Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Linh Nhi sư tỷ, hiện tại làm sao đây?” Một vị nữ tử trong đội lúc này hướng về phía Viên Linh Nhi khẽ hỏi.



Viên Linh Nhi bình thường vốn như một đoá sen u tĩnh thanh nhã, lúc này trên khuôn mặt cũng không giấu được vẻ kinh thán. Nàng vẫn còn bị ấn tượng bởi sáu tôn dù lượn lao đi như tên lửa kia, bởi lẽ đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại đồ vật như vậy.



“Có lẽ là ở vòng ngoài săn yêu thú thôi.” Viên Linh Nhi cười khổ nói: “Nếu như vừa mới đi qua kia chính là Khương Thần thật…vậy thì có lẽ hắn đang hướng tới tổ đội Nguyên Hồn Cảnh ở trung tâm. Lần trước bọn họ dường như đang ở Thiên Nam Thành.”



“Ài…tốn một hồi công sức.” Một vị nam tử thở dài một hơi, khuôn mặt hiện lên vẻ muốn cười mà không cười nổi.



“Không sao…cũng chỉ là cầu may thôi, dù sao Tử Vong Sâm Lâm này lớn như vậy, dù cho có cùng khu vực với hắn, để tìm ra cũng không dễ dàng gì.” Viên Linh Nhi lắc đầu nói: “Mọi người tổ chức săn giết yêu thú từ giờ cho đến kết thúc thí luyện đi thôi.”



“Tuân lệnh…hà hà hà.”







“Phía dưới vừa rồi hình như có khí tức nguyên giả.”



Bạch U Cơ tinh thần lực vốn mạnh mẽ, linh mẫn. Vừa rồi thời điểm bay qua đám người Cổ Nguyên Vương Triều, nàng liền cảm nhận được khí tức của bọn họ.



“Không nghĩ tới a…lại có người chặn ở đó.” Khương Thần cười nhạt nói: “Nếu như theo phương án thứ ba của vị Dạ cô nương kia, chúng ta chắc chắn phải trải qua một hồi kịch chiến rồi.”



“Hì hì…bọn hắn làm sao ngờ được thủ đoạn của ngươi.”



“Hiện tại đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, chỉ cần giữ được loại tốc độ này, chúng ta đi tới trung tâm chỉ trong một sớm một chiều.” Khương Thần cảm nhận tốc độ cùng độ cao của dù lượn, lúc này cẩn thận tính toán.



Bạch U Cơ cũng cầm lên linh bàn cẩn thận quan sát, giây lát phát hiện ra điều gì, nàng khẽ reo lên:



“Ồ…đám Vương Bát đang di chuyển theo hướng đón đầu chúng ta. Có lẽ sợ không đủ nhân lực đánh với Cửu Nguyệt Vương Triều cho nên đã bỏ qua ý định tiến vào trung tâm.”



Khương Thần nghe thấy Bạch U Cơ gọi Vương Chi Sách là Vương Bát, lúc này nhịn không được mà bật cười. Thật khéo, đã họ Vương lại còn đứng hàng thứ tám.



“Hiện tại chúng ta có thêm sự trợ giúp của mấy vị Nguyên Hồn Cảnh Kim Tiên Giáo, có lẽ có thể ăn thua với đám người kia một phen.”



“Khó nói…dù sao có thể chuyển điểm số cho một người, chỉ cần không đánh gục người đó, chúng ta không thể đoạt được điểm số. Đây có lẽ là lỗi lớn nhất trong thí luyện này.” Bạch U Cơ khẽ lắc đầu nói.



Cửu Nguyệt Vương Triều hiện tại nhiều hơn bọn họ một Nguyên Hồn Cảnh cùng chín Nguyên Khí Cảnh. Chỉ cần hai bên quyết đấu, bọn họ chuyển điểm số cho Nguyên Khí Cảnh, bên phe Linh Vân Tông có một mình Khương Thần là không thể làm nên chuyện.



“Đến đâu hay đến đó a…dựa theo loại tốc độ này, không ra một ngày chúng ta có thể tới được Vùng Đá Xanh.” Khương Thần khẽ nhẩm tính: “Tất nhiên là vẫn phải ổn định được độ cao.”



Lại nói về đội ngũ Hồng Thái Kim, sau khi dẫn người đuổi theo nhân mã Thiên Nguyên Vương Triều nhưng không đuổi kịp, hắn liền hạ lệnh cho mọi người dừng lại không tiếp tục đuổi theo nữa.



“Lão đại, làm sao?”



Hồng Thái Kim nhìn tia lôi điện đang nhảy nhót trên lòng bàn tay, khóe miệng khẽ nhếch lên. Thanh âm mang theo chút ý cười hướng về phía một vị nam tử trong đội nói:



“Ngươi nghĩ đám người Thiên Nguyên Vương Triều kia có trở lại Vùng Đá Xanh không?”



Nam tử kia sau khi ngẫm một hồi liền quả quyết lắc đầu. Hồng Thái Kim thấy vậy liền hướng tới một người khác hỏi tiếp y như vậy. Kết quả hiển nhiên là không. Thậm chí toàn bộ những người hắn hỏi đều chắc chắn rằng đám người Quan Thiên Long kia nhất định sẽ không quay trở lại Vùng Đá Xanh.



Bọn họ đã truy đuổi nhau sáu canh giờ tức là gần nửa ngày trời, hiện tại càng lúc càng xa Vùng Đá Xanh, không lý nào đối phương lại quay trở lại đó.



“Ta cũng không nghĩ bọn hắn sẽ quay trở lại đó.” Hồng Thái Kim cười nhạt nói: “Đi thôi.”



Nói đoạn, Hồng Thái Kim dẫn đầu hướng về đường cũ triển khai thân thủ lướt đi. Đám người phía sau đều hiện lên vẻ khó hiểu, nhao nhao đuổi theo hắn.



“Lão đại, ngươi không nghĩ đám người kia trở lại Vùng Đá Xanh, tại sao hiện tại ngươi quay trở lại.”



Hồng Thái Kim cười lớn nói:



“Một con chó khi dồn vào đường cùng sẽ dứt dậu, mà con người khi bị dồn vào đường cùng sẽ làm ra hành động không ai nghĩ tới.”



Hiện tại trời vừa nhá nhem tối, đám người Hồng Thái Kim nếu như không nghỉ ngơi quay trở lại đường cũ, rạng sáng hôm sau nhất định sẽ lại trở về được Vùng Đá Xanh.



Sở dĩ hắn có loại phán đoán kia chính là năm người tổ đội của mình còn đang ở lại khu vực kia dưỡng thương. Nếu như Quan Thiên Long là một kẻ giảo hoạt như hắn, nhất định sẽ quay trở lại đường cũ rình rập ở phụ cận dò xét.



Rạng sáng hôm sau…



Vùng Đá Xanh.



Tại nơi giao tranh ngày hôm qua, lúc này năm vị đệ tử Cổ Nguyên Vương Triều đang ngồi điều dưỡng khí tức.



Một trận thảm chiến ngày hôm qua đã khiến cho bọn họ tổn hao rất nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí. Loại tổn hao này nếu như không có một vài ngày tĩnh dưỡng là không thể trở lại trạng thái đỉnh phong.



Đương lúc năm người còn đang điều dưỡng khí tức, tại phương xa bên ngoài vùng rừng rậm ven Vùng Đá Xanh xuất hiện mười đạo nhân ảnh.



Mười người này đều mang theo trang phục dạ hành, khí tức hoàn toàn thu liễm, đang treo người trên những cành cây nhìn về phía năm người Cổ Nguyên Vương Triều.



“Thái tử điện hạ, nhìn bọn hắn có chút bất thường.” Một vị hắc y nam tử hướng về một người khác đang đứng trên cành cao nhất, khẽ nói.



“Bất thường thì không có.” Nam tử đứng trên cành cao nhất cười nhạt nói: “Nhưng biến số rất có thể sẽ có.”



“Biến số?”



“Đúng vậy…nếu như Hồng Thái Kim kia là người thông minh, hắn nhất định sẽ quay trở lại.” Nam tử này cười cười nói: “Mà ta cũng không xác định được hắn còn cách nơi đây bao xa, hoặc là đang ẩn núp đợi chúng ta xuất hiện…đó chính là biến số.”



“Ý ngài là? Hắn không đuổi theo thứ kia nữa?”



“Có thể làm dẫn đội của một vương triều làm sao là loại người không có đầu óc. Hắn chắc chắn sẽ nhận ra đạo lôi ấn kia đã được chuyển dời lên thứ khác.” Nam tử hắc y kia cười cười nói: “Hừ…tên Hồng Thần này tưởng rằng ta không biết hắn để lại thủ đoạn trên người ta, cuối cùng lại giúp ta cắt đuôi được Hồng Thái Kim.”



“Ha ha…chắc tên Hồng Thái Kim kia hiện tại rất tức giận đi.”



Xung quanh lúc này vang lên vài đạo tiếng cười khúc khích. Hiển nhiên bọn họ rất thích thú khi mà đã cắt đuôi được đám người Hồng Thái Kim.



Không sai. Mười đạo nhân ảnh này chính là người Thiên Nguyên Vương Triều bỏ chạy lúc trước.



Thời điểm Hồng Thần bại trận, hắn đã đem một đạo lôi ấn đánh lên người Quan Thiên Long.



Hồng Thái Kim cùng hắn là huynh đệ song sinh, cùng tu lôi hệ Hỗn Nguyên Chi Khí, thậm chí là cùng loại công pháp, đạo lôi ấn kia chắc chắn hắn sẽ có thủ đoạn để lần theo. Đây cũng coi như thủ đoạn cuối cùng mà Hồng Thần có thể làm hòng kéo đám người Quan Thiên Long chết chung.



Tuy nhiên Hồng Thần có lẽ sẽ không ngờ lôi ấn của mình bị Quan Thiên Long phát hiện. Thời điểm đó, Quan Thiên Long đã đem lôi ấn đánh vào một con chim rừng sau đó đuổi cho nó chạy về phương xa nhằm đánh lạc hướng Hồng Thái Kim, bọn họ thì tìm một con đường khác quay lại Vùng Đá Xanh mai phục ở đây.



Sau đó chính là tràng cảnh như bây giờ.



Đợi thêm một khoảng thời gian, mặt trời rốt cuộc ló dạng. Từng tia sáng mờ mờ chiếu xuống thềm đá xanh khiến cho nó thoáng chốc xuất hiện từng tia lấp lánh của đá sỏi bị bào mòn. Đám người Thiên Nguyên Vương Triều rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.



“Điện hạ, chúng ta đã chờ đủ lâu.” Một vị nam tử khác lúc này khẽ nói.



Quan Thiên Long chính là người đứng trên cành cao nhất, lúc này hắn trút bỏ hắc y, mặc lên mình một bộ hoàng y tựa như y phục của hoàng đế. Bộ dáng oai phong lại mang theo khí thế vương giả. Thanh âm hết sức nhẹ nhàng lúc này khẽ vang:



“Chúng ta đi ra thôi. Nếu như may mắn tiêu diệt đám người này, tổng thực lực của Cổ Nguyên Vương Triều sẽ chỉ còn ngang bằng với chúng ta…hắc hắc, cơ hội đoạt thứ hạng từ bọn họ vẫn còn.”



Dứt lời, Quan Thiên Long tung mình nhảy xuống khỏi ngọn cây dẫn theo mọi người theo hướng Đông Bắc lao tới năm người Cổ Nguyên Vương Triều đang ngồi im như pho tượng.



Bọn hắn còn chưa kịp vui mừng, từ bìa rừng phía Tây Vùng Đá Xanh xuất hiện từng tiếng rào rào. Ngay sau đó mười đạo thân ảnh hiện ra, chính là đám người Hồng Thái Kim không biết mới quay trở lại hay là mai phục từ lâu.



Nhìn thấy người tới có bảy tám phần giống với Hồng Thần, Quan Thiên Long liền đoán biết đây chính là Hồng Thái Kim, sắc mặt lúc này hiện lên vẻ âm trầm.



“Bọn ta chờ ở đây đủ lâu, không nghĩ tới các ngươi cũng là kiên nhẫn như vậy.” Quan Thiên Long khẽ nói.



“Làm sao có thể dùng lẽ thường để đối đãi với người không tầm thường như ngươi.” Hồng Thái Kim cười lạnh nói: “Ngươi nói có phải không? Thái tử điện hạ…ha ha.”



Hồng Thái Kim còn chưa cười được bao lâu, sắc mặt liền khẽ biến, mà Quan Thiên Long vốn đã âm trầm nay sắc mặt càng thêm tối.



Bọn họ lúc này cảm nhận được tại một phương hướng khác xuất hiện rất nhiều đạo khí tức cường hãn.



Không qua ba lâu thời gian, mấy đạo khí tức cường hãn đó rốt cuộc xuất hiện. Đó là mười tám vị Nguyên Hồn Cảnh, dẫn đầu là một nam tử khí định thần nhàn, khuôn mặt như tạc tượng, vô cùng tinh xảo lại hết sức yêu dị.



Vương Chi Sách! Linh Vân Tông!



Trong đầu Quan Thiên Long cùng Hồng Thái Kim lúc này xuất hiện một cái tên.



Bọn họ trước khi vào thí luyện đã lẫn nhau do thám thực lực của các phe. Dĩ nhiên đều sẽ biết kẻ nào là người dẫn đội, kẻ nào là chủ chốt.



Mà Vương Chi Sách của Linh Vân Tông không thể không nói chính là được các phe phái khác để ý nhất, bởi lẽ hắn tu luyện chính là vương cấp công pháp. So với vương cấp nguyên thuật của Quan Thiên Long còn quý giá hơn nhiều lần.



Lại nói, mười tám người Linh Vân Tông dẫn đầu là Vương Chi Sách kia ai nấy đều cảm thấy có chút ngạc nhiên khi mà giáp mặt hai phe nhân mã của hai đại vương triều kia.



“Ồ…ở đây không ngờ lại đông vui đến vậy…Hồng Thái Kim…Quan Thiên Long, đều là tinh anh trong hàng ngũ tinh anh.” Vương Chi Sách nở một nụ cười, hết sức tự nhiên nói.



“Hóa ra là Vương huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Hồng Thái Kim trước hết hướng về phía Vương Chi Sách mỉm cười khách khí nói.



Vương Chi Sách đối với hắn cũng khẽ gật đầu đáp lễ.



Đoạn, hắn nở nụ cười đầy ý vị nói:



“Hai vị dường như chuẩn bị có đánh nhau? Như vậy chúng ta không dám làm phiền…mời cứ tự nhiên.”



Nghe Vương Chi Sách nói vậy, nội tâm Quan Thiên Long cùng Hồng Thái Kim đột nhiên muốn chửi bậy.



Tự nhiên em gái ngươi. Bọn ta đánh nhau hiện tại để ngươi ngồi đó ngư ông đắc lợi hay sao?



***



Mấy chương trước nghe có dh nào nói rất chán :') đành phải triển khai tình tiết nhanh hơn một tý. Ài

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK