Người đăng: meomeo14311
Bạch U Cơ chạy tới phòng Khương Thần đem theo tâm trạng không vui, điều này khiến cho Khương Thần vừa ngạc nhiên, vừa có chút tò mò không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với nàng.“Sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn nữ tử mà mình yêu thương giống như vừa mới nhận lấy ủy khuất to lớn, đáy lòng Khương Thần không khỏi một trận mềm nhũn, thanh âm nhu hòa kèm theo lo lắng chậm rãi vang lên.
Bên kia, Bạch U Cơ không nói gì. Nàng chỉ khẽ lắc đầu sau đó bước qua cánh cửa ôm chầm lấy hắn, một cái ôm thật chặt giống như muốn kết dính hai người với nhau.
Lặng người trong thoáng chốc, Khương Thần sau cùng chỉ khẽ thở dài một tiếng vòng tay ra ôm lấy giai nhân trước mặt. Trong lòng tuy rằng cảm thấy có điểm kỳ quái thế nhưng hắn vẫn là không nghĩ nhiều, chậm rãi đưa ra bàn tay vỗ về sau lưng Bạch U Cơ giống như muốn an ủi nàng. Có lẽ sau khi gặp Bạch Diễm Cơ, bị nàng đả kích cho nên mới mang theo bộ dáng tủi thân như vậy chạy đến tìm hắn an ủi.
Thân thể Bạch U Cơ nhẹ run, có thể thấy cái cổ trắng muốt của nàng dần dần ửng đỏ, sau đó là mang tai rồi cuối cùng cả khuôn mặt đều xuất hiện phiếm hồng. Thậm chí, hai người dính lấy nhau một hồi, cả thân thể Bạch U Cơ cũng là nóng dần lên. Ôm nàng trong vòng tay, Khương Thần ban đầu có cảm giác ôm lấy một cục bông hết sức mềm mại cùng ấm áp nhưng theo thời gian hắn có cảm giác giống như một khối sắt đang được nung nóng dần dần.
Cảm nhận được cỗ thân thể kiều diễm trong lòng mình đang chậm chậm nóng lên, sắc mặt Khương Thần liền hiện lên chút cổ quái.
Chẳng lẽ nàng là động xuân tâm?
Nghĩ đến đây, cổ họng Khương Thần không khỏi một trận khô nóng, thân thể của hắn cũng dần dần xuất hiện phản ứng. Vừa lúc này, Khương Thần phát hiện ra trên người Bạch U Cơ ngoại trừ hương thơm xử nữ còn có một mùi hương dịu nhẹ khác kích thích nhiệt hỏa trong cơ thể hắn. Thân thể hắn càng có cảm giác khô nóng, đôi mắt bốc lên hỏa nhiệt, thậm chí tiểu đệ phía dưới cũng chậm rãi làm ra hành động phản nghịch.
Trong lòng thầm hô không ổn, Khương Thần cố gắng làm cho chính mình thanh tỉnh thế nhưng dường như mùi thơm trên cơ thể Bạch U Cơ tỏa ra càng làm cho hắn mê đắm. Nội tâm cảm thấy một trận kỳ quặc. Trong quá khứ hắn cùng nàng cũng không ít lần ôm hôn nồng nhiệt thế nhưng còn chưa có lần nào cơ thể hắn có phản ứng mạnh mẽ như lúc này. Nếu như không phải bản thân có thể giữ được tỉnh táo, hắn còn tưởng mình ăn nhầm phải xuân dược.
Khương Thần thầm cười khổ, Thái Dương Thiên Mộc Quyết âm thầm điều động đem Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển đè ép khí huyết đang trực bộc phát. Theo khí huyết bị đè ép, cỗ tà hỏa trong lòng cũng dịu xuống.
Theo tà hỏa dịu xuống, tiểu đệ đệ đang dần ngỏng đầu dậy kia cũng chậm rãi hạ hỏa. Chỉ là y phục tại nơi này không có đồ bảo hộ như tại Lam Hải Tinh. Mà Khương Thần hắn cũng sớm đem đồ vật kia bỏ qua một bên rồi, chính vì thế tiểu đệ chỉ phản ứng nhẹ thôi cũng rất dễ bị người nhìn thấy. Hơn nữa, lúc này hắn cùng Bạch U Cơ hai người thân thể dán chặt vào nhau, chiều cao của nàng lại tương đương với hắn, chính vì vậy một khoảnh khắc vừa rồi nàng cũng đã cảm nhận được vật cứng kia chạm tới bụng dưới của mình.
“Ân…”
Bạch U Cơ chậm rãi buông ra Khương Thần, khuôn mặt kiều diễm ướt át nay càng thêm đỏ bừng, ánh mắt vốn tưởng sẽ trốn tránh như mọi lần thì hiện tại lại có chút mê ly nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, đôi môi chậm rãi tiến lại gần. Ở khoảng cách này, mỗi người đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Khoảnh khắc đôi môi chuẩn bị chạm vào nhau, khuôn mặt của Khương Thần chợt biến. Chỉ thấy hắn đưa tay đẩy hai vai của Bạch U Cơ ra, thanh âm mang theo chút khó tin vang lên:
“Ngươi không phải sư tỷ?”
“Khách khách…”
Một đạo tiếng cười mang theo vẻ quyến rũ vang lên. Bạch U Cơ đối diện che miệng cười khẽ, khuôn mặt của nàng vẫn còn chưa hết đỏ, thậm chí ánh mắt lúc này rất to gan lớn mật mà nhìn xuống phía dưới thắt lưng của Khương Thần, thanh âm rõ ràng không phải của Bạch U Cơ vang lên:
“Khương công tử, ngươi thật xấu xa nha. Dĩ nhiên mới chỉ ôm ta thôi vậy mà địa phương kia lại phản ứng mãnh liệt như vậy.”
“Không nghĩ tới Khương công tử bề ngoài lạnh lùng, bên trong dĩ nhiên lại nhiệt tình như lửa nha.”
“Khách khách…”
Vài lời bông bông đùa kèm theo tiếng cười ma mị vang lên khiến cho Khương Thần không khỏi nhíu mày:
“Diễm Cơ tiểu thư, ngươi đùa có phần hơi quá rồi.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Khương Thần lúc này thoáng hiện vẻ giận dữ. Dựa theo tiếng cười quyến rũ cùng đạo thanh âm kiều mị kia, hắn rất nhanh có thể xác định được đối phương là Bạch Diễm Cơ chứ không phải Bạch U Cơ.
Hai người này có ngoại hình giống hệt nhau cho nên Bạch Diễm Cơ chỉ cần thay đổi y phục, đầu tóc cùng mùi hương trên cơ thể là có thể đóng giả thành công thành Bạch U Cơ. Khương Thần dưới tình trạng không phòng bị thì dù tinh tế đến mấy cũng khó lòng phát giác.
May mắn cuối cùng thời điểm hai người chuẩn bị hôn nhau kia, nhận ra sự khác biệt qua mùi hương hơi thở cho nên Khương Thần hắn mới không phạm sai lầm. Bằng không quả thật không biết sau này sẽ phải đối mặt với Bạch U Cơ thế nào.
Nghĩ lại thời điểm bản thân bùng phát tà hỏa trong lòng, sau lưng hắn đổ một tầng mồ hôi lạnh. Hóa ra người này là Bạch Diễm Cơ, cơ thể nữ tử này thế mà có thể phát ra một mùi hương kích thích tà hỏa trong lòng hắn mạnh mẽ như vậy. Khó trách nam nhân nào tiếp cận nàng cũng đều mê luyến khó rời.
Thật là một tình huống nguy hiểm!
Càng nghĩ, sắc mặt Khương Thần càng trở nên lạnh lùng. Ánh mắt nhìn Bạch Diễm Cơ trước mặt tuy rằng không phải chán ghét, thế nhưng nó so với chán ghét còn ghê gớm hơn nhiều. Một đôi con mắt lạnh lùng không chút cảm xúc. Thậm chí vẻ giận dữ cũng không còn xuất hiện trong đôi mắt đó nữa. Rõ ràng ánh mắt hắn nhìn Bạch Diễm Cơ lúc này không khác gì nhìn một người dưng.
“Vậy mà vẫn để Khương công tử nhận ra.” Bạch Diễm Cơ che miệng cười khẽ, nàng cũng không vì thân phận bị Khương Thần khám phá mà sinh ra thất thố.
“U Cơ đâu?” Thanh âm vô hỉ vô nộ vang lên, Khương Thần theo đó cũng đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
“Khách khách, có lẽ đang ẩn nấp ở đâu đó quan sát chúng ta nha.” Bạch Diễm Cơ cười nói: “Suýt chút nữa là Khương công tử làm chuyện có lỗi với nàng rồi.”
“Hừ.”
Tinh thần lực của Khương Thần rất nhanh bao phủ toàn bộ tiểu viện của Bạch U Cơ. Phát hiện ra nàng quả thật đang ẩn núp ở một bên nhìn trộm về nơi này, vẻ mặt không cảm xúc của hắn chậm rãi lạnh dần.
Thế mà lại dám hợp tác với tỷ tỷ để trêu đùa hắn sao?
Mặc dù phát hiện ra Bạch U Cơ ở phụ cận thế nhưng sau đó Khương Thần cũng không làm bại lộ vị trí của nàng, hắn chỉ hướng về phía Bạch Diễm Cơ lạnh lùng nói:
“Diễm Cơ tiểu thư, hi vọng sau này ngươi không nên làm như vậy nữa, bằng không ngươi trong mắt ta cũng chỉ là người dưng, không phải là tỷ tỷ của U Cơ nữa. Ngươi về đi.”
Bạch Diễm Cơ ngoài miệng vẫn vui cười, thậm chí khuôn mặt không biểu lộ gì thế nhưng sâu trong đôi mắt lả lướt kia ánh lên vẻ không vui. Rõ ràng Khương Thần đây là hoàn toàn ngó lơ nàng.
“Khương công tử xem ra là đối với U Cơ nhà ta nhất kiến chung tình a.”
Nói đoạn, nàng liền rũ áo rời đi. Cử chỉ cuối cùng cũng cho thấy nàng đối với Khương Thần sinh ra chút tức giận. Bất quá khi nghĩ đến thời khắc ôm chặt lấy mình sau đó cảm nhận được thứ đồ kia đâm tới, Bạch Diễm Cơ nhất thời che miệng cười lên khanh khách, thanh âm nhẹ nhàng sâu kín mà chỉ có mình nàng nghe thấy chậm rãi vang lên:
“Không đoạt được phương tâm của ngươi theo lẽ thường, chẳng lẽ ta không thể dùng cách khác sao? Thiên Sinh Mị Thể của ta cũng không phải vật tầm thường.”
Không thèm nhìn theo bóng lưng Bạch Diễm Cơ rời đi, ánh mắt Khương Thần lúc này chỉ tập trung về vị trí ẩn nấp của Bạch U Cơ. Sau một lát, thanh âm lạnh lùng của hắn mới vang lên:
“Sư tỷ, ngươi còn định nhìn đến bao giờ?”
Bên kia hoàn toàn không có chút động tĩnh, giống như nơi đó chưa từng có người vậy.
“Còn không ra ta sẽ ra tay.”
Im lặng tuyệt đối!
“Tốt…”
Sau một chữ tốt vang lên, Khương Thần chậm rãi vươn ra bàn tay, từ trong cơ thể lập tức bạo xuất một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí hùng hậu. Hỗn Nguyên Chi Khí tại trên hư không ngưng tụ thành một cự thủ khổng lồ. Cự thủ xuất hiện lập tức hướng tới vị trí ẩn núp của Bạch U Cơ mà chụp xuống, dường như muốn một phát tóm gọn lấy nàng.
Vút!!!
Một tiếng xé gió vang lên, từ góc tường nơi Khương Thần phát hiện ra Bạch U Cơ ẩn núp liền bộc phát một đạo bạch quang. Chỉ thấy một đạo thân ảnh theo bạch quang lóe lên rồi lập tức phóng về phía xa.
Ngưng mắt nhìn về phía bạch quang, Khương Thần rõ ràng nhìn thấy Bạch U Cơ đang nhanh chóng bỏ chạy, tốc độ bỏ chạy này quả thật rất nhanh.
“Hừ, làm chuyện xấu rồi còn muốn chạy sao. Đừng mơ.”
Thực lực Khương Thần tiến triển mạnh mẽ, xưa đâu bằng nay, chính vì vậy đối với tốc độ này của Bạch U Cơ, hắn cũng chỉ khẽ nở nụ cười. Bàn tay lại lần nữa vung ra, cự thủ theo đó cũng cấp tốc chuyển hướng phóng về phía bạch quang mà chộp tới.
“Sư đệ, buông tha ta.” Một đạo thanh âm sâu kín khẽ vang, rõ ràng là Bạch U Cơ phát ra ở phương xa nhưng Khương Thần vẫn có thể nghe rõ mồn một.
“Hừ, nói xem ta nên phạt sư tỷ ngươi thế nào đây?”