Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Hôm nay Bạch gia vẫn mở cửa đại môn từ rất sớm như thường lệ thế nhưng bên ngoài lại dán thông báo không đón tiếp khách nhân. Hiển nhiên hôm nay Kiền Ninh sẽ trợ giúp Bạch Khiêm khu trừ Phệ Thiên Trùng, Bạch gia bọn họ không muốn người đến sẽ làm ảnh hưởng tới quá trình trị bệnh.

Lại nói, tại đại sảnh của Bạch gia hôm nay tụ tập tương đối nhiều người, đây đều là tộc nhân dòng chính của Bạch gia, tất cả mọi người lúc này đều đem theo ánh mắt kỳ vọng đặt lên người một tên thanh niên nam tử, mà tên thanh niên nam tử này tiếp nhận loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt, khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

“Các vị, ta cũng không dám chắc một khỏa Khu Huyết Đan có thể trị tốt cho Bạch lão gia tử thế nhưng tin chắc nó có thể làm cho bệnh của lão gia tử thuyên giảm. Trở về sau đó ta nhất định sẽ cầu sư phụ ta thêm vài khỏa nữa, bệnh của lão gia tử sau đó mười phần có thể khỏi hẳn.”

Kiền Ninh trước khi đi vào trị bệnh cho Bạch Khiêm vẫn không quên trấn an mọi người một câu. Tâm lý của hắn so với ngày hôm qua khi đối thoại với Khương Thần đã bớt lo đi một chút, thế nhưng hắn vẫn không có đủ tự tin một khỏa đan dược của mình sẽ chữa tốt cho Bạch Khiêm. Bất quá đâm lao thì phải theo lao, biết đâu bất ngờ xảy ra, hắn lại có thể trở thành ân nhân của Bạch gia. Đến lúc đó vừa có được sự tôn kính của Bạch gia lại vừa ôm được giai nhân về nhà.

Nghĩ đến cảnh Bạch Diễm Cơ cùng mình quấn quýt trên giường, trong lòng Kiền Ninh không khỏi xuất hiện chút lửa nóng. Ánh mắt háo sắc tuy được che đậy rất kỹ thế nhưng vẫn là bị Bạch Diễm Cơ cùng một vài người nhìn ra. Trong lòng bọn họ đều có chút không vui thế nhưng ngoài mặt vẫn cố treo một nụ cười vui vẻ.

“Thay mặt Bạch gia, Bạch Trình ta đa tạ Kiền tiểu hữu trước, hi vọng ngươi có thể cố gắng.”

Rõ ràng chỉ là đem đan dược cho Bạch Khiêm phục dụng sau đó chờ kết quả thế nhưng Kiền Ninh lại cố ra vẻ công việc trị bệnh vô cùng khó khăn và phức tạp, việc này đương nhiên không qua mắt được mấy vị cường giả ở đây. Chẳng qua bọn họ lười biếng vạch trần Kiền Ninh mà thôi.

Kiền Ninh sau khi cảm thấy bản thân không còn gì để khoe khoang, hắn liền lấy ra Khu Huyết Đan sau đó một đường đi qua lối nhỏ, tiến vào khu vực trị bệnh cho Bạch Khiêm.

“Hừ, tên tiểu tử này bày ra giá đỡ thật cao. Nếu như không thể trị được bệnh cho phụ thân, chút nữa xem ta xử lý hắn thế nào.” Một vị trung niên nhân tuổi tầm bốn mươi lúc này hừ lạnh một tiếng, người này gọi là Bạch Liêm, là thân đệ đệ của Bạch Trình. Hai tên tiểu hài tử gọi là Minh Minh cùng Quả Quả hôm qua theo chân Bạch Linh Cơ đi đánh bạc chính là con của người này.

Tính cách Bạch Liêm so với Bạch Trình thì bốc đồng hơn rất nhiều. Vừa rồi hắn đã phải cố nặn ra nụ cười vui vẻ để mà nịnh nọt Kiền Ninh, điều này thậm chí còn làm cho hắn thầm khinh bỉ chính mình. Chính vì vậy sau khi Kiền Ninh đi vào trong, hắn mới không chút giữ ý nói ra những lời như vậy.

“Phía sau hắn còn có ngũ phẩm luyện đan sư, ngươi không nên làm bậy.” Bạch Trình hừ lạnh một tiếng: “Trước cứ để cho hắn trị bệnh cho phụ thân xem sao.”

“Đại ca, ta nghe nói hôm qua còn có một tên tiểu tử nói rằng còn một cách trị bệnh khác không phải sao? Hắn đâu?”

“Đi rồi.” Bạch Trình lắc đầu nói: “Loại trị bệnh kia quá phi thực tế. Hơn nữa không chắc lời nói của hắn là sự thật. So với Khu Huyết Đan của tên Kiền Ninh này, ta vẫn tin vào hiện thực trước mắt hơn.”

“Làm sao không giữ hắn lại.” Bạch Liêm dường như có chỗ bất mãn: “Ngộ nhỡ thuốc của tên Kiền Ninh này không thể khiến cho phụ thân khỏi bệnh, đến lúc đó chúng ta cũng có thể liều một phen.”

“Hừ, ngươi coi tính mạng của phụ thân là thứ có thể lấy ra để liều sao?” Bạch Trình khẽ hừ lạnh một tiếng, thanh âm hơi chút tức giận vang lên.

“Ta không phải có ý đó.” Bạch Liêm nở nụ cười khổ, sau đó hắn liền quyết định im lặng.

Thời gian chậm rãi trôi qua một canh giờ, một canh giờ này tất cả mọi người đều chờ đợi bên ngoài đại sảnh trong lo lắng. Không ai nói gì, không ai làm gì, tất cả để chỉ chờ một khoảnh khắc.

Oành!!!

Giữa lúc này, một đạo thanh âm nổ vang vang lên. Hậu viện đột nhiên bộc phát một luồng khí tức khủng bố. Luồng khí tức này tuôn trào khiến cho ai nấy trong đại sảnh đều kinh hãi không thôi. Thậm chí đứng trước luồng khí tức khủng bố này, Bạch Trình thân là Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong cũng thầm run rẩy.

“Khí tức này…thành công?”

Bạch Trình hơi chút vui mừng nhưng cũng không dám trăm phần trăm xác định, hắn chỉ có thể khẽ thốt lên. Mà một câu này của hắn khiến cho vẻ mặt căng thẳng của mọi người trở thành vui mừng.

“Đại ca, ngươi xác định?”

“Không dám chắc. Thế nhưng khí tức cường hãn này…nhất định là phụ thân đã trở về Nguyên Vương Cảnh. Như vậy chữa trị có thể đã thành công.” Vẻ mặt Bạch Trình dãn ra, thanh âm giống như trút bỏ được gánh nặng vang lên.

Đoạn, ánh mắt hắn hướng về phía Bạch Linh Cơ, thanh âm nghiêm khắc vang lên:

“Linh Cơ, ngươi đã thấy chưa? Nếu như phụ thân ngày hôm qua nghe ngươi, gia gia ngươi hôm nay làm sao có thể được trị khỏi.”

“Cha, ngươi thực sự nghĩ một khỏa Khu Huyết Đan thực sự có thể giúp cho gia gia khỏi bệnh? Ngươi hay là quá coi thường Phệ Thiên Trùng.” Bạch Linh Cơ đương nhiên hi vọng Bạch Khiêm có thể khỏi bệnh thế nhưng nàng có thể biết được phương pháp thay máu đương nhiên biết tình trạng của Bạch Khiêm không tốt. Không phải không có lý do mà nàng đối với mấy vị luyện đan sư lúc trước sinh ra coi thường.

“Hồ nháo. Nếu như lần này Kiền Ninh có thể thực chữa khỏi cho gia gia ngươi, ngươi liền cùng với hắn ở chung một chỗ đi.” Bạch Trình khẽ quát lên một tiếng.

“Cha, ngươi nếu như để cho hắn đụng vào người ta, ta nhất định đánh chết hắn.”

Hai cha con họ Bạch này còn đang tranh cãi thì luồng khí tức khủng bố vừa mới phát ra kia càng bộc phát dữ dội. Cùng lúc này, một đạo thanh âm thất thanh từ hậu viện vang lên:

“Bạch gia chủ, cứu mạng a.”

Thanh âm tuy rằng bị từng tiếng oanh động che lấp thế nhưng người bên ngoài vẫn có thể nhận ra đó là của Kiền Ninh. Bấy giờ, Bạch Trình là người đầu tiên phi thân qua lối nhỏ dẫn ra hậu viện, kế đó là đông đảo những thành viên trong Bạch gia cũng đi theo.

Cảnh tượng hậu viện lúc này đều khiến cho mỗi người đứng đây ngây ngốc. Hậu viện đại sảnh này là nơi trị thương cho Bạch Khiêm, kia là một tòa lầu các khang trang đẹp đẽ nhưng không kém phần thanh nhã. Dĩ nhiên đó là của trước kia, hiện tại nơi này tan hoang đổ nát, khói bụi mù mịt. Trung tâm của đống hoang tàn là một huyết nhân nhìn qua có chút khủng bố. Người này toàn thân nhuộm đỏ trong huyết dịch, khuôn mặt dữ tợn, tóc tai rũ rượi, rất có bộ dáng của quỷ hút máu trong truyền thuyết.

“Phụ thân!”

Bạch Trình là người đầu tiên hô lên. Huyết nhân đứng sừng sững trong đống đổ nát kia chính là gia chủ tiền nhiệm của Bạch gia – Bạch Khiêm.

Trạng thái của Bạch Khiêm lúc này đều khiến cho người đứng ở đây ít nhiều có chút kinh hãi. Tuy rằng khí tức hiện tại của hắn đã giảm xuống nhưng mà bộ dáng như quỷ kia quả thực khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận được đó đã từng là người cha, người gia gia hiền lành.

“Bạch gia chủ, cứu mạng!”

Từ trong đống đổ nát cách đó không xa, Kiền Ninh nhìn thấy đám người Bạch gia như nhìn thấy cứu tinh. Hắn không quản quần áo rách nát, lật ra một khối đá đè lên chân sau đó lập tức chạy về phương hướng này. Khuôn mặt tái nhợt vì kinh hãi, tròng mắt trắng dã, thiếu điều tè ra quần.

“Kiền Ninh tiểu hữu, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Bạch lão gia tử sau khi phục dụng Khu Huyết Đan thì xảy ra triệu chứng như vậy. Ta đoán chừng chính là do số lượng Phệ Thiên Trùng trong cơ thể hắn quá nhiều. Hiện tại bọn chúng tạm thời chiếm quyền kiểm soát thân thể, có lẽ một chút nữa sẽ đem toàn bộ huyết dịch của hắn thôn phệ.”

Kiền Ninh giống như vừa từ cõi chết trở về, ngoài mặt tuy rằng kinh hãi tột độ thế nhưng vẫn là giải thích rất cặn kẽ. Đương nhiên câu trả lời này của hắn khiến cho tuyệt đại đa số những người ở đây cảm thấy không vừa ý. Bởi lẽ ngày hôm qua Kiền Ninh đã bày ra giá đỡ rất cao, thậm chí ngay cả Nguyên Đan Cảnh cường giả như Bạch Trình cũng phải hạ mình, nhưng kết quả ngày hôm nay lại là thất bại.

“Kiền Ninh tiểu hữu, câu trả lời này ta rất không vừa ý.”

“Bạch gia chủ, ngươi định làm gì? Ta cũng đã nói trước ta không tự tin một khỏa đan dược có thể trị khỏi cho Bạch lão gia tử a.” Kiền Ninh nhìn thấy sắc mặt của mọi người khôn tốt, lúc này trong lòng hắn thầm hô không ổn, bất quá ngoài miệng vẫn còn ngoan cố cãi một câu: “Sư phụ ta thế nhưng là ngũ phẩm luyện đan sư a. Các ngươi nếu như dám manh động, ngày mai lão nhân gia chắc chắn báo thù cho ta.”

“Hừ…người đâu, đem vị Kiền tiểu hữu này lui về sau.” Bạch Trình lạnh lùng quát lên một tiếng.

Bạch Trình đương nhiên không thể ngay tại chỗ này vì giận dữ mà chém Kiền Ninh được bởi lẽ sau lưng đối phương có ngũ phẩm luyện đan sư. Ngũ phẩm luyện đan sư có thể thực lực không mạnh mẽ nhưng mà mối quan hệ của bọn hắn rất ghê gớm, tùy thời đều có thể mời đến Nguyên Vương Cảnh cường giả. Bạch Trình cũng không muốn bởi vì chút nóng giận mà khiến cho cả Bạch gia lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Huống hồ trước đó Kiền Ninh cũng đã nói trước là một khỏa đan dược rất có khả năng không thể chữa khỏi được cho Bạch Khiêm, đây cũng là mấu chốt khiến cho Bạch Trình khó có thể bỏ xuống mặt mũi mà ra tay.

“Nhị đệ, tam muội, trước hết giúp phụ thân bình ổn. Trạng thái của hắn dường như không đúng.”

Bạch Trình hướng về Bạch Liêm cùng một nữ nhân xinh đẹp gần đó quát lên. Bạch Liêm chính là nhị đệ của hắn, mà nữ nhân xinh đẹp kia là muội muội, nàng gọi là Bạch Tố Tố. Hai người này thực lực ngang nhau đều rơi vào khoảng Nguyên Đan Cảnh sơ kỳ.

“Được.”

Bạch Liêm cùng Bạch Tố Tố nhận được phân phó của Bạch Trình, cả hai không hẹn mà cùng khởi phát công kích hướng tới Bạch Khiêm đang điên cuồng đập phá trong đống hoang tàn. Giao tranh trong phút chốc liền nổ ra.

***

Chúc các đạo hữu năm mới nhiều sức khỏe, nhiều may mắn, nhiều niềm vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK