Người đăng: meomeo14311
Trở lại đoạn thời gian trước, thời điểm mà Khương Thần gián tiếp đánh nát phiến không gian hình thành nên thế giới chứa đựng mảnh đại lục phân thành Uông Tử Thành do Cổ Minh tiếp quản, khi đó cường giả Hồn tộc đã cảm ứng được chuyện kinh khủng này.Vốn dĩ phiến thế giới kia chỉ là một khe nứt được các bậc tiên hiền xé mở. Chuyện nó bị hủy diệt chỉ là vấn đề thời gian, thế nhưng khoảng cách đến lúc nó bị vỡ nát cũng còn rất lâu. Chính vì vậy trước sự tình kia, cường giả Hồn tộc đã có chút nghi ngờ về một tai nạn hoặc một trận tấn công nào đó.
Lúc đó Hồn tộc cử ra không ít người chạy tới phân thành nọ điều tra. Kết quả bọn họ nhận được chính là một phiến không gian khép kín. Toàn bộ tàn tích của Uông Tử Thành phân thành đã bị không gian loạn lưu xoáy nát. Hàng ngàn, vạn tộc nhân đều không tránh khỏi tai nạn.
Loại sự tình này không thể không nói chính là một quả bom bạo tạc trong lòng mỗi tộc nhân Hồn tộc tại Hồn Nguyên Thiên Giới. Bởi lẽ mấy phân thành yếu kém như thế này thường sẽ là địa điểm thí luyện của bọn họ, nếu như xảy ra vài lần loại chuyện kia nữa, chẳng phải tộc nhân trẻ tuổi của bọn họ sẽ tổn thất rất lớn hay sao.
Để trấn an tộc nhân Hồn tộc tại Hồn Nguyên Thiên Giới, Uông Tử Thành thành chủ đã đích thân tới vấn an Thiên Toán lão nhân để tìm phương hướng giải quyết.
Thời cổ xưa khi mà Chiêm Tinh Tộc còn chưa biến mất khỏi dòng sông lịch sử của Đại Thiên Nguyên Giới, lúc đó Hồn tộc đã nhăm nhe rất nhiều tới huyết mạch của bọn họ.
Hồn tộc đại năng khi đó đã nghĩ ra cách đem tộc nhân Hồn tộc tại Hồn Nguyên Thiên Giới gian díu với tộc nhân Chiêm Tinh Tộc để có được đời sau mang theo huyết mạch Chiêm Tinh Tộc. Thế nhưng loại chuyện dùng phương pháp thuần túy này để đoạt được huyết mạch đâu có dễ dàng với các đại cổ tộc. Điều này cũng phải kể đến huyết mạch Hồn tộc quá khủng bố, hầu hết các loại huyết mạch pha tạp đều bị nó đè ép đến nỗi không thể phát huy được sức mạnh.
Quá trình này trải qua hàng ngàn, hàng vạn năm thậm chí còn lâu hơn nữa, Hồn tộc mới có thể có được một tộc quần nhỏ nhỏ mang theo huyết mạch Chiêm Tinh Tộc. Bọn họ gọi đó là Thiên Toán nhất mạch. Thiên Toán nhất mạch khi đó đều được bố trí sinh sống tại Hồn Nguyên Thiên Giới và được coi là tộc nhân Hồn tộc.
Theo thời gian, tộc quần Thiên Toán nhất mạch tại Hồn Thiên Nguyên Giới không tiếp tục quan hệ với tộc nhân Hồn tộc mà chỉ có tộc nhân trong Thiên Toán nhất mạch kia mới được phép sinh con đẻ cái với nhau. Sau cùng rốt cuộc bọn họ đã đạt được mục đích đó là sinh ra một tộc nhân thừa hưởng Chiêm Tinh Tộc huyết mạch thuần huyết.
Loại thuần huyết này không thể nhân giống số lượng lớn thậm chí đời cha có thể truyền lại thuần huyết cho đời con hay không vẫn còn là một dấu hỏi. Mà Thiên Toán lão nhân chính là một đời huyết mạch Chiêm Tinh Tộc thuần khiết nhất tại Hồn Nguyên Thiên Giới hiện tại, đồng thời cũng có thể gọi hắn là di tích lịch sử chứng minh Chiêm Tinh Tộc đã từng tồn tại.
Thiên Toán lão nhân này trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Hắn có thể dòm trộm thiên cơ, đoán biết tương lai. Chiêm tinnh thuật của hắn có thể nói chính là hết sức kinh khủng. Thậm chí dưới tình huống không được đào tạo giống như một tộc nhân Chiêm Tinh Tộc đúng nghĩa thì hắn vẫn có thể tu luyện được một thân chiêm tinh thuật tài ba.
Hồn tộc đối với vị Thiên Toán lão nhân này có thể nói là hết sức nâng đỡ, thậm chí nhiều lần muốn hắn tới Minh giới tu luyện. Thế nhưng Thiên Toán lão nhân này lại đối với Hồn tộc bất mãn cho nên bao năm nay quanh năm ngày tháng chỉ ở lại phần lãnh địa của Thiên Toán nhất mạch bọn hắn.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì cũng không ai tường tận, chỉ biết năm xưa Thiên Toán lão nhân cùng với một vị nữ tử Hồn tộc mạch chính tại Minh giới có nảy sinh tình cảm. Đối với chuyện này, Hồn tộc tất nhiên không cho phép, bởi lẽ với huyết mạch Chiêm Tinh Tộc của Thiên Toán lão nhân, hắn chỉ có thể phối cùng với tộc nhân Thiên Toán nhất mạch mà thôi.
Chính vì sự ngăn cấm này dẫn đến vị nữ tử kia chán ghét rời bỏ Hồn tộc mà đi, cuối cùng cũng không biết vẫn lạc nơi nào. Thiên Toán lão nhân vì vậy mà quyết định sẽ không bao giờ nhúng tay vào công việc của Hồn tộc nữa.
Lần này, đích thân thành chủ Uông Tử Thành – một người có thể nói là thân phận cực cao tại Hồn tộc thỉnh giáo, Thiên Toán lão nhân đành phải nhượng bộ bói cho đối phương một quẻ. Chẳng qua quẻ bói của Thiên Toán lão nhân vô cùng mờ mịt. Khi đó hắn chỉ nói với Uông Tử Thành thành chủ bốn chữ: Lam Tuyết Đại Lục, sau đó liền đóng cửa đuổi khách.
Nhờ manh mối này Hồn tộc đã cử người tới Lam Tuyết Đại Lục điều tra, mà nguyên quá trình tìm kiếm được tọa độ Lam Tuyết Đại Lục đã mất thời gian hơn hai tháng. Thời gian còn lại đến bây giờ, tộc nhân Hồn tộc vẫn luôn tìm kiếm manh mối về vụ việc phân thành bị phá hủy. Tất nhiên là bọn họ đến giờ không điều tra được chút manh mối nào khi mà không một ai nghĩ người đã ra tay phá hủy Uông Tử Thành phân thành của bọn họ hiện tại mới chỉ là một tên nguyên giả Nguyên Thể Cảnh thấp kém.
Một đêm cứ thế trôi qua, mặc dù xảy ra chút tình huống không mong muốn thế nhưng việc công bố kết quả thí luyện vẫn cứ diễn ra.
Thí luyện giữa chín đại thế lực không được công bố ở trong hoàng cung mà là trên quảng trường trước Cửu Nguyệt cung. Đồng thời hôm nay là một dịp hiếm có khi mà người bình thường cùng với các nguyên giả không có phận sự được phép bước vào nơi này.
Hôm nay bầy trời xanh vạn dặm không mây, ánh mặt trời không ngừng chiếu sáng. Cùng với sự chiếu sáng ấm áp này, cái lạnh lẽo cùng sợ hãi của một đêm qua dần được xua tan. Nhiệt độ không khí sôi động giống như không khí giữa quảng trường.
Bởi vì số lượng người có thể vào trong đây có hạn cho nên phần lớn mọi người đều sẽ tập trung bên ngoài hoàng cung. Những người tranh thủ đem hàng quán ra bày bán đương nhiên là những người bận rộn nhất. Chấp Pháp Đội theo đó cũng là người cực khổ nhất khi phải luôn luôn căng mình duy trì trật tự dân chúng.
Người hạnh phúc nhất lúc này có lẽ chính là thường dân, hiện tại rất nhiều người từ xa vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu đôi câu. Bộ dáng vui tươi, tâm trạng hân hoan đón chờ khoảnh khắc đoàn đệ tử diễu hành đi qua. Có thể thấy náo nhiệt mà không cần quan tâm cái gì, đương nhiên là chuyện hạnh phúc nhất rồi.
Người đông nghìn nghịt trước Cửu Nguyệt cung, khắp nơi thường nhân cũng như nguyên giả đều là ngàn vạn dân chúng kinh đô và các du khách từ ngoài quận thành chạy tới, trên mặt tràn ngập hưng phấn.
Lúc này, một vị mặc lễ quan triều phục màu tím đứng trên thềm đá trước cửa hoàng cung, trên tay hắn cầm một quyển sách lụa cao giọng tuyên đọc danh sách chín thế lực cùng hai trăm bảy mươi đệ tử tham gia thí luyện năm nay.
Sau lưng vị này, tổng cộng có tám vị cầm lấy kèn đồng, tám vị ôm lấy trống lớn, mỗi lần vị quan kia báo ra một phương thế lực, mười sáu người đều thổi kèn đánh trống khiến cho cả quảng trường vang vọng thanh âm thùng thùng toe toe át đi tiếng nói chuyện ồn ào của đám người phía dưới.
Mỗi khi đám động bị tiếng kén trống làm cho an tĩnh, nhạc sĩ cung đình phía sau hành lang trên thềm đá sẽ diễn tấu một đoạn nhạc khúc coi như chúc mừng cùng chào đón.
Rất đơn giản thậm chí có chút đơn điệu nhàm chán, thế nhưng bởi vì đặc thù của lần thí luyện năm nay cùng với không khí giữa quảng trường cùng bên ngoài hoàng cung lộ ra có vẻ náo nhiệt cho nên mỗi lần tiếng nhạc kết thúc bên dưới kia vẫn là xuất hiện âm thanh ủng hộ như sấm.
Lễ quan báo tên mỗi thế lực sau đó thậm chí còn đọc tên từng đệ tử của thế lực đó. Các đệ tử đợi ở sườn điện đều chỉnh sửa lại quần áo, theo đủ cấp bậc lễ nghĩa đi vào trước điện đón tiếp ngợi khen cùng chúc mừng của dân chúng Cửu Nguyệt Vương Triều.
Thứ tự đọc các đệ tử đương nhiên sẽ đọc từ dưới lên, thế lực hạng bét sẽ ra sân đầu tiên. Mặc dù vậy mỗi đệ tử của mấy thế lực hạng chót kia bước lên đều sẽ có vẻ mặt ngạo nghễ giống như chuyện bọn họ được đứng trên đây đã là ưu việt hơn rất nhiều so với dân chúng phía dưới kia.
Có người ngạo nghễ đương nhiên sẽ có người cảm thấy không vui cùng cô đơn vì biểu hiện không mấy đặc sắc của mình trong thí luyện.
Thường thường những cái tên được mọi người chờ đón sẽ là dẫn đội hoặc những người thường xuyên xuất hiện trên màn hình lớn lúc trước. Chính vì vậy có những thế lực dưới hạng chót nhưng đệ tử vẫn được chào đón không thua kém gì thế lực phía trên. Ví dụ như Thiên Nguyên Vương Triều mặc dù không đạt được điểm số nào nhưng phần đông các đệ tử Nguyên Hồn Cảnh được chào đón rất nồng nhiệt.
Ngược lại Tinh Nguyệt Vương Triều cũng là hạng chót như Thiên Nguyên Vương Triều nhưng lại không quá được chào đón khi mà thể hiện của bọn họ trong thí luyện tương đối bạc nhược.
Danh sách còn lại ba thế lực đứng đầu thí luyện, vị quan kia ngược lại đọc ra toàn bộ những người không quá có nhiều thể hiện trong thí luyện, còn lại mười người đạt được thành tích tốt nhất hắn lại để đến cuối cùng mới nêu tên. Điều này không thể không nói khiến cho mọi người quả thực cảm thấy hứng khởi hơn bao giờ hết.
Tuy rằng danh sách mười người này mọi người phía dưới đã sớm đoán ra thế nhưng ai nấy vẫn còn nghển cổ chờ mong, có vẻ đặc biệt hưng phấn. Tiếng nói chuyện bàn tán cũng dần dần lớn lên.
Mười người này thì có tới năm người thuộc Linh Vân Tông ba người Minh Nguyệt Vương Triều còn lại hai người là Cửu Nguyệt Vương Triều.
Hai vị Cửu Nguyệt Vương Triều kia không ai khác chính là Long Giai My cùng với một tên nam tử dường như là cận vệ của nàng. Mà ba người Minh Nguyệt Vương Triều cũng là những người có cống hiến xuất sắc để đưa thế lực này lên hạng ba thí luyện.
Năm người xuất sắc nhất Linh Vân Tông lần lượt là Vương Hiền, Vương Chi Sách, Hồng Ngọc Kiều, Bạch U Cơ, Khương Thần.
Vương Chi Sách tuổi tác không nhỏ thế nhưng bộ dáng bên ngoài lại chưa tới hai mươi. Một thân áo vải mộc mạc chậm rãi bước ra trước mắt mọi người. Sau khi lễ phép gửi tới lời cám ơn liền lui sang một bên. Vẻ mặt bình tĩnh thong dong tùy ý. Chỉ khi lúc dân chúng ở kinh thành không tiếc đưa lên vỗ tay và xuất hiện thanh âm tán dương, hắn mới lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
“Tin chắc các vị đang chờ đợi cá nhân có thành tích xuất sắc nhất thí luyện năm nay a. Hắn không ai khác chính là Nguyên Thể Cảnh duy nhất trong thí luyện, Khương Thần của Linh Vân Tông.” Vị quan kia thời điểm xướng danh Khương Thần liền đề cao thanh âm khiến cho mọi người đều trở nên hào hứng. Hiển nhiên người này rất biết cách khiến cho quần chúng xao động.
Ai nấy lúc này đều hiện ra phấn khích không thôi. Thể hiện xuất sắc của Khương Thần đều được người người công nhận. Chỉ riêng việc hắn một đòn đánh bại toàn bộ chủ lực của Tinh Nguyệt Vương Triều đã đủ để hơn xa hết thảy những người ngồi trên kia rồi.
“Ta còn chưa được gặp hắn bên ngoài. Không biết có đẹp trai như khi lên hình hay không dây.”
“Hắc hắc, vậy là lần trước ngươi không tới quảng trường trung tâm xem Bạch U Cơ cùng với Vân Phi Bạch thi đấu sao? Lúc đó vị Khương Thần kia đã xuất hiện a.”
“Thật sao?”
“Ừ…nhìn qua tưởng như rất bình thường thế nhưng từ trên người hắn lại có một loại khí chất khác người.”
Bên dưới, mọi người còn đang hồ hởi, một câu tiếp theo của vị quan kia giống như gáo nước lạnh dập tắt cuồng nhiệt. Dân chúng đều có loại cảm giác muốn đem vị quan kia đánh cho một trận nhừ tử.
“Hề hề, mong mọi người thứ lỗi. Khương Thần việc bận tại thân cho nên hôm nay không thể đích thân tới tham dự lễ trao giải.”
“Em gái ngươi, vậy mà ra vẻ thần thần bí bí. Gia gia ngươi tới đây cốt cũng để xem Khương Thần như thế nào, vậy mà chậm trễ từ sáng đến giờ rốt cuộc tuyên bố một câu hắn không xuất hiện.”
“Bà nội ngươi a, tức chết ta mà.”
Liên tiếp những tiếng chửi rủa khiến cho vị quan kia chỉ biết cười khổ. Hắn không ngờ được rằng hiệu ứng mà Khương Thần đem lại lại kịch liệt như vậy. Đây có thể coi như một bước đi không đúng đắn của hắn trong việc làm sôi động bầu không khí hoàng cung rồi a.