Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Chuyện này là sao?”

Trên đường đi, Bạch U Cơ mang theo thanh âm chất vấn, hướng tới Khương Thần khẽ nói.

“Chuyện này a…một chút nữa chẳng phải sư tỷ sẽ biết sao.” Khương Thần cố giả bộ thần thần bí bí, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng như ăn phải dấm chua của Bạch U Cơ, hắn không nhịn được mà cười nói.

“Hừ…ngươi thế mà vẫn có chuyện che giấu ta a.” Bạch U Cơ hừ lạnh, thanh âm mang theo vẻ không thoải mái: “Trở về nhất định sẽ giáo huấn ngươi một trận.”

“Đây a, là ta muốn gây bất ngờ cho sư tỷ.” Khương Thần cười khổ: “Một chút nữa chẳng phải sẽ biết sao?”

Đi phía trước dẫn đường nhưng tâm thần Bạch Diễm Cơ vẫn một mực đặt lên trên người Khương Thần. Nhận ra hắn cùng với Bạch U Cơ song hành, đôi bên dường như cũng thân quen, sắc mặt của nàng liền hiện lên chút âm trầm. Sâu trong ánh mắt cũng là có chút không vui.

Một đường đi vào trang viên, thông qua rất nhiều con đường lát đá hoa lệ, Bạch Diễm Cơ rốt cuộc dẫn theo nhóm Bạch U Cơ đi tới trang viên phủ đệ chính. Nơi này năm ngoái chính là bị Bạch Khiêm một tay phá hủy, hiện tại được xây mới khang trang tráng lệ hơn rất nhiều.

Nhìn từ xa, tòa phủ đệ trước mắt đã đem cho người ta một loại cảm giác kinh diễm. Có lẽ trong lòng mỗi người khi lần đầu nhìn thấy tòa phủ viện trước mắt chỉ có một từ đó là giàu. Quá giàu!

“Các ngươi tiếp tục quản lý gia nhân chuẩn bị đồ đạc, ta dẫn các vị bằng hữu vào trước.”

Hướng tới đám thanh niên tài tuấn Bạch gia thông báo một câu, Bạch Diễm Cơ sau đó liền dẫn đám người Bạch U Cơ đi vào phủ viện kia.

Trong một gian đại sảnh xa hoa ngồi lấy rất nhiều người. Lão giả có vài vị, trung niên có vài vị, mỹ phụ nhân cũng là có vài vị. Tất cả phân ngôi chủ thứ ngồi nói chuyện với nhau dường như rất vui vẻ.

Lúc này, Bạch Diễm Cơ từ ngoài bước vào, thanh âm chậm rãi vang lên:

“Gia gia, cha, mẹ, mọi người đoán xem ta dẫn ai tới?”

“Nha đầu, chẳng phải ngươi đang điều hành đám gia nhân chuẩn bị cho lễ mừng thọ sao? Có chuyện gì à?” Bạch Khiêm nhìn thấy Bạch Diễm Cơ chạy vào liền không nhịn được khẽ nở nụ cười, ánh mắt hiện lên sủng nịch, nói.

Đối với lời nói của Bạch Khiêm, Bạch Diễm Cơ chỉ khẽ mỉm cười không có giải thích gì thêm, nghiêng đầu hướng về phía đại môn, nói:

“Nhị muội, mọi người đang chờ a.”

Nhìn thấy hành động của nàng, mọi người trong đại sảnh cũng không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt hướng ra phía ngoài, trong lòng đột nhiên khẽ nhảy lên một cái.

Nhị muội?

Nhị muội của Bạch Diễm Cơ chẳng phải là Bạch U Cơ sao?

Chẳng lẽ nàng trở về?

Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, một lát sau, một nữ tử thân mặc bạch y thanh tao trang nhã chậm rãi tiến vào. Vẻ mặt của nàng nửa mừng nửa lo, ánh mắt quét qua những người trong sảnh. Một lát sau đó hướng về phía lão giả trên chủ vị cùng với một trung niên và một nữ nhân xinh đẹp khác, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi vang lên:

“Gia gia, cha, mẹ, mọi người vẫn khỏe chứ?”

“U Cơ?”

“U Cơ?”

Vài đạo thanh âm cơ hồ là đồng thanh vang lên. Ngay lập tức một vị mỹ phụ xinh đẹp rời khỏi ghế ngồi mà chạy về phía Bạch U Cơ, khuôn mặt vừa mừng vừa lo, đôi mắt còn hơi chút hoe đỏ, dường như xuất hiện nét rưng rưng.

“Nha đầu, ngươi cuối cùng cũng trở về.”

Mỹ phụ này là Vương Nguyên Cơ, là thân mẫu ba tỷ muội Bạch U Cơ. Nàng lúc này không nhịn được đưa tay đánh vào mông tròn của Bạch U Cơ, thanh âm mang theo trách móc không nhịn được khẽ vang lên:

“Ngươi giỏi lắm rồi, rời nhà đi biệt nhiều năm như vậy.”

“Mẹ.” Bạch U Cơ mặt mũi đỏ bừng, hờn dỗi khẽ nói một tiếng: “Ta cũng không còn là tiểu hài tử.”

“Hừ, ngươi trong mắt nương cũng chỉ là một tiểu nha đầu bé bỏng.” Vương Nguyên Cơ chớp chớp đôi mắt, không để nước mắt chảy ra.

Đoạn, nàng dắt lấy tay Bạch U Cơ đi tới trước mặt Bạch Khiêm, thanh âm khẽ vang:

“Cha, ngươi nhìn, cháu gái cưng của ngươi đã về. Đều là do ngươi nuông chiều nàng mới khiến cho nàng sinh hư.”

Bạch Khiêm ngồi trên chủ vị, mặc dù khuôn mặt bình thản không hiện ra nhiều cảm xúc thế nhưng đôi tay nắm chặt lấy thành ghế cũng đủ biểu thị hắn đang kích động.

Bạch U Cơ từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, chính vì vậy hắn đối với nàng cưng chiều hơn so với Bạch Diễm Cơ cùng Bạch Linh Cơ. Mấy năm trước trở về Bạch gia, hắn mới biết nàng vì chịu nhiều ủy khuất mà đã rời nhà đi. Vốn định đi tìm kiếm nàng thế nhưng thân thể lại lâm trọng bệnh cho nên không thể đi đến đâu được. Đây có thể nói là một cái đinh trong lòng hắn, khó có thể gỡ ra.

Hiện tại nhìn thấy Bạch U Cơ trở về, nhìn thấy nàng trưởng thành, thành thục hơn rất nhiều, nội tâm hắn cũng là vô cùng vui mừng. Cảm xúc dồn nén cuối cùng chỉ thể hiện qua một cái thở phào nhẹ nhõm. Chòm râu khẽ rung rung, Bạch Khiêm đưa một tay với về phía Bạch U Cơ, thanh âm trầm trầm hiền từ khẽ vang:

“Nha đầu, tới đây cho gia gia nhìn kỹ ngươi một chút.”

Sống mũi Bạch U Cơ khẽ phập phồng, đôi mắt cũng là xuất hiện ửng đỏ. Chậm rãi hít thật sâu một hơi bình ổn lại cảm xúc. Nàng tiến tới gần Bạch Khiêm, thanh âm nhẹ nhàng khẽ vang lên:

“Gia gia, tôn nữ bất hiếu đã về. Ngài vẫn khỏe chứ?”

“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Chậm rãi đứng dậy sau đó đưa tay vỗ vỗ đầu Bạch U Cơ, thanh âm mang theo xúc động của Bạch Khiêm vang lên:

“Thành thục lên không ít. Tốt, tốt lắm.”

Cảm nhận cử chỉ vỗ về yêu thương của Bạch Khiêm, Bạch U Cơ như con mèo nhỏ hết sức ngoan ngoãn, vẻ mặt lạnh lùng cũng trở nên hiền dịu.

“Tiểu nha đầu, trở về liền không chào cha một tiếng sao? Vẫn còn giận ta sao?” Bạch Trình ngồi ở một bên chờ đợi ái nữ hỏi thăm, bất quá nàng vẫn một mực để cho Bạch Khiêm yêu thương, người làm cha như hắn quả thật có chút ngứa ngáy trong lòng.

“Cha, không có.” Bạch U Cơ có chút hờn dỗi mà nói.

“Ha ha, tiểu nha đầu đã khác xưa a.” Bạch Trình không cảm nhận được xa cách trong lời nói của Bạch U Cơ giống như trước, khỏa cự thạch treo cao trong lòng cũng hạ xuống, cười nói.

“Gia gia, cha! Ta có mời tới vài vị đồng môn.” Bạch U Cơ khẽ nói: “Để ta giới thiệu bọn họ với các ngươi.”

“Tốt, không sao. Mau mau mời bọn họ vào.”

Bạch Khiêm gật đầu mỉm cười. Bạch U Cơ từ nhỏ ở tại Bạch gia bị mọi người lãnh đạm, bằng hữu không có cho nên hiện tại nghe thấy nàng mời bằng hữu tới chơi, hắn cũng là rất vui vẻ.

Rất nhanh nhóm người Phùng Mạc Phong bên ngoài được Bạch Diễm Cơ dẫn vào. Mà lúc này, Khương Thần một đường đi đầu tiến tới, khuôn mặt bình bình đạm đạm, thanh âm không nhanh không chậm vang lên:

“Bạch lão gia chủ, Bạch gia chủ, chúng ta lại gặp mặt.”

“Khương tiểu hữu?”

“Khương tiểu hữu?”

“Cái này…”

Sắc mặt mọi người trong sảnh đều hiện lên vẻ ngạc nhiên. Sẽ không trùng hợp đến vậy a? Khương Thần lại là đồng môn sư huynh đệ với Bạch U Cơ.

“Ngươi, chẳng lẽ cùng với Bạch U Cơ là bằng hữu?”

“Đúng vậy.” Khương Thần cười cười, gật đầu đáp.

“Ha ha ha, quả thật là quá trùng hợp. Vậy mà lần trước tới đây ngươi lại không hề nói đến chuyện này.” Bạch Khiêm ngửa cổ cười lớn.

“Các vị tiểu bằng hữu, mời ngồi.” Bạch Trình cũng cười, nói: “Người đâu, mau rót trà.”

Mọi người sau đó ngồi lại trò chuyện. Mà nhóm người Bạch U Cơ rốt cuộc biết được hóa ra Khương Thần một năm trước đã từng tới Bạch gia làm khách. Khó trách thời điểm ở ngoài cổng Bạch Diễm Cơ giống như là quen biết với hắn đã lâu.

“Gia gia, như vậy thương thế của ngài hiện tại đã khỏi hoàn toàn sao?”

“Ừm. Dưới y thuật cao minh của Khương tiểu hữu, ta đã hoàn toàn bình thường.” Bạch Khiêm một bên cười nói, một bên vẫn là nhìn ngắm cô cháu gái cưng ngồi bên cạnh mình: “Năm đó gia gia bởi vì thân mang bệnh cho nên khó có thể đi lại, bằng không làm sao để cho ngươi chạy lung tung bên ngoài lâu như vậy.”

“Ta cũng không phải chạy lung tung a.” Bạch U Cơ hờn dỗi khẽ nói.

“Ha ha.”

“Nói đi cũng phải nói lại, thật may mắn có Khương tiểu hữu ra tay giúp đỡ, nếu không mạng già của ta cũng không còn.” Bạch Khiêm cười cười: “Mà không nghĩ đến Khương tiểu hữu ngươi lại là bằng hữu với U Cơ nhà ta. Khó trách lúc đó ngươi lại vì lão già này bỏ ra nhiều đến như vậy.”

Khương Thần chỉ khẽ nở nụ cười miễn cưỡng, cũng không đáp lời.

“Khương tiểu hữu, ta thấy khí huyết của ngươi dường như không ổn định. Có chuyện gì sao?” Bạch Khiêm chợt nhíu mày, nói.

“Không có gì, trên đường đi gặp một đám thổ phỉ, chỉ là chịu chút thương thế mà thôi.” Khương Thần gật đầu, thanh âm không mặn không nhạt, dường như đối với thương thế trong người không thực sự để ý.

“Ha ha, cũng không có gì đáng ngại. Giới thiệu với ngươi, vị này là luyện đan sư của Bạch gia chúng ta. Triệu Đông tiên sinh. Hắn chính là một vị tứ phẩm luyện đan sư. Để cho lão nhân gia hắn giúp ngươi xem một chút đi. Qua đó mới có thể biết được thương thế của ngươi thế nào, mới trợ giúp cho ngươi được.”

Ánh mắt Bạch Khiêm chuyển hướng sang lão giả sắc mặt lạnh lùng ở bên cạnh. Lão giả này có chòm râu bạc trắng, trên người mặc một bộ y phục luyện đan sư. Trước ngực có một cái huy chương bốn ngôi sao cực kỳ chói mắt.

“Triệu tiên sinh, thỉnh ra tay giúp Khương tiểu hữu xem vết thương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK