Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Một thân ảnh nam tử trẻ tuổi có vẻ cô độc không chút thu hút trong đám người, bước chân không nhanh không chậm dần dần đi ra khỏi sơn môn Linh Vân Tông, theo hướng Tây Bắc mà di chuyển.



Thời điểm vừa mới khuất bóng, trước sơn môn xuất hiện một vị nữ tử tuyệt sắc, cung trang xanh biếc đang nhìn hình ảnh nam tử dần đi xa, hồi lâu cũng không muốn rời đi.



“Khương Thần, hi vọng ngươi sớm ngày trở về.”



Nữ tử khẽ nỉ non, thanh âm nhẹ nhàng bị thổi tan trong gió. Sau cùng, nữ tử lưu luyến liếc nhìn theo phương hướng đi của nam tử một lần nữa rồi mới trở về.







Đích đến cuối cùng trong hành trình rời xa Linh Vân Tông lần này đương nhiên là Vân Đoan sơn mạch. Thế nhưng khoảng cách từ Vân Đoan sơn mạch và sơn môn Linh Vân Tông cũng rất là xa.



Dùng phi chu một đường bay tới cũng mất mấy ngày, hiện tại Khương Thần chỉ có thể đi bộ, như thế thời gian thậm chí có thể lên tới cả tháng thậm chí còn hơn. Huống chi trên đường đi hắn còn phải xuyên qua một vài quận thành khác nữa.



Chuyến này xa xôi, Khương Thần đã dự tính để không dẫn tới bất kì phiền phức gì nên quyết định không đi đường lớn, không vào các thành quận trên đường đi mà là trực tiếp xuyên qua rừng rậm cùng với các tiểu sơn mạch khác mà đi.



Những địa phương này tuy rằng có nhiều yêu thú, cũng không coi là hết sức an toàn thế nhưng so với việc đi qua các quận thành thì việc đối mặt với yêu thú vẫn sẽ đơn giản hơn so với đối mặt với con người. Hơn thế nữa, băng xuyên qua rừng rậm, sơn mạch, hắn có thể tìm kiếm các loại thảo dược hiếm có. Đây cũng coi như một trận khởi động trước khi quay lại Vân Đoan sơn mạch đi.



“Ài…đi bộ, xem ra không thể được rồi.” Khương Thần ước lượng quãng đường xa xôi trước mắt, nội tâm không khỏi có chút cảm thán.



Dự định ban đầu chính là đi bộ xuyên rừng, thế nhưng sau gần bốn ngày dọc đường, hắn đã phải lâm thời thay đổi ý định.



“Có lẽ nên tới một thành trấn sau đó tìm cách kiếm các loại phương tiện di chuyển thì tốt hơn.”



Một câu chốt đưa ra trực tiếp xóa toan mọi dự định toan tính của hắn cách đây mấy ngày.



Lúc này là buổi chiều muộn, Khương Thần đang ngồi trên một khối đá lớn nằm trên một mỏm núi chìa ra trước dốc đứng. Đứng từ mỏm núi này có thể phóng tầm mắt ra rất xa. Từ địa điểm mà Khương Thần đang đứng đi về phía trước sẽ có một thành trấn nhỏ, hắn xác định được vị trí trên địa đồ cho nên không khó để biết được phương hướng phải đi tiếp để tiến tới thành trấn kia.



Ngồi khoanh chân trên mỏm đá chừng nửa giờ, Khương Thần liền vạch ra lộ tuyến cho bản thân. Nếu như là lúc trước hắn đi theo đường vòng từ Linh Vân Tông qua mỏ Hỗn Nguyên Thạch sau đó chạy tới dịch trạm rồi mới tới Vân Đoan sơn mạch, thì bây giờ hắn chỉ nhằm thẳng hướng Linh Vân Tông tới Vân Đoan sơn mạch mà thôi.



Quãng đường tới Vân Đoan sơn mạch đương nhiên sẽ ngắn hơn rất nhiều, thế nhưng lại mất một chuyện đó là từ Linh Vân Tông chạy thẳng tới Vân Đoan sơn mạch, vậy thì chỉ đi tới rìa phía Đông Nam mà thôi trong khi vị trí sơn cốc chỗ Trương Tiểu Hân kia lại nằm ở hướng Đông Bắc. Như vậy lời được đường đi bình thường lại lỗ về đường núi.



“Trước hết kiếm chút gì ăn qua đêm rồi tính. Đi bộ đường dài quả thật tiêu tốn nhiều sức lực.”



Nhìn vào hành trình còn dài của mình, Khương Thần bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, thân ảnh lướt vào trong rừng cây, bắt đầu tìm đường xuống núi.



Bóng cây trùng trùng điệp điệp. Tính toán thì ánh nắng chiều chiếu đến đây cũng trở nên mờ đi rất nhiều. Trên một bãi đất tương đối trống trải, một đống lửa đang nhàn nhạt bùng cháy.



Bên cạnh đống lửa, thân hình nhỏ gầy của Khương Thần đang dựa vào một cây đại thụ. Đối diện với hắn là một chiếc lò luyện đan đang lơ lửng trên không trung. Lò luyện đan này là hắn tìm thấy trong nhẫn trữ vật mà Bạch U Cơ đã giao cho trước khi rời đi Linh Vân Tông.



Lại nói, nếu như luyện đan sư phân chia phẩm cấp, linh dược, đan dược phân chia phẩm chất thì lò luyện đan cũng phân ra cấp bậc rõ rệt.



Tương tự như mười phẩm luyện đan sư, lò luyện đan cũng phân ra mười phẩm từ nhất phẩm đến thập phẩm. Càng phẩm chất cao, lò luyện đan càng trân quý.



Đương nhiên lò luyện đan phẩm chất cao không chỉ có mỗi sự trân quý nhờ độ hiếm có và vẻ bề ngoài đẹp đẽ. Nó còn giúp cho luyện đan sư nâng cao phẩm chất đan dược, nâng cao tỷ lệ luyện đan thành công. Đồng thời lò luyện đan phẩm chất càng cao, sức chịu nhiệt của nó càng lớn, điều đó cũng một phần đem lại an toàn cho luyện đan sư.



Thử nghĩ một chút ngươi cầm lò luyện đan nhất phẩm đi luyện chế cửu phẩm đan dược, có lẽ nó không thể chịu nổi nhiệt độ tinh luyện dược liệu chứ đừng nói tới ngưng đan hay dung hợp.



Lò luyện đan trước mặt Khương Thần hiện tại là lò luyện đan tam phẩm. Với lò luyện đan này, luyện chế một vài loại ngũ phẩm đan dược vẫn là chưa hề hấn gì.



Tại một nơi mà luyện đan sư không có bao nhiêu như Cửu Nguyệt Vương Triều này, lò luyện đan đương nhiên là thứ không có nhiều giá trị. Mặc dù vậy, kiếm được một lò luyện đan tam phẩm cũng không phải dễ dàng. Xem ra Bạch U Cơ vì để chuẩn bị thứ này cho Khương Thần đã tiêu tốn một hồi tâm sức.



“Ài…đến tận cùng như thế nào mới tốt đây?” Khương Thần thở dài một hơi.



Bất giác, hắn đưa hai tay về phía trước, sau khi nắm lại hai tay một thoáng, lập tức liền xòe ra. Sau đó lại nắm lại rồi lại giơ ra ngón trỏ cùng ngón giữa. Bộ dáng kia dường như là trò chơi kéo búa lá của mấy tiểu bằng hữu tại Lam Hải Tinh.



Sau khi làm ra vài lần hành động ngu ngốc như vậy, Khương Thần rốt cuộc bật cười một tiếng:



“Nếu như hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ áp đặt sang một bên, làm sao tay nọ có thể thắng được tay kia.”



Nói đoạn, Khương Thần nhìn về phía ngọn lửa đang cháy bập bùng, trong đầu không khỏi xuất hiện thân ảnh một vị nữ tử đáng yêu cùng tinh nghịch. Nàng từng nói với hắn rằng nếu như phân vân chuyện gì vậy thì đem bọn chúng bỏ vào hai tay sau đó kéo búa lá, tay nào thắng liền lựa chọn theo phương án đó.



“Loại ý nghĩ ngốc nghếch này cũng có thể nghĩ ra được.” Khương Thần mỉm cười bất đắc dĩ: “Cũng không biết hiện tại nàng có khỏe không.”







Đương lúc Khương Thần đang xé từng miếng thịt lợn rừng vừa mới nướng chín, hắn dường như cảm giác được điều gì, ánh mắt không khỏi hướng về một hướng nhìn chằm chằm.



Không qua bao lâu, hắn nghe thấy một hồi tiếng cành cây bị đạp gãy truyền đến. Ngay sau đó là liên tiếp tiếng ma sát do người bước từ trong rừng ra.



“Ha ha, thật tốt quá, rốt cuộc nhìn thấy người.”



Một đạo thanh âm vui sướng từ trong rừng vang lên. Sau đó, một thanh niên cơ bắp đi về phía Khương Thần, trời hiện tại đang nhá nhem tối vậy mà người này vẫn có thể chuẩn xác tìm thấy Khương Thần, xem ra là men theo mùi khói lửa mà tìm ra được.



Khương Thần thu thập một thoáng đồ đạc trên mặt đất sau đó lại tiếp tục ngồi cạnh đống lửa thưởng thức thịt nướng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.



“Ai nha, ta thật xui xẻo. Làm mất đánh lửa, một mực lại không tìm được phương pháp tạo ra lửa. May mắn ngửi thấy thịt nướng cho nên đi tới nơi này. Tiểu huynh đệ, không ngại cho ta ngồi cùng làm bạn được chứ?”



Vị nam tử cơ bắp kia thoạt nhìn thập phần chân thành nói. Chẳng qua khi hắn trông thấy bộ dáng Khương Thần rất trẻ tuổi thì không khỏi giật mình. Lại thấy dáng vẻ Khương Thần nhỏ yếu, da trắng, quần áo sạch, hắn liền đoán Khương Thần là loại thanh thiếu niên quý tộc ham chơi trốn nhà ra ngoài.



“Ngồi đi.”



Khương Thần lặng lẽ cho thêm củi khô vào sau đó thổi đống lửa cháy thật to.



“Cảm tạ cảm tạ.”



Nam tử cơ bắp kia liên tục nói hai tiếng cảm tạ sau đó ngồi xuống một bên. Vừa mới ngồi xuống, hắn đã nói:



“Tiểu huynh đệ, ngươi cũng không biết ta đen đủi đến cỡ nào đâu. Gặp phải yêu thú, đánh mất bao bố, ngay cả phương pháp đánh lửa cũng mất luôn. Đi đường hơn nửa ngày trời, vừa mệt vừa đói, thật sự là sắp chết.”



“Ân, nghỉ ngơi thật tốt một chút. Trong rừng đầy rẫy nguy hiểm, đó cũng là không thể tránh khỏi.” Khương Thần khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, dường như không quá nhiệt tình với nam tử cơ bắp kia.



“Phải rồi, tiểu huynh đệ, không biết ngươi có thể cho ta một chút thịt được không? Ta thật sự quá đói rồi.” Nam tử cơ bắp xoa xoa bụng tám múi của mình, khẽ nói.



Khương Thần ngẩng đầu nhìn người này, suy nghĩ mốt chút liền đưa cho hắn đùi heo quay trên tay.



“Cảm tạ cảm tạ.”



Nam tử cơ bắp nhanh chóng nhận lấy đùi heo rừng, không ngớt nói lời cảm tạ. Thế nhưng ánh mắt lại mờ mịt đảo qua nhẫn trữ vật trong tay Khương Thần. Đây là thứ tốt, không phải người bình thường có thể dùng a.



“Tiểu huynh đệ, tại hạ Đổng Thạnh, thật sự rất cảm ơn ngươi, không biết ngươi tên là gì?”



Nam tử cơ bắp chỉ mất vài phút đồng hồ liền ăn sạch đùi heo quay, thậm chí chút thịt dính trên đó cũng không bỏ sót. Lúc này, hắn lộ ra vẻ chân thành hỏi Khương Thần.



“Khương Thần, không cần khách khí.”



Khương Thần biểu hiện rất bình thản, một mực chỉ chú tâm vào đống lửa đang cháy, cũng không hề để ý tới sắc mặt của nam tử cơ bắp kia.



“Ha ha, Khương tiểu huynh đệ, ngươi muốn đi đâu vậy? Niên kỷ của ngươi giống như còn rất nhỏ, như vậy đã ra ngoài một mình, rất nguy hiểm a.” Đổng Thạnh kia tươi cười nói, tựa hồ rất biết trèo kéo quan hệ.



“Ài, biết sao đây, ở trong gia tộc quả thật quá buồn chán, muốn tìm mấy địa phương nguy hiểm chơi đùa một thoáng. Đặc biệt là mấy phiến sơn mạch.”



“Ngươi định tìm kiếm sơn mạch sau đó lịch luyện tại nơi đó?” Đổng Thạnh lộ ra một vòng khiếp sợ, sau đó rất là quan tâm nói: “Không nên a. Đó đều là những nơi vô cùng nguy hiểm, vào đó là mất mạng như chơi a.”



Khương Thần khẽ gẩy đổng lửa cung cấp thêm không khí cho nó cháy to hơn, dáng cười nghiền ngẫm khẽ hiện trên môi:



“Ha ha, chẳng phải nguy hiểm sẽ càng thêm kích thích sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK