Người đăng: meomeo14311
“Triệu tiên sinh, thỉnh ra tay giúp Khương tiểu hữu quan sát vết thương.”Lão giả này từ lúc Khương Thần bước vào trong đại sảnh liền để ý qua, bất quá lão già này có chút kiêu căng, từ đầu tới giờ chỉ nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến ai cả. Đây thực ra cũng không phải nói lão nhân này ngạo khí mà là phần lớn tất cả các luyện đan sư đều như vậy. Hơn nữa thân phận tứ phẩm luyện đan sư của hắn cũng xác thật đủ tư cách để cao ngạo.
Thực lực kẻ này đạt tới Nguyên Đan Cảnh sơ kỳ, cộng thêm thân phận là luyện đan sư, tại Bạch gia hẳn là có quyền cao chức trọng. Khó trách lại đặt giá đỡ cao như thế, trực tiếp không coi ai ra gì.
Lần trước nghe nói luyện đan sư của Bạch gia vì chữa trị cho Bạch Khiêm mà bị trọng thương nằm liệt giường, có lẽ chính là lão giả tên Triệu Đông này.
Nghe thấy Bạch Khiêm giới thiệu đối phương là tứ phẩm luyện đan sư, đám người Phùng Mạc Phong ban đầu còn khó chịu vì thái độ của đối phương thì lúc này cơ mặt cũng chậm rãi giãn ra. Tứ phẩm luyện đan sư, đây là ngang hàng với sư phụ của bọn họ rồi. Bất quá với tính tình của Khương Thần thì lại không như vậy. Hắn cũng không tự động đi tạo dựng mối quan hệ tốt với đối phương hay là cho đối phương một điểm mặt mũi. Chỉ là tứ phẩm luyện đan sư mà thôi, với thực lực của hắn hiện tại cũng có thể luyện chế được tứ phẩm đan dược. Không có gì to tát cả, chỉ là có thích hay không mà thôi.
Lại nói, Triệu Đông sau khi nghe được lời nói của Bạch Khiêm thì mới chậm rãi mở ra đôi mắt. Ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn về phía Khương Thần, thản nhiên nói:
“Ngươi chính là người chữa khỏi cho Bạch lão gia chủ sao? Không tệ, ta có lời khen cho ngươi.”
“Ngươi tiến lại đây để cho lão phu xem một phen đi.”
Nghe người này nói vậy, sắc mặt của Khương Thần không khỏi hiện lên một tia cổ quái. Lấy trình độ luyện dược của đối phương, chắc gì so với hắn đã cao hơn, ấy vậy mà lại dám hướng tới hắn nói chuyện như vậy.
Trong lòng tuy có điểm khó chịu nhưng vì không để Bạch Khiêm mất mặt mũi trước mặt mọi người, hắn chậm rãi đi lên đưa bàn tay về phía Triệu Đông.
Triệu Đông kiêu ngạo, hắn cũng không đứng dậy, cứ thẳng tắp ngồi ở ghế liếc xéo Khương Thần một cái. Bàn tay gầy trơ xương cầm lên cánh tay trắng nõn như ngọc của Khương Thần, một đạo tinh thần lực phảng phất xuất hiện sau đó chậm rãi tiến vào trong cơ thể Khương Thần.
“Oành!!!”
Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên trong não hải Triệu Đông. Tinh thần lực của hắn vừa mới tiến vào thân thể Khương Thần liền bị một loại lực lượng khủng bố đè ép. Bên trong Khương Thần, tinh thần lực của hắn tự động huyễn hóa ra ma long ba đầu, trực tiếp hướng tới đạo tinh thần lực của Triệu Đông hung hăng gầm lên một tiếng.
Bên trong tiếng gầm gừ, tinh thần lực khủng bố của Khương Thần cũng mạnh mẽ bắn ra. Dưới sự cuồng bạo của đạo tinh thần lực này, đạo tinh thần lực của Triệu Đông không khác gì con mèo nhỏ gặp phải lão hổ, mang theo sự kinh hãi trực tiếp chạy thục mạng ra ngoài.
Trong đại sảnh vốn im lặng, Triệu Đông hai mắt khép hờ, khuôn mặt đột nhiên biến sắc sau đó hét lên một tiếng, biến thành hoảng sợ. Hắn giống như bị điện giật, trực tiếp buông ra cánh tay của Khương Thần. Ghế ngồi bên dưới trực tiếp bạo liệt, thân hình lùi về sau hai bước mới có thể ổn định. Ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ mà nhìn lấy Khương Thần, thanh âm run run vang lên:
“Ngươi…ngươi.”
Gặp phải đầu ma long ba đầu hình thành từ linh hồn của Khương Thần, Triệu Đông đương nhiên cảm nhận được nó không đơn giản. Thế nhưng vạn phần không ngờ chỉ một tiếng gầm mang theo công kích tinh thần lực của nó thôi lại khiến cho một đạo tinh thần lực của hắn sợ hãi đến như vậy.
Triệu Đông dám khẳng định linh hồn lực của Khương Thần so với luyện đan sư tứ phẩm bình thường phải lớn mạnh hơn nhiều. Có như vậy tinh thần lực phát ra mới cường hãn như vậy.
Chẳng lẽ tên nam tử trẻ tuổi trước mặt đây lại là một gã luyện đan sư? Hơn nữa cấp bậc cũng không thấp hơn so với tứ phẩm?
“Triệu tiên sinh, làm sao vậy?” Bạch Khiêm nhìn thấy Triệu Đông chấn kinh, hắn không nhịn được mà hỏi.
“Có lẽ trong cơ thể ta có chút cổ quái, Triệu lão tiên sinh nhìn qua liền kinh hãi một chút. Không có gì đáng ngại a.”
“Ha ha, đúng vậy đúng vậy.” Triệu Đông cũng nở nụ cười miễn cưỡng, nói.
Nghe Triệu Đông nói trong cơ thể Khương Thần thương thế có chút cổ quái, Bạch U Cơ liền không nhịn được mà nhìn về phía hắn, mày liễu nhíu lại, thanh âm lo lắng vang lên:
“Thần, thương thế của ngươi chưa khỏi sao? Ngươi chẳng phải nói chỉ là vết thương bình thường ư?”
Một câu quan tâm ân cần đem theo cử chỉ hết sức nhẹ nhàng, xưng hô lại vô cùng thân mật như vậy lập tức khiến cho những người Bạch gia lập tức khựng lại. Sắc mặt ai nấy liền hiện ra vẻ cổ quái. Suy nghĩ sâu xa một chút, ánh mắt mọi người đều có chút ý cười, dường như là đoán ra chuyện gì.
Giữa lúc này, Bạch Khiêm chợt ngửa cổ cười lớn, thanh âm không nhịn được cũng là vang lên:
“Ha ha ha, vốn tưởng rằng phù sa chảy ra ruộng ngoài. Chuyện này còn làm lão phu buồn bã một phen, quay đi quay lại hóa ra phù sa vẫn chảy về ruộng nhà mình a.”
Một số người không hiểu hàm ý của câu nói, vẻ mặt hiện lên ngơ ngác. Nhưng những người hiểu được thì đều khẽ che miệng cười. Khương Thần đương nhiên nằm trong số những người hiểu được ẩn ý. Hắn chỉ nở nụ cười gượng, không nói gì.
Đối diện phía bên kia, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, quyến rũ yêu kiều của Bạch Diễm Cơ liền hiện lên nét lạnh lùng, không vui.
Phù sa chảy ra ruộng ngoài đương nhiên ý nói năm ngoái Bạch gia không thể giữ lại được Khương Thần. Hắn từ chối làm rể Bạch gia. Mà hiện tại phù sa chảy vào ruộng nhà đương nhiên là Bạch Khiêm nhìn thấy được quan hệ của Bạch U Cơ cùng Khương Thần không phải là sư tỷ đệ đồng môn bình thường như vậy.
Lúc trước, Khương Thần từ chối nàng cùng Bạch Linh Cơ, hắn nói rằng đã có người trong lòng. Vì vậy trong đầu nàng mặc định người trong lòng Khương Thần hẳn phải rất hoàn hảo. Thậm chí so với nàng còn hoàn hảo hơn nhiều. Hiện tại rất có thể người trong lòng Khương Thần lại là muội muội của mình, người mà nàng coi là phiên bản không hoàn hảo nhất trong số ba tỷ muội. Đối với người tâm cao khí ngạo như nàng đương nhiên khó có thể chịu được.
“Chuyện này là thế nào? Gia gia?” Bạch U Cơ một mặt ngơ ngác, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tò mò hỏi.
“Ha ha, cái này liền phải hỏi Khương tiểu hữu rồi.” Bạch Khiêm đưa ánh mắt có chút thâm ý liếc nhìn Khương Thần, khóe miệng vểnh lên nụ cười xảo trá.
Nhìn thấy lão già này vẫn còn chủ tâm bỡn cợt, Khương Thần khẽ cười khổ trong lòng.
Một thoáng qua đi, vẻ mặt của hắn chợt nghiêm lại. Hắn hướng tới Bạch Trình mà nói:
“Bạch gia chủ. Lúc trước ngươi nói ai có thể chữa khỏi bệnh cho Bạch lão gia chủ, ngươi liền gả nữ nhi của mình cho hắn có đúng không?”
Khương Thần trực tiếp đứng dậy chắp tay, thanh âm to, rõ ràng, hết sức rành mạch mà vang lên:
“Ta cùng U Cơ quen nhau đã lâu, hơn nữa tình cảm cũng không tệ. Chính vì thế xin Bạch gia chủ cho phép chúng ta chính thức qua lại với nhau.”
Người trong sảnh trực tiếp sững sờ. Bọn họ không nghĩ đến Khương Thần lại thẳng thừng đến thế. Vậy mà trước đông người như vậy trực tiếp nói ra những lời giống như cầu hôn đối với Bạch U Cơ. Hơn nữa ở thời đại này có thể tại trước mặt trưởng bối mà dõng dạc nhắc đến loại sự tình này, Khương Thần không thể không nói rất đặc biệt.
Bạch Trình cũng hơi bất ngờ trước lời thỉnh cầu của Khương Thần. Bất quá khi nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Bạch U Cơ, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra. Chỉ thấy Bạch Trình nở một nụ cười, nói:
“Trước đó có phải ngươi nên thay đổi cách xưng hô không? Cái danh xưng Bạch gia chủ này nghe quá xa lạ a.”
Khương Thần chắp tay, bộ dáng rất lễ phép mà nói:
“Bá phụ.”
“Tốt.” Bạch Trình mỉm cười, rất hài lòng mà gật đầu: “Một tiếng bá phụ này ta nhận.”
Chợt, hắn nghiêm lại sắc mặt mà nói:
“Ta đồng ý cho ngươi qua lại với U Cơ, thế nhưng là vì ngươi cùng nàng có tình cảm với nhau chứ không phải vì hứa hẹn của Bạch gia đối với ngươi.”
“Hiện tại trước mặt ngươi không phải là Bạch gia gia chủ mà là phụ thân của nha đầu U Cơ. Chính vì thế ta cũng có đôi lời cần phải nói trước với ngươi.”
Bạch Trình dùng một giọng hết sức nghiêm nghị, giống như bất kỳ người cha nào hướng tới người thương của con gái mà nói:
“Nha đầu U Cơ từ nhỏ gặp phải nhiều chuyện, chính vì thế tại Bạch gia chịu không ít ủy khuất. Ta thấy được nàng hiện tại so với thời điểm trước đây đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Từ thời khắc này đến về sau hi vọng ngươi có thể đem cho nàng khoái hoạt, đem cho nàng vui vẻ nhiều hơn. Nếu như ta biết được ngươi khiến cho nàng đau lòng, người làm cha này nhất định sẽ khiến cho ngươi không yên ổn.”
“Cha…” Thanh âm nỉ non khẽ vang lên trong cổ họng Bạch U Cơ, bất quá những lời tiếp theo cũng không phát ra khỏi miệng. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Trình bấy giờ cũng chỉ còn là sự nhu hòa.
Khương Thần cũng không nhiều lời, chỉ một câu hết sức ngắn gọn đem theo một cảm giác tràn ngập lực lượng vang lên:
“Về chuyện này xin bá phụ yên tâm.”