Người đăng: meomeo14311
Thiên địa dị tượng xuất hiện lần nữa, lốc xoáy tinh thần lực so với vừa rồi mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nó đại biểu cho tinh thần lực của Khương Thần hiện tại cùng với tinh thần lực của Bạch U Cơ đã bắt đầu cộng hưởng.Điều này khiến cho vẻ mặt Khương Thần hiện ra vẻ ngạc nhiên rất lớn. Bởi lẽ bình thường tinh thần lực của mỗi người đều sẽ có cường độ mạnh yếu khác nhau, muốn sinh ra cộng hưởng vậy thì cần có một khoảng thời gian giao hòa rất lâu.
Vậy mà không ngờ được rằng tinh thần lực của hắn cùng với Bạch U Cơ lại có thể dễ dàng cộng hưởng đến vậy. Đây quả thật chính là lần bất khả tư nghị thứ hai.
Lại nói, tinh thần chi lực trong thiên địa mặc dù ít ỏi thế nhưng dưới cường độ hấp lực như hiện tại, chúng đua nhau tiến về mi tâm của Bạch U Cơ. Đem tinh thần lực của nàng bắt đầu gia cố cùng bồi đắp. Cả đỉnh núi phát ra quang hoa chói lòa. Từ trên bầu trời, từng đạo ánh sáng như những sợi tơ đua nhau tràn về hướng trận pháp.
Quá trình ôn dưỡng chữa lành diễn ra trong một canh giờ, tinh thần lực của Bạch U Cơ bắt đầu có dấu hiệu đột phá. Chỉ thấy Khương Thần phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không tự chủ được lùi về phía sau. Lùi một bước chân, đạo môn liền biến mất, bôn đạo cột trụ tan biến, toàn bộ tinh thần lực ôn dưỡng của hắn thu về.
Phía bên kia, vòng xoáy tinh thần lực của Bạch U Cơ cũng giảm dần tốc độ. Cho đến khi toàn bộ linh dược bị nàng hấp thu hết, trận pháp suy yếu cùng cực, thậm chí tinh thần chi lực từ sao trời phát ra cũng bị nàng hấp thu một lượng không nhỏ, quá trình này mới kết thúc.
Mi tâm Bạch U Cơ lúc này xuất hiện một đạo thân ảnh nhỏ nhắn đang nhảy nhót. Đạo thân ảnh này so với Bạch U Cơ không khác bao nhiêu, thậm chí có thể nói đó chính là phiên bản thu nhỏ của nàng.
Nhìn tiểu U Cơ đang nhảy nhót trên thân thể của đại U Cơ, Khương Thần liền khẽ bật cười. Nụ cười này có thể nói là thuần túy cảm thấy vui vẻ cùng thú vị. Tinh thần lực khi đạt tới Thực Linh Cảnh liền sẽ tự động ngưng tụ hình dáng, mà nó hình dáng như thế nào không phải do chủ thể quyết định mà chính nó sẽ tự quyết định.
Nếu như chủ thể có suy nghĩ ác độc, khủng bố hay đại loại là tiêu cực chiếm đa số, tinh thần Thực Linh Cảnh sẽ ngưng tụ thành những hình dạng kinh dị. Ngược lại suy nghĩ càng trong sáng bao nhiêu thì nó càng ngưng tụ thành những hình dạng hiền lành bấy nhiêu.
Cho đến thời điểm hiện tại, Khương Thần hắn còn chưa từng nhìn thấy ai có tinh thần Thực Linh Cảnh ngưng tụ thành chính bản thân mình cả.
Có thể khẳng định một điều Bạch U Cơ chắc chắn là người có tâm tư thuần khiết trong sáng nhất trong số những người mà hắn từng gặp. Thậm chí năm xưa hắn gặp một vị nữ tử tinh thần Thực Linh Cảnh ngưng tụ ra một đầu mèo béo lười biếng, hắn đã nghĩ rằng người kia tâm tư hẳn phải rất trong sáng. Thế nhưng hiện tại Bạch U Cơ chứng minh cho hắn thấy một điều, nàng thậm chí còn thuần khiết nhất trong số những người thuần khiết.
“Ha ha…cũng không biết cô nàng này trong đầu có hay không một chút dã tâm, vậy mà tinh thần Thực Linh Cảnh lại ngưng tụ ra chính mình.”
Lại nói, lúc này tiểu U Cơ đang nhảy nhót trên trán đại U Cơ nhìn thấy Khương Thần, nàng không ngừng phùng má trợn mắt, tay chống hông chỉ trỏ về phía hắn. Nhìn bộ dáng dường như coi hắn là kẻ địch, đang muốn công kích.
“Hừ, tiểu chút chít, hảo hảo mau lớn còn bảo vệ chủ nhân ngươi, ở bên ngoài diễu võ giương oai cái gì.” Khương Thần bật cười muốn hù dọa nàng một chút.
Tiểu U Cơ nhìn thấy Khương Thần đưa tay ra, bộ dáng dường như muốn bắt lấy mình, nàng chợt hoảng sợ, ngay lập tức chui vào mi tâm đại U Cơ, rốt cuộc cũng không dám chui ra ngoài nữa.
“Cô nàng này…quả thật không thể giận nổi.” Khương Thần nhìn Bạch U Cơ lắc đầu bất đắc dĩ.
Đương lúc Khương Thần ngồi xuống chờ đợi cho Bạch U Cơ tỉnh lại, hắn chợt cảm nhận thấy Thánh Đồng trên trán không tự chủ được giật lên từng hồi. Thậm chí nó còn không theo kiểm soát của Khương Thần, tự động khai mở tỏa ra quang mang màu cổ đồng giống như thủ hộ chủ thể.
Dấu hiệu không tốt!
Sắc mặt Khương Thần khẽ biến, thời điểm này trong lòng hắn không hiểu thấu cảm nhận được một cỗ bất an. Một loại cảm giác nguy hiểm dần bao trùm lấy bản thân mình.
Thánh Đồng tự động khai mở hộ thể khi và chỉ khi nó cảm thấy chủ nhân thực sự gặp uy hiếp, hoặc một loại nguyên nhân khác. Đó là có một loại huyết mạch không hề thua kém huyết mạch Thánh tộc đang tới gần khiến cho nó sinh ra phản ứng.
Không suy nghĩ gì thêm, Khương Thần giống như phản xạ có điều kiện lập tức ôm lấy Bạch U Cơ chạy xuống núi, đồng thời đem khí tức của mình giấu đi. Hắn không biết cách này của mình có tác dụng gì hay không, thế nhưng với thực lực yếu ớt như hiện tại, đây cũng coi như là cách làm tốt nhất của hắn rồi.
Trở lại đoạn thời gian trước, thiên địa dị tượng lần thứ hai xuất hiện, thời điểm nó đạt trạng thái đỉnh phong đã đánh động rất nhiều tồn tại lánh đời. Khi mà tinh thần chi lực của sao trời bị thôn phệ, ai nấy đều hiểu trên đỉnh núi kia có cao nhân đang thi pháp.
Hầu hết bọn họ đã thoái lui về ở ẩn, số ít trong đó ngược lại lại vô cùng tò mò không biết là tồn tại nào trên đỉnh núi kia đang lợi dụng tinh thần chi lực từ sao trời để tu bổ tinh thần lực của mình. Chính vì thế mà bọn họ sau một thời gian do dự liền chủ động xuất hiện hướng về cùng một phương hướng tiến tới. Mà phương hướng kia chính là nơi mà kt đang thi triển thuật pháp sắp đến hồi kết.
Dĩ nhiên mấy tồn tại lánh đời này không đủ lực uy hiếp để Thánh Đồng có thể thoát khỏi kiểm soát tự động hộ chủ. Thứ thực sự uy hiếp đến nó là…
Tại một địa phương xa xôi trên Tây Thiên Vực đột nhiên xuất hiện một thông đạo màu đen u ám. Nếu như bầu trời đầy sao còn tỏa ra chút ánh sáng nhạt nhòa chiếu lên vạn vật thì thông đạo này giống như bóng tối phủ kín nhân gian, vừa yêu dị lại hết sức khủng bố.
Từ trong thông đạo màu đen bước ra một đạo thân ảnh mặc hắc bào. Người này nhìn qua vô cùng thần bí bởi lẽ trên đầu hắn trùm một cái mũ đen, khuôn mặt thậm chí còn được che phủ bởi một lớp mặt nạ.
Hắc giả thần bí này sau khi xuất hiện liền đưa mắt nhìn ra xung quanh, chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu cảm thán:
“Thiên Toán Lão Nhân nói vùng đất này xuất hiện kẻ liên quan đến sự việc kia sao? Làm sao lại hạ đẳng đến nhường này?”
Nói đoạn, hắn dường như cảm nhận được điều gì, vẻ mặt sau lớp mặt nạ hiện lên sự thú vị cùng tò mò:
“Ồ…dường như có người đang thi triển thuật pháp thôn phệ tinh thần chi lực.”
“Để xem kẻ này là ai…”
Nói xong hắn liền đưa tay về phía trước. Nắm tay khẽ siết, không gian trước mắt hắc giả này có cảm giác bị bẻ cong. Chỉ thấy hắn vốn cách ngọn núi nơi mà Khương Thần thi triển pháp thuật cả vạn dặm, thế nhưng chỉ một cái bóp tay này, một đạo môn lập tức xuất hiện. Mà cửa ra ở bên kia đạo môn chính là đỉnh núi nọ.
Cảm nhận Hỗn Nguyên Chi Khí mờ nhạt ở nơi đây, hắc giả trợn mắt khẽ nói:
“Nơi này còn hạ đẳng hơn nữa sao? Nơi này thì có thể dưỡng ra kẻ nào ra hồn chứ?”
Dứt lời, hắc giả lắc đầu, nở một nụ cười bất đắc dĩ. Hắn khẽ phất tay, đạo môn kia lập tức đóng lại. Thân ảnh lóe lên tia sáng, cuối cùng dung nhập vào không gian, hư không tiêu thất.
Thời điểm người này mở ra đạo môn cũng chính là lúc Thánh Đồng của Khương Thần tự động mở ra. May mắn hắc giả khinh thường không thèm để ý thế giới bên kia đạo môn, nếu không Khương Thần dù cho mọc cánh cũng khó thoát với thủ đoạn của đối phương.
Về phía Khương Thần, sau khi đạo môn của hắc giả đóng lại, Thánh Đồng trên trán hắn cũng tự động khép kín. Thân thể hắn lúc này mới thả lỏng đôi chút.
“Cảm giác đó…thật kinh khủng.”
Khương Thần không thể cảm nhận được sự tồn tại của đạo môn thế nhưng hắn lại cảm nhận được một luồng hơi thở áp bách đặc biệt khủng bố từ trên trời phủ xuống. Loại hơi thở khủng bố này hắn được diện kiến lần đầu tiên chính là khi đối kháng với Cổ Phần của Hồn tộc, mà lần thứ hai chính là hiện tại.
Không chỉ Khương Thần cảm nhận được đạo hơi thở khủng bố trên bầu trời phủ xuống kia mà mấy tồn tại lánh đời đang định dòm ngó sự việc trên đỉnh núi cũng cảm nhận được.
Bọn họ Nguyên Đan Cảnh có, Nguyên Vương Cảnh cường giả cũng có không ít, thế nhưng khi cảm nhận được luồng hơi thở kia, thân thể tất cả đều không tự chủ được co rúm lại. Sự run sợ này giống như một đầu dã thú đối diện với Cửu Thiên Chi Long. Run sợ vì thực lực đối phương khủng bố, run sợ vì huyết mạch bị đè ép đến không thở nổi.
Bấy giờ, mấy tồn tại lánh đời của Cửu Nguyệt Vương Triều nào còn dám manh động. Bọn họ trực tiếp quỳ trên hư không vái vài vái sau đó lập tức thoái lui. Có lẽ sau sự thể đêm nay, có không ít người sẽ sợ hãi đến mức thề không bao giờ dám chạy ra ngoài nữa.
“Từ bao giờ tại Cửu Nguyệt Vương Triều lại xuất hiện loại tồn tại khủng bố đến như vậy…”
“Ít nhất là Nguyên Tôn Cảnh cường giả…”
“Nguyên Tôn Cảnh cường giả…thật khủng bố.”
Tại mỗi góc của Cửu Nguyệt Vương Triều thỉnh thoảng lại vang lên những thanh âm thở dài sâu kín. Bọn họ đều nhìn về hướng đỉnh núi lúc trước với ánh mắt kính sợ. Sau vài câu cảm thán, toàn bộ khí tức co rút lại, thân ảnh của bọn họ cũng hoàn toàn biến mất.
Một đêm trôi qua, thường nhân ở Cửu Nguyệt Vương Triều này vẫn sinh hoạt như bình thường nhưng nguyên giả ai nấy đều ra đường với vẻ mặt điểm sự sợ hãi.
Sự việc đêm qua bọn họ không rõ thực hư ra sao, bọn họ chỉ biết có một luồng khí tức hủy diệt giáng lâm trong thoáng chốc sau đó lại biến mất. Chỉ thoáng chốc kia thôi tất cả bọn họ đều có thể cảm nhận được tử vong cận kề. Giống như chỉ cần đạo khí tức hủy diệt kia nhằm vào họ, bọn họ sẽ như bọt bong bóng vỡ nát trong biển lớn vậy.
Trời vừa sáng, Khương Thần mới mang theo Bạch U Cơ vẫn còn hôn mê trở lại phòng trọ. Sắc mặt của hắn so với những nguyên giả ngoài đường cái trên khắp Cửu Nguyệt Vương Triều kia không kém bao nhiêu. Bởi lẽ ngoại trừ cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng kia giáng lâm trong phút chốc, trước đó vài hơi thở hắn còn cảm nhận được rất nhiều đạo khí tức mạnh mẽ khóa chặt lấy đỉnh núi này.
Hắn dĩ nhiên hiểu được trước khi đạo khí tức hủy diệt kia xuất hiện thì đã có không ít người nhận ra dị tượng muốn đánh chủ ý tới nơi này, sau cùng lại bị dọa sợ cho nên mới rút mất. Đây cũng coi như một hồi trong cái rủi có cái may, tai qua nạn khỏi trời lại thương.
“Sau này có lẽ không nên thi triển mấy loại thuật pháp kia nữa. Quả tim nhỏ này thực không chịu nổi loại cảm giác đó.”