ ở đó ít nhiều đều hiện lên chút ý cười. Ai nấy không hẹn mà cùng biểu lộ ra khuôn mặt “ta hiểu” khiến cho Bạch U Cơ không khỏi có chút mất tự nhiên.



“Mọi người đã chuẩn bị kĩ càng?”



“Chỉ đợi hai người Khương huynh đệ ngươi mà thôi.”



“Tốt rồi… hi vọng tất cả mọi người đều sẽ phối hợp tốt.” Khương Thần gật đầu nói: “Chúng ta đi thôi.”



Nói đoạn, hắn dẫn đầu đi trước, cước bộ đạp trên mặt đất, thân ảnh hóa thành một đạo thiểm điện lướt đi trong rừng rậm. Mười môt người sau khi nhìn nhau đồng loạt gật đầu, ai nấy đều triển khai thân thủ đuổi theo Khương Thần.



Mười hai người len lỏi qua rừng cây lướt đi như những bóng ma quỷ mị chừng nửa giờ sau liền dừng lại tại một bãi đất rộng rãi thoáng mát. Khẽ phất tay một cái, Khương Thần liền lấy ra ba chiếc giỏ kích thước như một gian phòng cỡ nhỏ đủ chứa năm sáu người.



Giỏ được chế tạo hoàn toàn bởi những lát gỗ rừng đan với nhau chắc chắn. Bên cạnh đó còn có rất nhiều sợi dây được bện từ dây leo rừng đập dập.



“Đây là?” Mọi người nhìn ba chiếc giỏ lớn mà Khương Thần vừa mới lấy ra, khuôn mặt hiện lên chút ngạc nhiên.



Ba thứ đồ này không có gì kì lạ với bọn họ, đều là những chiếc giỏ đựng rất quen thuộc, chẳng qua giỏ đựng này có chút lớn mà thôi. Thế nhưng thời điểm hiện tại việc Khương Thần lấy ra giỏ đựng mới khiến cho mọi người ngạc nhiên.



“Muốn bay từ đây tới hẻm núi Tử Thần chúng ta cần đạt được độ cao thích hợp. Cây rừng không thể đạt được loại độ cao đó.” Khương Thần chậm rãi giải thích.



“Vậy nên thứ này có thể giúp chúng ta hay sao?”



Khương Thần không đáp, chỉ lẳng lặng lấy ra ba phần vải được phủ chất lỏng xanh khô cứng. Hắn cầm lấy một đầu dây hướng về phía mọi người nói:



“Mọi người lần lượt đem đầu dây buộc vào những vị trí được đánh dấu.”



Đoạn, hắn chỉ về phía ba vị thanh niên nam tử Kim Tiên Giáo:



“Phiền ba vị trèo lên cây chờ nhận việc.”



“Được.”



Sau khi đem toàn bộ dây cột chắc chắn vào những tấm vải xanh, Khương Thần mới đem ba đầu dây mắc chặt ở đỉnh những tấm vải lớn này ném lên cho ba người trên cây.



Cả ba người sau khi đạt được hiệu lệnh của Khương Thần liền đem dây kéo lên trên cao khiến cho vải xanh căng ra. Khí cầu theo đó dần thành hình.



Khương Thần đem lửa đốt vào những chiếc khay đựng sau đó đặt lên từng giá đỡ được chế tạo trước đó. Khí cầu theo thời gian dần dần phồng lớn. Lửa cháy càng to, tốc độ biến lớn của khí cầu ngày một tăng lên.



“Khương huynh…thứ này là gì?” Dạ Tư Tĩnh nhìn thấy loại đồ vật kì lạ này, nội tâm không khỏi một trận tò mò, hướng về phía Khương Thần nói.



“Khinh khí cầu.”



“Khinh khí cầu? Là thứ gì?”



“Có thể giúp chúng ta từ dưới đất bay lên trên cao.”



Mọi người nghe Khương Thần nói vậy, nội tâm lại một trận sửng sốt.



Chẳng qua lần này không ai bảo ai, tất cả đều im lặng chờ đợi mọi chuyện kế tiếp. Dù sao chuyện dù lượn đã khiến cho bọn họ tin tưởng mười phần vào khả năng của Khương Thần. Hiện tại hắn có nói bản thân có thể hái trăng sao, có lẽ đám người kia cũng tin tưởng không chút nghi ngờ.



Ba vị thanh niên trên cây kia sau nửa giờ giữ chặt lấy dây kéo, khí cầu rốt cuộc được bơm đầy đủ không khí. Lúc này nhìn nó không khác gì một quả bóng lớn căng phồng mười phần kì quặc.



“Tất cả chia làm ba nhóm bốn người riêng phần mình đứng vào mỗi giỏ, ta sẽ hướng dẫn mọi người cách sử dụng.”



Khương Thần nói đoạn liền cùng với Bạch U Cơ đi về một chiếc khinh khí cầu. Những người còn lại sau đó cũng phân biệt chia đều ra từng giỏ hành khách.



“Ta nghĩ tốt nhất mỗi bên đều nên có một vị nguyên giả hỏa thuộc tính…không biết ở đây có bao nhiêu người sử dụng hỏa thuộc tính.”



“Có ta.” Trầm Hiểu Sam đáp.



“Ta nữa.”



“Tốt rồi, trước tiên phiền phức hai vị đem khí tức của mình phóng thích, lại khiến cho hỏa nguyên chi khí tỏa ra khiến cho không khí xung quanh nóng lên. Cuối cùng đem lửa trên giá đỡ kia thổi lớn là có thể khiến cho khinh khí cầu bay lên được.” Khương Thần hướng về phía hai người kia nhẹ nhàng giải thích.



“Hai vị có thể làm thử.”



Nghe Khương Thần nói vậy, Trầm Hiểu Sam cùng với vị nam tử tu luyện hỏa hệ Hỗn Nguyên Chi Khí kia gật đầu một cái, sau cùng hồi hộp thực hiện từng bước như Khương Thần hướng dẫn.



Không có hiện tượng gì xảy ra, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kì quái.



Chẳng lẽ thất bại?



“Chờ một khoảng thời gian.” Khương Thần không nhanh không chậm nói: “Không khí nóng cần bơm đầy khí cầu.”



Dứt lời, trên người hắn cũng tỏa ra một luồng nhiệt độ lớn khiến cho không khí xung quanh nóng ran. Toàn bộ không khí nóng bởi vì nhẹ hơn khí lạnh cho nên theo luồng khí lưu tràn vào khí cầu, đem khí lạnh trong khí cầu dần dần chiếm chỗ.



Lại trôi qua một canh giờ, nhiệt độ bên trong khí cầu rốt cuộc đạt tới mức cần thiết, khinh khí cầu giống như được người nâng từ dưới lên, từ từ cất cánh.



“Bay…bay lên rồi?”



“Dường như nó đang bay lên…mau nhìn.”



“Quả thực có thể bay lên…hoan hô.”



Mọi người sau khi nhìn thấy khinh khí cầu dần dần bay lên, ai nấy đều mừng rỡ reo vang, ánh mắt nhìn về Khương Thần không tự chủ được hiện lên chút kính phục.



Nam nhân trước mắt bọn họ này nhìn qua hết sức bình thường, thế nhưng những điều hắn làm từ hôm qua tới giờ đều khiến cho bọn họ được mở mang tầm mắt.



Nào là dù lượn có thể khiến cho bọn họ bay lượn trên không trung trong thời gian dài, hiện tại là khinh khí cầu có thể đem bọn họ từ dưới đất bay lên không trung. Toàn bộ những thứ này đều liên quan tới phi hành, thứ mà bọn họ chỉ có thể ước ao nếu không đặt chân tới Nguyên Đan Cảnh.



Thế nhưng loại ước ao kia tưởng như khó thực hiện vậy mà chỉ dựa vào cây rừng, vải, cùng với vài loại nguyên liệu đơn giản lại có thể hoàn thành hoàn mỹ. Đây quả thực làm cho bọn họ đối với Khương Thần phục sát đất.



“Mọi người chuẩn bị thôi. Đợi đạt tới độ cao cần thiết, chúng ta sẽ xuất phát.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK