Người đăng: meomeo14311
Vừa rồi Bạch U Cơ đã tiêu tốn tinh thần lực của mình để khắc họa phù lục, nàng không thể nhanh như thế làm ra công kích tinh thần lực được cho nên nam tử Cổ Nguyên Vương Triều kia rất tự tin nghênh tiếp cự thủ yếu ớt. Vạn phần không ngờ cự thủ kia lại là công kích tinh thần lực, mà lại là không phải do Bạch U Cơ công kích.Nghĩ đến đây, hắn đổ mồ hôi lạnh một phen. Không ngờ Linh Vân Tông vẫn còn cao thủ sử dụng tinh thần lực.
Lại nói, cự thủ xuyên qua phòng ngự của nam tử nọ trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn của hắn. Một đòn này đối với linh hồn của nam tử kia mặc dù không tạo thành tổn thương chí mạng thế nhưng đã khiến cho linh hồn hắn trở nên trì trệ. Đầu óc lúc này quay cuồng giống như bị một cái búa tạ nện xuống.
Oành oành oanh…
Một tràng tiếng nổ lớn lại một lần nữa vang lên khiến cho một vùng trời đất bao phủ trong khói lửa. Loại động tĩnh này rất nhanh khiến cho người khác chú ý. Đội ngũ Cổ Nguyên Vương Triều cảm nhận thấy khí tức yếu ớt của nam tử kia, sắc mặt hiện lên vẻ khó coi. Hiển nhiên cả chiến trường đang không phân thắng bại, lúc này chỉ cần một người bại thôi rất dễ khiến cho người khác rơi vào tình trạng hai đánh một.
Lúc này, Bạch U Cơ sau khi cho phù lục nổ tung, nàng lập tức đứng yên tại chỗ, song đồng nhắm lại, cùng với đó song thủ bắt đầu kết ấn, miệng niệm một loại chú ngữ cổ quái.
Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện hư ảnh cự kiếm. Cự kiếm này vô cùng to lớn, đồng thời khí tức mà nó phát ra khiến cho người khác cảm thấy giống như có một khối đá đè nặng lên đầu, vô cùng nặng nề mà lại khó chịu.
“Công kích tinh thần lực sao?”
“Thật khủng bố…mau ngăn cản nàng.” Một người vội vàng la lên.
Một vị đệ tử Thiên Nguyên Vương Triều gần đó trong lúc xuất kì bất ý đã lập tức phi về phía Bạch U Cơ, một quyền hung bạo gào thét lao tới.
“Không tốt…mau ngăn cản hắn.”
Đệ tử Linh Vân Tông vốn là đối thủ của hắn phản ứng được thì đối phương đã đi được nửa đường. Lúc này người gần nhất tại nơi kia chỉ còn có Khương Thần. Chỉ thấy Khương Thần thầm hô một tiếng không ổn, thân ảnh lập tức hóa thành thiểm điện lao về phía Bạch U Cơ hi vọng có thể đến kịp giúp nàng ngăn cản đòn tấn công.
Bạch U Cơ rơi vào trạng thái vô định. Lúc này tinh thần lực giống như dung nhập vào trong cự kiếm, không biết ngoại giới đang xảy ra chuyện gì nữa. Loại kĩ năng chiến đấu này có thể nói là quá gà mờ. Bên cạnh rõ ràng còn không ít địch nhân, vậy mà nàng dám đem bản thân rơi vào trạng thái không phòng bị như vậy, đây quả thực chính là mỡ dâng miệng mèo.
Không biết nàng có thể đem kẻ địch trấn sát trong một đòn hay không thế nhưng sau đó nhất định sẽ bị kẻ địch khác giết chết.
Thời điểm kết thúc cổ ngữ, hư ảnh cự kiếm mang theo tinh thần lực khủng bố đè ép mà cắm xuống màn khói lửa vẫn còn chưa tan biến hết kia. Mọi người chỉ khẽ run lên một nhịp, nội tâm liền bắt đầu mặc niệm cho nạn nhân.
“Nữ nhân ngốc này, trở lại nhất định đem nàng huấn luyện thực chiến một phen.” Khương Thần nhìn thấy Bạch U Cơ chưa gì đã đem toàn lực để trấn sát đối thủ, nội tâm liền chỉ biết cười bất đắc dĩ.
Tốc độ của hắn hiện tại đã rất nhanh so với dĩ vãng, thậm chí để có thể nhanh chóng tới bên cạnh Bạch U Cơ, hắn đã đem các loại phù lục phụ trợ của mình kích hoạt. Mặc dù so với người đánh lén kia chậm hơn một chút nhưng do khoảng cách gần cho nên hắn vẫn là người tới trước.
Chỉ thấy quyền kình mang theo cuồng phong gào thét của vị nam tử đánh lén kia đấm tới kèm theo đó là thanh âm cười lạnh:
“Nguyên Thể Cảnh nếu như gia nhập chiến cuộc, chúng ta đánh bay ngươi cũng không phạm quy.”
Dứt lời, quyền đầu hạ xuống.
Bên kia, Khương Thần cũng đồng dạng giơ lên tay phải còn đang băng bó kín mít cản đỡ quyền đầu của đối thủ. Dĩ nhiên Khương Thần làm sao có thể là đối thủ của người nọ.
Bàn tay phải của hắn rất nhanh đã bị đánh cho vặn vẹo, từng tia máu từ bắp tay cùng cánh tay bắt đầu tràn ra nhuộm băng trắng thành màu đỏ.
Thân ảnh cao gầy thư sinh của Khương Thần giống như diều đứt dây bị đấm bay ngược trở về sau, vừa vặn đụng trúng lưng Bạch U Cơ đem nàng cũng tiếp tục xô ngã.
Đây chính là kết quả mà Khương Thần muốn thấy nhất. Mặc dù chịu tổn thương thế nhưng có thể kéo theo thân thể Bạch U Cơ tạm thời rời xa vòng chiến.
Đừng nhìn cảnh giới của Khương Thần thấp làm sao lại cản đỡ được một quyền của Nguyên Hồn Cảnh. Quyền kia không quán chú nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí, thậm chí chưa phải là nguyên thuật. Lực sát thương dĩ nhiên sẽ không phải cao tuyệt. Thậm chí đối phương là một trong số những người trải qua thảm chiến với Cổ Nguyên Vương Triều trước đó, thực lực đã suy giảm rất nhiều.
Không chỉ có vậy, Khương Thần thời điểm cản đỡ một quyền hung hãn kia đã vận dụng rất nhiều phù lục phòng ngự.
Cái giá phải trả chính là lớp phòng ngự yếu ớt bị đấm vỡ, tay phải lành lặn cố ý ẩn sau lớp băng trắng lúc này lại gãy giống như côn ba khúc nhuốm máu. Thân thể chật vật đè lên người Bạch U Cơ mà bay ra xa.
Bạch U Cơ sau khi hoàn thành công kích tinh thần lực rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại.
Nhìn thấy Khương Thần đè lên lưng mình, cả hai ngã ra xa. Nàng hiện tại rốt cuộc hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bản thân có lẽ đã quá tùy ý khiến cho bị rơi vào tầm ngắm, cuối cùng gián tiếp khiến cho Khương Thần thay mình nhận đòn và bị thương.
Bạch U Cơ đột nhiên cảm thấy hối hận đối với hành động của mình vô cùng. Thời điểm nó nàng chỉ suy nghĩ làm sao có thể đem kẻ địch đả bại mà không nghĩ đến hậu quả phía sau lại liên quan nhiều đến như vậy.
Thân ảnh yểu điệu xinh đẹp vội vàng đạp lên mặt đất, nàng xoay người ôm lấy Khương Thần lập tức rời ra xa vòng chiến, khuôn miệng nhỏ nhắn, thổ khí như lan khẽ phả vào mặt Khương Thần:
“Sư đệ, ngươi không sao chứ?”
Không sao? Hiện tại còn hỏi hắn không sao ư?
Khương Thần dính một đòn kia tay bị gãy, sóng xung kích mạnh mẽ trực tiếp đã đánh cho hắn tạm thời hôn mê. Phải đến khi Bạch U Cơ đem hắn chạy được một đoạn, đem hắn đặt ổn định trên mặt đất hắn mới dần dần tỉnh táo trở lại.
“Sư đệ, ngươi sao rồi?” Bạch U Cơ hiện lên vẻ lo lắng, đôi mắt mơ hồ xuất hiện sương mù, khẽ nói.
“Không có gì đáng ngại. Chẳng qua tay phải hiện tại vừa vặn đúng là bị thương thật.” Khương Thần cố nén lại cơn đau nhức từ nơi tay truyền đến, rốt cuộc vẫn nói một câu bông đùa khiến cho Bạch U Cơ đang lo lắng cũng phải phì cười.
“Ngươi còn đùa được sao.”
Cùng lúc này, sáu người Kim Tiên Giáo chạy đến, khuôn mặt ai nấy vừa lo lắng lại vừa đối với Khương Thần kính phục sát đất.
Một quyền đấu một quyền của Nguyên Hồn Cảnh vậy mà vẫn không bị đá ra khỏi thí luyện, đây chính là kì tích, thậm chí tốc độ hắn bộc phát lúc trước cũng khiến cho bọn họ hãi than.
“Khương huynh, ngươi không sao chứ?”
“Khương đại ca, sắc mặt ngươi không tốt.” Mai Khả Ái vốn ngây thơ, lúc này nhìn thấy thảm trạng của Khương Thần, hai mắt lập tức ngập nước. Nàng rốt cuộc chỉ nức nở nói được một câu như vậy sau đó liền điên cuồng dùng ống tay áo dụi mắt.
Oành oành oành…
Bên phía chiến trường, sau khi nhìn thấy Khương Thần và Bạch U Cơ không có vấn đề, mười tám người Linh Vân Tông cùng với bốn người Kim Tiên Giáo rốt cuộc trở lại bình tĩnh. Bọn hắn bắt đầu hướng tới các đệ tử Thiên Nguyên Vương Triều ra sức tấn công, cũng không quản tới đối thủ lúc trước của mình là ai nữa.
Chiến trường rất nhanh rơi vào hỗn chiến khi mà một người vừa tấn công một người vừa lại phải phòng thủ trước ba bốn người.
Giữa vòng chiến như vậy, đệ tử của cả hai phe liên tục bị đánh bay ra khỏi thí luyện. Cuối cùng, sau nửa ngày giao tranh, chiến trường thảm khốc đã dần ngã ngũ.
Linh Vân Tông hiện tại vừa vặn còn lại bốn người cùng với Kim Tiên Giáo hai người là sáu chưa kể Bạch U Cơ vẫn đang chiếu cố Khương Thần ở phương xa. Phía bên kia lúc này chỉ còn Quan Thiên Long, Quan Vân Nhi, Hồng Thái Kim cùng với một vị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong của Cổ Nguyên Vương Triều gọi là Cố Kim Vân.
Hai người Kim Tiên Giáo còn lại trên chiến trường là Trầm Hiểu Sam cùng với một vị nam tử khác. Hai người sau khi đánh bại đối thủ liển rơi vào vòng vây. May mắn có đệ tử Linh Vân Tông vòng ngoài đánh vào liều chết với đối thủ cho nên cả hai mới thoát ra được, cuối cùng cũng bỏ chạy ra xa vòng chiến trước khi song phương còn lại số ít thành viên.
Nhìn chiến trường thảm khốc, máu me vấy đỏ cả nền đá xanh, mấy người bên ngoài vòng chiến đều khẽ lè lưỡi, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Bọn họ là người đứng từ xa quan chiến một cách trực quan nhất cho nên có thể biết được tường tận sự thảm khốc này. Mỗi đạo vết máu là từ đâu mà có, mỗi hố đen sâu hoắm, mỗi mảng đá xanh là khi nào mà ra bởi vậy cho nên đối với Nguyên Hồn Cảnh càng thêm kính sợ.
“Nguyên Hồn Cảnh…quả nhiên kinh khủng.”