Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Đương lúc mọi người còn đang tụ tập xôn xao trước lôi đài Tuyệt Thế Đường thì Khương Thần từ bên trong tòa cung điện hoa lệ bước ra. Không qua bao lâu, Nam Cung Y Vận cùng Thanh Tuyền cũng nối gót theo sau hắn.



“Thứ đó ngươi lấy ở đâu?”



“Thứ gì?” Khương Thần nhướng mày.



“À là thanh ngọc giản kia ư? Nếu ta nói là ta làm ra thì sư phụ ngươi có tin không?” Khương Thần cười nhạt đáp.



“Có quỷ mới tin ngươi.”



“Ha ha, trước giờ ta đều rất thành thật.” Khương Thần nhún vai, sau cùng cười lớn một tiếng, nói: “Chỉ là không có nhiều người tin tưởng ta.”



“Hừ.” Nam Cung Y Vận hừ lạnh một tiếng. Một câu nửa đùa nửa thật của Khương Thần khiến cho nàng khó có thể xác định được hắn nói thật hay nói dối. Vì thế mà nàng cũng quyết định không hỏi thêm về vấn đề này nữa.



Lôi đài được bố trí ở góc phía Tây Bắc Tuyệt Thế Đường. Bởi vì hàng năm đệ tử gia nhập Tuyệt Thế Đường đông đúc nhất trong sáu đường cho nên diện tích của Tuyệt Thế Đường cũng là lớn nhất, quảng trường này đương nhiên sức chứa cũng vô cùng khổng lồ, ước chừng lên tới mấy vạn người.



Quanh lôi đài không có ghế ngồi giống như tỷ võ đài ở ngoại môn, những người muốn quan chiến hoàn toàn là đứng xung quanh. Gần với tỷ võ đài chỉ có một quan đài nhỏ nhỏ đã được đặt sẵn bàn ghế, mà trên đó đã ngồi đông đủ các vị trưởng lão Tuyệt Thế Đường, trưởng lão đường khác muốn quan chiến thì chỉ có thể đứng dưới cùng các đệ tử.



Tuần trước, đại tái ở ngoại môn hấp dẫn rất nhiều người thế nhưng phần lớn là các đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn một phần đi làm nhiệm vụ ở xa, một phần cũng bận rộn tu luyện, số ít rảnh rỗi mới đến xem Khương Thần thi đấu. Thế nhưng lần này, tỷ võ đương nhiên đã được nâng tầm, toàn bộ người đủ tư cách tham dự đều là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong trở lên, mức độ hấp dẫn các đệ tử nội môn đương nhiên là hơn xa tuần trước.



Sau khi Khương Thần đi xuống phía dưới liền kiếm một vị trí ít người sau đó tìm chỗ mà ngồi xuống, bộ dáng nhàn nhã tựa như tuyển trạch đệ tử hạch tâm này đối với hắn cũng không có bao nhiêu phân lượng.



“Khương tiểu tử, nhàn nhã quá a. Bổn cô nương hôm nay trù ngươi không thăng cấp được lên đệ tử hạch tâm.”



Đương lúc ngồi chờ đợi khảo hạch bắt đầu, một đạo thanh âm trong trẻo hơi chút lanh lảnh vang lên. Mà thanh âm vang lên khiến cho Khương Thần chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.



“Ha ha, ta ngược lại xem hắn dường như rất bận rộn, mấy ngày rồi không nhìn thấy hắn nha, hôm nay mới nhìn thấy thánh nhan, Trương đại gia quả thật vui mừng trong lòng.”



Thanh âm lanh lảnh còn vang lên chưa lâu thì lại một đạo thanh âm như lợn bị chọc tiết tiếp nối. Hai đạo thanh âm người tung kẻ hứng này ở Linh Vân Tông ngoại trừ Hồng Ngọc Kiều cùng Trương Nhị Huyền thì còn có thể là ai.



Hai người này bề ngoài mặc dù ghét nhau như cừu thế nhưng bên trong ngược lại có vẻ hợp tính, Khương Thần nhìn thế nào cũng thấy tương lai rất có khả năng có thể về chung một nhà.



“Làm sao dám. Trương Nhị Huyền ngươi thế nhưng là thần tượng của các vị đệ tử ngoại môn a. Sinh ý làm ăn nghe nói rất ghê gớm.” Khương Thần chậm rãi đứng dậy, sau khi phủi sạch đất cát bám trên quần áo liền quay lưng lại, đáp.



Cách đấy chừng vài mét, Trương Nhị Huyền cùng Hồng Ngọc Kiều theo sau Bạch U Cơ đi đến.



“Ha ha, đủ sống đủ sống. So với lão đại ngươi thì còn kém xa.” Trương Nhị Huyền hơi chúi người về phía trước, cười nói.



Bộ dáng này của hắn trông thoáng qua thì có vẻ rất khiêm tốn thế nhưng nhìn đi nhìn lại thế nào cũng giống như tiểu nhân đắc chí, rất muốn ăn đấm.



Lúc này, Hồng Ngọc Kiều cũng chậm rãi đi lên, đôi tay nhỏ nhắn chống hông, đầu nhỏ khẽ nghiêng sang một bên, thanh âm trong trẻo kèm theo sự mỉa mai khẽ vang:



“Hắc hắc, Khương tiểu tử, một trận chiến lần trước kinh khủng như thế mà hiện tại vẫn sinh long hoạt hổ, tiểu tử ngươi xem ra rất mạnh mẽ a.”



“Hừ, ngươi một cái nữ hài làm sao lúc nào cũng ra vẻ lão thái bà như vậy? Làm người trẻ tuổi không muốn, muốn gia nhập hội người cao tuổi sao?” Khương Thần có chút buồn cười nhưng không cười nổi khi nhìn bộ dáng của Hồng Ngọc Kiều, đặc biệt là nữ tử này luôn miệng gọi hắn là Khương tiểu tử, quả thật coi hắn là tiểu tử thật sao?



“Ngươi ngứa xương sao?” Hồng Ngọc Kiều giơ lên nắm đấm nhỏ, hai hàm răng mài vào nhau ken két: “Dám nói ta là lão thái bà?”



“Ha. Ta cũng nói thẳng luôn ngươi chỉ bắt nạt được Trương bàn tử mà thôi, thử tới đây so vài chiêu?” Khương Thần giơ ra một ngón tay khẽ ngoắc ngoắc chọc tức.



Hồng Ngọc Kiều nhìn bộ dáng gợi đòn này của Khương Thần, nàng nhất thời tức giận đến mức run người, hai chân dậm thật mạnh, cuối cùng ôm lấy tay Bạch U Cơ kêu lên:



“Sư muội, tên nam nhân này ta hoài nghi nhân phẩm có vấn đề, ngươi nhất định phải cẩn thận.”



“Được, ta sẽ cẩn thận.” Bạch U Cơ liếc nhìn Khương Thần tủm tỉm cười.



Bốn người còn đang trò chuyện rôm rả thì thanh âm của một vị trưởng lão vang lên giữa lôi đài.\:



“Tuyển trạch lần này vừa để chọn ra ba vị làm hạch tâm đệ tử vừa để khảo sát thực lực của các đệ tử Tuyệt Thế Đường, vì thế những ai thể hiện tốt vẫn có thể nhận được phần thưởng xứng đáng. Không cần vì thực lực không đủ mà tự ti không dám thượng đài.”



Đoạn, vị trưởng lão này nhìn lướt qua một lượt những đệ tử Tuyệt Thế Đường phía dưới, thanh âm được hỗ trợ bởi Hỗn Nguyên Chi Khí ầm ầm truyền tới tai mỗi người:



“Bên cạnh đó, danh ngạch đệ tử hạch tâm chỉ có ba, kẻ nào mơ tưởng đến một trong ba danh ngạch này thì có thể khiêu chiến, ba người thắng cuối cùng chính là đệ tử hạch tâm.”



“Trên đài tỷ võ không có luật lệ, được quyền sử dụng đan dược nhưng không được quá mười khỏa, phù lục tùy ý, trận pháp tùy ý. Có thể xa luân chiến, có thể nhiều người đánh một người nếu như người khiêu chiến đồng ý.”



“Các ngươi có thắc mắc gì không?”



“Không có!” Chúng đệ tử phía dưới không hẹn mà cùng đồng thanh.



“Được rồi. Vậy thì tuyển trạch đệ tử hạch tâm của Tuyệt Thế Đường bắt đầu.”



Khi thanh âm của vị trưởng lão này vừa dứt, toàn trường không hẹn mà cùng reo hò dậy đất. Thế nhưng tiếng reo lập tức im bặt ngay sau đó bởi vì bình thường theo phản xạ của mọi người, sau khi tỷ võ bắt đầu sẽ là lúc có người thượng đài, tiếng reo của bọn họ vừa để cổ vũ tỷ võ bắt đầu vừa để khích lệ người đầu tiên đánh trận đầu, vậy mà lần này lại không có một ai dám đi lên tỷ võ đài. Tất cả đệ tử Tuyệt Thế Đường lúc này đều giương mắt nhìn nhau không ai chịu di động nửa bước.



“Đám người này ngược lại thật nhát gan. Không dám đánh trận đầu sợ bị chọn làm bia ngắm.” Khương Thần ở phía sau nhìn thấy không có kẻ nào dám đi lên đài, thanh âm lạnh lùng khẽ vang lên.



“Ha ha, nói giống như ngươi khác biệt với bọn họ vậy? Chẳng phải Khương tiểu tử ngươi cũng không thượng đài sao?” Hồng Ngọc Kiều hiếm khi bắt được thóp Khương Thần, nàng không tiếc lời bắt đầu mỉa mai.



“Ta dĩ nhiên khác biệt, bởi vì ta sẽ thượng đài.” Khương Thần cười nhạt, đáp.



“Sư đệ, đánh trận đầu dường như không ổn. Bằng không đợi qua vài lượt rồi thượng đài.” Bạch U Cơ nghe nói Khương Thần muốn đánh trận đầu, sắc mặt liền không dễ nhìn.



Thời điểm này thượng đài chắc chắn sẽ bị xa luân chiến, dù cho Khương Thần có thực lực thông thiên cũng không thể trụ vững được mấy trận, như vậy đối với việc tranh đoạt ghế đệ tử hạch tâm sẽ có nhiều bất lợi.



“Không sao. Đối với người khác thì quả là bất lợi, thế nhưng với ta thì ngược lại. Bởi vì hiện tại thượng đài chính là lúc ta có nhiều thời gian để chuẩn bị nhất.” Khương Thần lúc nhìn về phía Bạch U Cơ chợt đổi sang một mặt ôn nhu dịu dàng, điều này lập tức khiến cho Hồng Ngọc Kiều cùng Trương Nhị Huyền được mở mang tầm mắt cái gì mới gọi là tốc độ lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.



“Được rồi, nếu như ngươi có đầy đủ tự tin như vậy, vậy thì chúc ngươi mã đáo thành công.”



Khương Thần khẽ gật đầu. Thời điểm quay đi, khuôn mặt vui vẻ của hắn lập tức trở nên lạnh lẽo, không chút cảm xúc.



Một cái nhún chân, thân ảnh Khương Thần giống như chiếc lá vàng đạp lên không trung mà rơi về phía tỷ võ đài.



Thời điểm hắn chạm chân xuống đài tỷ võ, tất cả mọi người lại một lần nữa reo hò ầm ĩ. Sắc mặt ai nấy dường như có đôi chút kích động khi thấy Khương Thần là người thượng đài đầu tiên.



“Đường chủ, vị đồ đệ mới này của ngươi dường như quá xúc động rồi. Thời điểm này lên đài chẳng phải là tương đương với chịu thua sao?” Một vị trưởng lão của Tuyệt Thế Đường ngồi gần với Nam Cung Y Vận mỉm cười nói.



Người này thực lực so với Nam Cung Y Vận cũng không kém là bao cho nên thời điểm nói ra những lời này, hắn cũng không hề sợ hãi, thanh âm dường như còn mang theo ý mỉa mai. Nguyên do một phần cũng vì đồ đệ của người này chính là Mạc Vân, người phấn đấu gần chục năm liền vẫn không thể lên được đệ tử hạch tâm bởi vì Nam Cung Y Vận ngăn cản.



Lại nói, Nam Cung Y Vận dường như cũng rất quen với những lời lẽ chọc ngoáy của vị trưởng lão kia, nàng chỉ khẽ nở một nụ cười, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh bạch y dưới lôi đài, hiếm khi lộ ra chút tin tưởng, khẽ lẩm nhẩm:



“Với tính cách của hắn…hắn sẽ không làm những chuyện không nắm chắc. Cứ chờ mà xem.”



Về phía Khương Thần, sau khi thượng đài liền lập tức lấy ra trận kỳ đem cắm ở bốn góc sân sau đó là các vị trí xung quanh, đem tỷ võ đài bao phủ.



Sau khi bố trí xong, hắn lại lập tức tế ra rất nhiều phù lục đem toàn bộ tỷ võ đài biến thành một thành lũy hết sức khủng bố. Bên dưới trận kỳ bên trên phù lục, nhìn qua hết sức khiếp người.



Bên trên khán đài, các vị trưởng lão nhìn thấy Khương Thần không chút động tác thừa tế ra phù lục cùng trận kỳ, ai nấy đều hiểu hắn chuẩn bị làm gì, sắc mặt bọn họ lập tức hiện lên vẻ đặc sắc vô cùng. Đây rõ ràng là một hồi có chuẩn bị mà đến. Nhân lúc đệ tử khác còn chưa khiêu chiến liền bắt đầu xây dựng trận pháp.



Các vị trưởng lão bên trên cười khổ, đệ tử quan chiến phía dưới cũng không kém. Sắc mặt ai nấy đều hiện lên vẻ cổ quái. Làm gì có ai vừa mới thượng đài đánh trận mở đầu đã bày ra trận thế hoành tráng như Khương Thần.



Không qua bao lâu thời gian, Khương Thần dường như đã bố trí xong mọi việc. Hắn hướng về phía các đệ tử Tuyệt Thế Đường, chậm rãi chắp hai tay:



“Các vị, xin mời những người muốn khiêu chiến Khương mỗ lên đài.”



Đoạn, hắn buông thõng hai tay, thanh âm hời hợt, không mang theo cảm xúc vang lên:



“Một mình Khương mỗ chấp hết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK