Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Vừa hay công pháp tu luyện của ta cũng là vương cấp.”



Thanh âm Vương Chi Sách vừa dứt, sắc mặt của Quan Thiên Long khẽ trầm xuống. Vương cấp công pháp so với vương cấp nguyên thuật chiếm ưu thế quá lớn. Chưa bàn về sự hiếm có của mình, chỉ riêng công dụng của nó đối với nguyên giả thôi đã to hơn nguyên thuật rất nhiều.



Có thể hình dung nguyên giả giống như một cái bể nước, công pháp là máy bơm nước từ bên ngoài vào mà nguyên thuật chính là máy bơm nước từ trong bể ra.



Máy bơm từ bên ngoài vào càng khỏe, lượng nước trong bể sẽ được bơm vào nhanh hơn, mà nếu như nước bơm từ ngoài vào khỏe hơn bơm từ trong ra, lượng nước trong bể sẽ luôn duy trì ở mức độ ổn định.



Như trường hợp của Quan Thiên Long chính là máy bơm nước bên ngoài vào công suất nhỏ mà bơm ra công suất lớn. Chỉ cần vài nhịp thôi nước trong bể sẽ cạn, đó cũng là điểm hạn chế của tu luyện vương cấp nguyên thuật nhưng chỉ là linh cấp công pháp. Hỗn Nguyên Chi Khí sẽ khó có thể duy trì để sử dụng liên tục vương cấp nguyên thuật.



Ngược lại Vương Chi Sách mặc dù nguyên thuật có thể không mạnh mẽ bằng Quan Thiên Long thế nhưng chất và lượng Hỗn Nguyên Chi Khí của hắn hùng hậu hơn đối phương nhiều lắm. So về một trận đấu dài hơi, Vương Chi Sách nhất định sẽ có lợi thế. Đây chính là điều khiến cho Quan Thiên Long phải lo lắng.



Quan Thiên Long mặc dù lo lắng thế nhưng cũng không mất đi sự tự tin của mình. Hắn cầm lấy Hoàng Kim Thánh Mâu chỉ thẳng về phía Vương Chi Sách nói:



“Lần trước trong thí luyện chưa được chân chính giao thủ cùng Vương huynh, hiện tại vừa đúng dịp, chẳng bằng cùng với ngươi đánh một trận thật thống khoái.”



Vương Chi Sách khẽ gật đầu, khuôn mặt không có nhiều biểu cảm, nói:



“Ta không chiếm tiện nghi của ngươi, thời điểm ngươi thấy bản thân trở lại trạng thái đỉnh phong, ta sẽ so đấu với ngươi.”



Quan Thiên Long hơi chút giật mình. Giống như hiểu ra ý đồ của Vương Chi Sách, hắn khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn đối phương hiện lên chút nể phục.



Đối phương có lẽ đã nhìn ra vừa rồi bản thân một kích ngăn cản lôi thú của Bạch U Cơ đã tiêu tốn không ít Hỗn Nguyên Chi Khí cho nên hiện tại mới để bản thân khôi phục lại phần thiếu khuyết đó. Hoàng Kim Thánh Mâu lúc này cắm xuống nền đá, Quan Thiên Long ngồi xếp bằng trên mặt đất bắt đầu phục dụng đan dược đồng thời hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí xung quanh hòng khôi phục lại lực lượng đỉnh phong của mình.



Chỉ thấy xung quanh Quan Thiên Long lúc này hình thành một vầng quang tráo mài nâu nhạt. Màu nâu nhạt xen lẫn với hoàng kim chi quang phát ra từ Hoàng Kim sáo trang khiến cho nó biến thành màu vàng đậm. Đây cũng chính là màu sắc của hư ảnh long ảnh lúc trước hắn triệu hồi ra. Bởi vì có sự kết hợp của hoàng kim chi quang và thổ hệ Hỗn Nguyên Chi Khí cho nên mới có loại màu sắc như bây giờ.



Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được bao phủ xung quanh quang tráo là một vòng xoáy nhỏ nhỏ, mà bên trong kia Quan Thiên Long đang không ngừng thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí tinh thuần nhất do quang tráo thanh lọc. Tốc độ thôn nạp chóng mặt, thở ra nuốt vào Hỗn Nguyên Chi Khí liên tục khiến cho bên ngoài miệng của hắn xuất hiện từng luồng khí lưu khi ra khi vào.



Trải qua chừng nửa tuần hương, Quan Thiên Long rốt cuộc dừng lại thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí. Hắn chậm chậm đứng dậy, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Vương Chi Sách, thanh âm mang theo vẻ tự tin cùng có chút vui vẻ, nói:



“Vương huynh, mời.”



Dứt lời, tay rút Hoàng Kim Thánh Mâu lên khỏi mặt đất, một vòng cung sáng chói vút qua giữa trời không, vạch phá không gian khiến cho từng tiếng chói tai vang lên.



“Tốt.” Vương Chi Sách gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ kích động. Khí thế mạnh mẽ trên người bắt đầu tỏa ra. Bộ dáng hắn tựa hồ đối với một trận chiến này rất là chờ mong.



“Sư muội, ngươi trước hết rời khỏi võ đài mau chóng trị thương. Chuyện còn lại giao cho ta.” Vương Chi Sách nhìn chằm chằm Quan Thiên Long, thanh âm lại hướng về Bạch U Cơ nói chuyện.



“Ừm.” Bạch U Cơ khẽ gật đầu. Lúc này, vẻ mặt nàng tái nhợt, bộ dáng loạng choạng xiêu vẹo như người say rượu chậm chậm bước xuống đài.



Thời điểm đến sát mép đài, có lẽ vì kiệt sức cho nên hai chân không tự chủ được vấp ngã. Thân hình vì thế cũng đổ xuống ầm ầm.



Ngay lúc này, một đạo nhu kình không biết từ nơi nào xuất hiện đón lấy Bạch U Cơ không cho nàng bị ngã xuống. Ngay sau đó, võ đài xuất hiện đạo thân ảnh thứ tư. Người này bộ dáng như thư sinh, không quá cao cũng không quá thấp, mà thân thể cũng chỉ thuộc dạng trung bình khá, không phải thực sự hoàn mỹ như Vương Chi Sách hay Quan Thiên Long.



Vị này sau khi xuất hiện liền đón đỡ lấy Bạch U Cơ, thanh âm trầm trầm không mang theo bao nhiêu cảm xúc, khẽ hỏi:



“Không sao chứ?”



Thanh âm này không phải nhẹ nhàng ôn nhu, không phải yêu thương chiều chuộng, ngược lại vừa ngắn gọn lại hết sức lạnh lùng giống như chủ nhân của nó nói chuyện với người dưng nước lã. Hắn ngoại trừ Khương Thần thì còn có thể là ai.



Bạch U Cơ biết, hắn không quen thể hiện cảm xúc của mình trước mặt người khác cho nên dù trong trường hợp như thế này, hắn vẫn sẽ lạnh lùng như thế. Mặc dù vậy, nằm trong vòng tay Khương Thần, nàng vẫn cảm nhận được một sự quan tâm lo lắng.



“Ta không sao…ngươi…tỉnh rồi ư?”



“Ừm.” Khương Thần khẽ gật đầu.



Nhìn vào hai mắt Khương Thần, Bạch U Cơ nhận ra bộ dáng bản thân vậy mà thảm hại đến vậy. Đầu tóc rối bời, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, đôi môi cũng là tím tái như bị trúng độc. Lúc này, thần sắc hiện lên vẻ bối rồi, thanh âm rối rít vang lên:



“Đừng nhìn. Ta xấu lắm.” Nói đoạn, nàng đưa hai tay ôm lấy mặt mình không dám nhìn thẳng Khương Thần.



“Ngốc nghếch. Trong mắt ta, ngươi dù thế nào cũng vẫn đẹp.” Khương Thần khẽ lắc đầu, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười bất đắc dĩ. Chợt, hắn cảm thấy bản thân lại có nhiều hơn một phần tình cảm đối với nàng.



“Nghỉ ngơi đi, sư tỷ ngươi mệt rồi.” Nhìn ra thần sắc mỏi mệt của Bạch U Cơ, Khương Thần khẽ vuốt sống lưng nàng. Một đạo khí tức truyền vào khiến cho đối phương hôn mê bất tỉnh.



Thời điểm này, Khương Thần mới rõ ràng tình trạng bên trong cơ thể Bạch U Cơ. Tinh thần lực của nàng xét về chất hay lượng vẫn mạnh mẽ hơn hắn nhiều, thế nhưng hiện tại nó gần như khô kiệt cùng tổn hại nghiêm trọng. Loại tổn hại này nếu như không có các loại đan dược phụ trợ, nàng phải mất một thời gian dài mới có thể khôi phục được trạng thái đỉnh phong.



Nghĩ tới điều này, Khương Thần hướng về phía Quan Thiên Long với ánh mắt lạnh lùng. Thời điểm vừa mới tới đây, Khương Thần nhìn thấy đầu tiên chính là Vân Phi Bạch nằm co quắp trên mặt đất. Hắn nhận ra đối phương là kẻ đã đánh lén Bạch U Cơ lúc trước.



Tính tình Bạch U Cơ như thế nào hắn là nhất thanh nhị sở, nàng chắc chắn sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt kia mà đi gây chiến với đối phương. Như vậy chỉ có lý do duy nhất đó chính là nàng vì hắn cho nên mới làm vậy.



Chẳng phải Vân Phi Bạch thời điểm đó đã một đấm đấm tay hắn gãy làm ba khúc đó ư?



Sau khi nhìn thấy Quan Thiên Long cũng đứng ở trên đài, lại thấy Bạch U Cơ suy yếu đến vậy, hắn dám chắc tám thành là đối phương chen ngang trận đấu cho nên gây ra Bạch U Cơ tổn hại như bây giờ. Có lẽ cũng vì lý do đó cho nên Vương Chi Sách mới thượng đài.



Trên thực tế, Khương Thần phán đoán là không sai, cho nên hiện tại hắn mới đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn tới Quan Thiên Long.



Thời điểm Khương Thần xuất hiện trên võ đài đến bây giờ mới trải qua vài ba phút sự tình, lúc này toàn trường im lặng chăm chú nhìn vào thân ảnh hai người mà bên kia Quan Thiên Long cũng là như vậy.



Nhận ra ánh mắt lạnh lùng của Khương Thần nhìn mình, Quan Thiên Long chợt khẽ run lên. Trong lòng không hiểu thấu xuất hiện một cỗ cảm giác run rẩy, kinh sợ. Hắn có cảm giác một thoáng vừa rồi không phải Khương Thần nhìn mình mà là một tôn vô thượng khủng bố nhìn mình vậy, hết sức kì quái cùng kinh dị.



“Người này…không tầm thường chút nào.” Quan Thiên Long khẽ cảm thán.



Trận đánh của Khương Thần cùng với Nguyên Hồn Cảnh của Tinh Nguyệt Vương Triều hắn đã được quan sát. Theo hắn thấy một đòn hỏa diễm khủng bố kia có lẽ là Khương Thần dựa vào ngoại vật đồng thời chỉ có thể thi triển được một lần, thế nhưng sử dụng cỗ năng lượng có thể hủy diệt bản thân trong phút chốc như thế mà hắn vẫn không sợ hãi, Quan Thiên Long quả thật đối với sự dũng cảm của Khương Thần sinh ra nể phục.



“Được rồi. Phiền Khương sư đệ đem Bạch sư muội đi nghỉ ngơi, để ta dạy dỗ tên họ Quan này một bài học.”



“Ừm.”



Khương Thần khẽ gật đầu. Bản thân hắn cũng không thèm nhìn bất kì ai ở khán đài này, một mực đem Bạch U Cơ dán chặt trong lòng sau đó đem nàng rời khỏi đấu trường, tìm một chỗ cho nàng nghỉ ngơi cùng khôi phục.



Quay về phía Quan Thiên Long, Vương Chi Sách mỉm cười nói:



“Được rồi. Hiện tại rốt cuộc có thể yên tâm mà đánh với ngươi.”



“Vậy ta cũng không khách khí nữa.” Quan Thiên Long biến đổi sắc mặt, tay cầm thương chống xuống đất, chân phải dậm mạnh: “Đệ nhất bộ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK