Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Long Giai My lần này nhìn về phía Khương Thần với ánh mắt hoàn toàn khác. Thanh âm có chút kinh ngạc kèm theo không thể tin nổi khẽ vang lên:



“Là hắn sao?”



“Công chúa nếu như muốn Dưỡng Nhan Linh Dịch có thể tới hỏi hắn.” Mộc Đông Linh che miêng cười nói: “Thế nhưng ta không chắc hắn sẽ luyện chế cho ngươi đâu.”



“Có chuyện như vậy sao?” Long Giai My có chút không tin tưởng nói: “Chẳng lẽ hắn còn chê tiền?”



Mộc Đông Linh nghe Long Giai My nói vậy, khóe miệng chợt nở nụ cười đầy ý vị. Thanh âm mang theo hương thơm vang lên:



“Công chúa không tin có thể thử xem.”



“Được.” Long Giai My mỉm cười tự tin nói.



Nàng không tin dưới lợi ích dụ hoặc, lại có kẻ có thể làm ngơ. Mà thứ nàng không thiếu nhất chính là lợi ích có thể đem đến cho người khác đó.



Lúc này, hai đại mỹ nữ rảo bước đuổi theo Khương Thần cùng với Trương Nhị Huyền.



“Khương Thần!” Mộc Đông Linh nhận thấy Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền không có dấu hiệu chậm lại, thân là hai nữ tử, các nàng cũng không thể chạy theo hai tên nam nhân một cách vội vã như vậy, thanh âm khẽ phát ra từ miệng lập tức được truyền vào tai Khương Thần.



“Đợi chút! Dường như có người vừa mới gọi ta.” Khương Thần đang bị Trương Nhị Huyền kéo đi một cách hối hả, lúc này nghe thấy Mộc Đông Linh gọi mình, lập tức dừng lại.



Không qua vài hơi thở, Mộc Đông Linh cùng Long Giai My đuổi tới. Thanh âm lạnh lùng kèm theo ý tứ trách móc của Mộc Đông Linh vang lên:



“Hừ! Hai người các ngươi đi đâu mà bộ dáng có vẻ vội vàng như vậy. Có phải là chuẩn bị đi làm chuyện xấu?”



“Đông Linh trưởng lão, chúng ta đi làm chuyện xấu dường như không liên quan gì đến ngươi.” Khương Thần có chút buồn cười nói.



Nữ tử này quả thực là kì khôi. Bộ dáng hiện tại giống như đang giận dỗi hắn, trên thực tế hắn lại không làm gì khiến cho nàng giận. Đây quả thực là nằm im cũng trúng đạn.



“Hừ.” Mộc Đông Linh hừ lạnh không nói gì. Gặp đối phương không lĩnh tình, nàng quả thật cũng không có gì để nói.



Lúc này, Long Giai My mới âm thầm đánh giá Khương Thần. Người này ngoại trừ bộ dáng có chút soái, còn lại đều kém cỏi. Thực lực cũng không có, vậy mà theo lời kể của Mộc Đông Linh, hắn lại dám bày ra giá đỡ cao như vậy.



“Xin chào! Ta gọi là Long Giai My, nghe Mộc trưởng lão nói ngươi chính là người luyện chế Dưỡng Nhan Linh Dịch?” Long Giai My sau một thoáng đánh giá Khương Thần, liền bày ra bộ dáng thiếu nữ thanh thuần nhí nhảnh hướng tới Khương Thần cười hi hi nói.



Mộc Đông Linh nhìn thấy bộ dạng này của nàng, nội tâm muốn cười phá lên. Chẳng qua lại cố nhịn xuống, muốn nhìn Long Gia My bị Khương Thần bỏ lơ.



Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, sắc mặt Khương Thần không có bao nhiêu biến đổi. Thanh âm lạnh lùng của hắn vang lên:



“Ngươi tốt! Ta gọi là Khương Thần. Có chuyện gì vậy?”



Long Giai My mặc dù cố tỏ ra nhí nhảnh, thế nhưng khí chất hoàng gia lại ăn sâu vào máu. Dù cho diễn thế nào cũng vẫn bị Khương Thần phát hiện. Chính bởi vì vậy cho nên hắn mới không chút để ý, lạnh lùng đáp lại nàng như vậy.



Về phía Long Giai My, nhận ra Khương Thần không hề dễ đối phó, nàng dẹp bỏ tư thái tiểu nữ tử. Mỉm cười nói:



“Vậy ta liền không vòng vo nữa. Ta muốn mua đại lượng Dưỡng Nhan Linh Dịch, giá cả không thành vấn đề. Không biết Khương huynh thấy thế nào?”



“Mỗi ngày ta đều luyện chế ba mươi bình đem bày bán ở giao dịch tràng, ngươi nếu như có thể một mình mua được hết liền chạy tới đó.” Khương Thần khẽ híp lại đôi mắt, thanh âm đạm mạc vang lên: “Về phần sản xuất đại lượng, ta tạm thời không có thời gian.”



Nghe Khương Thần nói vậy, sắc mặt Long Giai My hiện lên vẻ mất tự nhiên. Nàng không phải là tự luyến, thế nhưng bản thân tự nhận thấy sắc đẹp của mình cũng không phải dạng vừa. Thậm chí tại hoàng thành nàng còn được mọi người tôn sùng là một trong tứ đại mỹ nhân. Vậy mà trước mặt Khương Thần, giở ra tư thái đoan trang nghiêm túc, hắn liền không quan tâm, giở ra tư thái tiểu nữ tử, hắn liền lơ đẹp. Điều này không khỏi khiến nàng suy nghĩ lại về mức độ quyến rũ của mình.



“Đông Linh trưởng lão, nếu như không còn việc gì, ta xin phép đi trước.” Khương Thần hướng về phía Mộc Đông Linh khẽ cúi một nhịp, lướt qua Long Giai My sau đó định kéo Trương Nhị Huyền rời đi.



Bấy giờ, Khương Thần mới để ý Trương Nhị Huyền có chút không đúng.



Cụ thể là hiện tại hai chân tên mập này run lên từng nhịp, sắc mặt tái mét, đồng thời mồ hôi vã ra như tắm. Bộ dáng này hiển nhiên đang đối với thứ gì đó sinh ra sợ hãi.



Chiếu theo ánh mắt sợ hãi của Trương Nhị Huyền nhìn tới, Khương Thần phát hiện ra thế mà thứ làm cho Trương Nhị Huyền sợ hãi lại là Long Giai My. Điều này khiến cho Khương Thần nổi lên chút tò mỏ, không biết Long Giai My là ai.



“Ngươi làm sao?”



Trương Nhị Huyền vội vàng kéo Khương Thần qua một bên, ánh mắt sợ sệt vẫn hướng về phía Long Giai My, khẽ cúi chào. Hiển nhiên tên mập này nhận ra nàng là công chúa hoàng triều cho nên mới sợ hãi như vậy.



“Có chuyện gì?” Khương Thần nhìn thấy bộ dáng Trương Nhị Huyền úp úp mở mở, nội tâm có chút sốt ruột, bật cười nói.



“Lão đại, ngươi…ngươi không nhận ra nàng sao?”



“Nàng?” Khương Thần ý hỏi Long Gia My: “Nàng làm sao?”



“Thiên địa ơi…Lão đại, ta hoài nghi ngươi không phải người Cửu Nguyệt Vương Triều.” Trương Nhị Huyền khẽ la lên một tiếng: ‘Làm sao ngay cả công chúa Cửu Nguyệt Vương Triều mà ngươi cũng không nhận ra.”



“Công chúa? Ý ngươi là con gái của hoàng đế?”



“Không lẽ bất kì người nào cũng có thể tùy tiện xưng công chúa?” Trương Nhị Huyền vỗ trán một cái nhìn Khương Thần như nhìn một giống loại khác. Người này bình thường cơ trí hiện tại làm sao lại hỏi ngớ ngẩn như vậy.



Khương Thần nghe Trương Nhị Huyền khẳng định như vậy, cũng chỉ khẽ lắc đầu. Công chúa của một vương triều hạ cấp thế này, hắn còn không để vào mắt.



Lúc trước thánh tử thánh nữ của các tông môn đại giáo đi theo hắn hàng đàn, hắn thậm chí còn không liếc mắt một cái. Đến mức thân phận giống như Long Giai Mỹ? Chỉ có thể xếp nàng ở cuối danh sách mà thôi.



Lại nói, nhìn ra được một thoáng khinh thường hiện lên trên mặt Khương Thần, Trương Nhị Huyền sợ suýt tè ra quần. Khương Thần vậy mà lại không sợ Long Giai My.



Mặc dù là đệ tử của La Chinh trưởng lão thế nhưng Long Gia My đường đường là công chúa hoàng triều, sau lưng nàng chính là lão hoàng đế Nguyên Vương Cảnh. Chống lưng của Khương Thần chỉ là La Chinh Nguyên Đan Cảnh mà thôi. Làm sao hắn lại không chút sợ hãi như vậy.



Nếu như chỉ là không sợ hãi bối phận của đối phương, Trương Nhị Huyền còn chấp nhận được, bởi lẽ tính cách của Khương Thần chính là vậy. Thế nhưng điều khiến cho Trương Nhị Huyền hoảng sợ chính là một thoáng khinh thường kia.



“Lão đại! Bằng không chúng ta quay lại.” Trương Nhị Huyền khẽ ngoảnh đầu lại nhìn Long Giai My, thấy nàng vẫn đang mỉm cười nhìn mình, hắn chỉ nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn đối với nàng, sau đó lại quay lại nhìn Khương Thần.



“Nguyên tắc của ta không ai có thể thay đổi được.” Khương Thần lắc đầu nói: “Mỗi ngày ba mươi bình…về phần ngươi không đem nó bán cho đệ tử khác mà bán cho nàng, ta không quan tâm. Cái ta quan tâm chính là phần lợi nhuận của ta mà thôi.”



Nói đoạn, Khương Thần còn khẽ đưa tay vỗ vai Trương Nhị Huyền ý bảo hắn tự sắp xếp cho tốt. Bản thân liền tự mình tìm tới một nơi khác chờ hắn xong chuyện sẽ tới tìm mình. Dù sao hai người bọn họ vẫn còn có chuyện phải làm.



Sau khi Khương Thần rời đi, Trương Nhị Huyền mới cố gắng chỉnh đốn lại cảm xúc của mình, nở một nụ cười đon đả chạy về phía Mộc Đông Linh cùng Long Giai My, nói:



“Công chúa điện hạ…huynh đệ của ta nếu như có chỗ nào không phải, mong công chúa điện hạ đừng trách.”



Long Giai My chỉ tủm tỉm cười, sự chú ý lại rơi vào bóng lưng Khương Thần đang đi về phía xa. Người này biết nàng là công chúa vậy mà vẫn giữ loại lạnh lùng kia. Cũng không biết hắn đang giả vờ hay sau lưng có bối cảnh thực sự đây.



“Không vấn đề gì.” Long Giai My mỉm cười nói: “Nghe hắn nói, ngươi là người ra mặt thay hắn buôn bán Dưỡng Nhan Linh Dịch?”



“Đúng vậy công chúa điện hạ.”



“Như vậy đi. Ngươi trực tiếp ra một cái giá, ta mua toàn bộ Dưỡng Nhan Linh Dịch hiện tại ngươi đang có. Sau này mỗi ngày ta sẽ phái người tới Vân Nguyệt Thành, ngươi chỉ cần mang tới đó cho hắn.” Long Giai My cười, không coi tiền bạc làm một chuyện quan trọng, nói.



“Chuyện này…công chúa điện hạ. Ta chỉ có thể làm chủ đem một nửa số đó đem bán cho ngươi lần đầu tiên, thế nhưng sau đó cũng chỉ có thể bán cho ngươi một phần ba.” Trương Nhị Huyền lộ ra vẻ mặt khó xử nói.



“Làm sao? Ngươi cũng chê tiền giống như hắn?” Long Giai My tủm tỉm cười nói.



Trương Nhị Huyền gãi đầu nói:



“Ta không biết vì sao lão đại lại không nhìn công chúa điện hạ ngươi…thế nhưng dù sao hắn cũng là đại lão bản, mặc dù giao toàn quyền tự quyết cho ta, thế nhưng ta nghĩ vẫn phải cho hắn chút mặt mũi.”



“Được rồi, vậy theo ý của ngươi đi.” Long Giai My mỉm cười.



“Đa tạ công chúa điện hạ.” Trương Nhị Huyền mỉm cười vội vàng nói: “Nếu không còn việc gì khác ta xin phép rời đi trước.”



Mộc Đông Linh nhìn thấy hai người giao dịch xong, bấy giờ mới lên tiếng:



“Công chúa, ta nói đúng chứ?”



“Mộc trưởng lão, người này quả nhiên khác thường.” Long Giai My khẽ gật đầu thừa nhận.



Nếu như dùng lợi thế sắc đẹp của mình không được, nàng cũng không có gì ngạc nhiên. Dù sao nàng biết có một số người đối với sắc đẹp có chút hờ hững. Thế nhưng khi người kia biết thân phận của nàng mà vẫn hờ hững như vậy, nàng quả thật phải công nhận hắn khác thường.



Mà nét hờ hững lạnh lùng không quan tâm kia nàng biết hắn không phải cố ý tỏ ra, mà là chân thật không chút quan tâm tới thân phận của nàng. Đây chính là điều khơi gợi sự tò mò về Khương Thần trong lòng Long Giai My.



Mộc Đông Linh nhìn Long Giai My vẫn còn có chút khó hiểu, thanh âm nhẹ nhàng lúc này mới vang lên:



“Hắn là đệ tử của La Chinh trưởng lão?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK