Người đăng: meomeo14311
Vừa vặn một tháng sau.“Đến lúc rời đi rồi.”
Khương Thần vừa hoàn thành xong một lò đan dược. Sau khi thở ra một hơi thật dài liền đứng lên, thì thào nói ra.
Vốn Trương Tiểu Hân sẽ rời đi sớm hơn thế nhưng nghe nói Khương Thần sẽ ở lại một tháng để luyện đan cho nên nàng cũng ở lại. Hiện tại có lẽ chính là thời khắc chia xa.
Rời khỏi nhà gỗ, giống như ngày thường, Trương Tiểu Hân đang tu luyện ở bãi đất trống cạnh cây ăn quả. Khương Thần cũng không vội quấy rầy mà chỉ lén lút đứng một bên lẳng lặng thưởng thức dáng người mỹ diệu của nàng.
Không thể không nói dáng người mảnh khảnh và bờ eo thon thả của nàng phối hợp với nhau, mỗi một động tác đều lộ ra vẻ động lòng người, lúc thì như bướm vờn, lúc thì như nữ lạc thần nhảy múa trên nước. Cho dù những động tác này tràn đầy sát cơ thì cũng lộ ra vẻ đẹp hoàn mỹ.
Từ bỏ đi hình ảnh nữ sát thủ mang Dạ Hành Y, Trương Tiểu Hân hóa thân thành bạch y thiếu nữ quả thật xinh đẹp.
Qua một hồi lâu sau, Trương Tiểu Hân rốt cuộc ngừng tu luyện. Nàng chậm rãi quay đầu nhìn Khương Thần, khuôn mặt thoáng hiện vẻ buồn rầu.
Suốt một tháng nay Khương Thần chỉ ngồi trong phòng luyện dược, hiện tại đi ra ngoài đoán chừng là muốn rời đi. Trương Tiểu Hân cũng tinh ý nhận ra điều đó, chính vì thế nét mặt mới lộ ra vẻ buồn bã như vậy.
“Ta phải đi rồi.” Nhìn thiếu nữ trước mặt, Khương Thần khẽ nở nụ cười nói.
Hai năm rưỡi sống chung, quãng thời gian đối với một nguyên giả có thọ nguyên hơn xa người thường thì rất ngắn. Tuy vậy, hai người cũng đủ để thấu hiểu tính cách của nhau. Hiện tại chia lìa, dù cho Khương Thần lạnh lùng thờ ơ với mọi thứ thì cũng khó có thể chấp nhận. Chẳng qua, quãng đường của hắn còn rất dài phía trước, hắn sẽ không dừng lại vì bất kì lý do gì.
Trương Tiểu Hân vốn có chút nao nao, miệng ấp úng dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Nhìn bộ dáng hiếm khi lúng túng của nàng, Khương Thần khẽ cười. Chỉ thấy hắn khẽ phất tay một cái, trên mặt đất xuất hiện ba cái hòm gỗ lớn, mà bên trong mỗi hòm gỗ này đều chứa đựng ước chừng năm mươi bình ngọc lớn nhỏ.
“Ngươi cũng biết ta là một luyện đan sư mà.” Khương Thần cười cười nói: “Đan dược này xem như là báo đáp ân tình ngươi tặng tiểu sơn cốc này cho ta a. Linh dược nơi này đối với ta rất hữu dụng, có thời gian ta sẽ trở lại.”
Đoạn, hắn giơ ra một cái cẩm nang nhỏ nhỏ, nói:
“Bên trên ta đã ghi rất rõ ràng cách dùng cùng công hiệu của mỗi loại. Lúc rảnh rỗi ngươi có thể nhìn xem một chút. Tuy chỉ giới hạn ở tam phẩm đan dược thế nhưng ta nghĩ đối với việc lịch luyện trong tương lai của ngươi cũng có chỗ hữu dụng.”
Trương Tiểu Hân cắn cặp môi đỏ mọng, lắc đầu, không tiếp lấy.
“Cầm lấy đi.” Khương Thần khẽ hừ một tiếng: “Hôm nay từ biệt, không biết bao giờ mới gặp lại, cái này coi như là một chút lễ vật tặng cho bằng hữu a.”
Trương Tiểu Hân vẫn một mực im lặng, không mở miệng. Hai người cứ như vậy đứng đối mặt nhau, yên tĩnh một hồi lâu. Cuối cùng Trương Tiểu Hân rốt cuộc chịu thua trước độ lì lợm của Khương Thần. Nàng đoán chừng nếu như không tiếp nhận ý tốt của hắn, hắn sẽ đứng ở đây đến tối.
“Ta đã chuẩn bị xong rồi, có lẽ đến lúc rời đi thôi.” Khương Thần khẽ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Trương Tiểu Hân đang cúi gằm: “Tạm biệt, bảo trọng.”
“Ừm. Hai năm sau ta sẽ đến Linh Vân Tông nhìn ngươi một chuyến.”
“Được.”
Nói đoạn, Khương Thần quay người rời khỏi tiểu sơn cốc.
Sau khi Khương Thần rời đi, Trương Tiểu Hân cũng trở lại căn nhà gỗ thu dọn mọi thứ sau đó từ biệt tiểu sơn cốc gắn bó đã gắn bó với mình mấy năm rồi cũng rời đi.
Khương Thần rời khỏi tiểu sơn cốc, thở ra một hơi như muốn vứt bỏ hết những suy nghĩ phức tạp. Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái rồi mới triển khai cước bộ hướng về Cửu Nguyệt Vương Triều bước đi.
Lần này hắn không tìm đường lớn để đi nữa mà trực tiếp hướng theo phương hướng Vân Đoan sơn mạch để chạy tới khu vực biên giới. Vân Đoan sơn mạch này lúc trước có một phần nằm ở Cửu Nguyệt Vương Triều, mà khu vực đó khoảng cách với Linh Vân Tông tương đối xa. Dĩ nhiên khoảng cách này so với đi đường vòng thì gần hơn nhiều.
Thời gian Khương Thần rời đi trong hơn hai năm qua, Linh Vân Tông cũng có rất nhiều biến đổi. Hai năm qua chiêu nạp thêm rất nhiều tân đệ tử. Mà lớp đệ tử mới gia nhập tông môn chất lượng cũng rất cao.
Về phía đệ tử nội môn, cũng rất nhiều người đột phá Nguyên Hồn Cảnh. Đám người Vương Hiền, Vương Chi Sách, Bạch U Cơ…cũng thuận lợi đột phá Nguyên Linh Cảnh, thực lực xem như nhảy vọt.
Ngoài ý muốn Linh Vân Tông còn chiêu mộ được một vị đệ tử gọi là Âu Dương Trác, người này thiên tư thông minh, tư chất cũng thuộc hàng đỉnh phong. Mới vào tông môn đã gây nên một hồi tranh đoạt giữa các trưởng lão. Thậm chí trong số đó còn có La Chinh.
Cuối cùng vị Âu Dương Trác này lựa chọn gia nhập Tuyệt Thế Đường, bái nhập môn hạ Nam Cung Y Vận thay vì vào Yêu Nghiệt Đường của La Chinh.
Khương Thần rời đi hai năm, danh tiếng cũng dần phai mờ trong lòng các đệ tử, mà vị Âu Dương Trác kia lại là tân tinh của Linh Vân Tông, danh khí không thể không nói rất lớn. Thậm chí danh khí người này hiện tại so với Khương Thần trước kia còn lớn hơn rất nhiều. Chỉ có điều, Âu Dương Trác này không kín tiếng khiêm tốn như Khương Thần ngược lại rất kiêu ngạo, thường xuyên khiêu chiến các đệ tử nội môn khác sau đó đánh bọn họ trọng thương. Đối với chuyện này, các trưởng lão cũng chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở cho qua, bởi lẽ trong tỷ thí quyền cước không có mắt là điều dễ hiểu.
Lúc này, trong một gian đình viện nhỏ nhỏ giữa sườn núi xuất hiện hai đạo nhân ảnh, một nữ tử đoan trang xinh đẹp, người còn lại là một vị nam tử trẻ tuổi bề ngoài tuấn tú lịch sự.
“Bạch sư tỷ, nàng chẳng lẽ không cho ta một cơ hội theo đuổi sao?”
Nam tử đang ngồi trên ghế gỗ vẻ mặt hiện ra hơi chút mất kiên nhẫn trong khi nữ tử kia vẫn một mực nhẹ nhàng đánh đàn, có chăng chỉ có đôi lông mày khẽ nhíu của nàng là thể hiện sự khó chịu.
“Âu Dương sư đệ, mời ngươi tự trọng. Ta đã nói, ta rất không thích ngươi.” Nữ tử đánh đàn không ai khác là Bạch U Cơ, lúc này nàng vẫn dùng ngôn từ rất nhẹ nhàng hướng tới nam tử trẻ tuổi kia mà nói.
Lại nói, nam tử nọ vẻ ngoài nhìn rất trẻ, tuổi tác có lẽ khoảng chừng hai mươi. Mà tuổi thật của hắn quả thật mới chỉ có hai mươi hai hai mươi ba tuổi mà thôi. Người này mặc một thân thanh sam cẩm bào sạch sẽ. Đai lưng có treo một khối ngọc bội hết sức tinh xảo.
Nam tử có khuôn mặt như chạm ngọc, làn da vừa mịn như nữ nhân lại vừa trắng hồng. Một đôi mắt sáng trong thỉnh thoảng ánh lên kim quang tinh anh. Đặc biệt trên trán khu vực giữa mi tâm của người này còn có một cái đồ án nhỏ nhỏ như một vết bớt hết sức kì quái.
Nếu như chỉ nhìn vào bề ngoài nam tử này, phần đông mọi người sẽ nghĩ hắn là một vị công tử bột trói gà không chặt. Thế nhưng không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, vị nam tử nhìn như một tên công tử bột này lại là tân tinh mới nổi của Linh Vân Tông trong một hai năm qua – Âu Dương Trác.
Linh Vân Tông vốn năm năm mới mở chiêu mộ một lần, thế nhưng sau khi Khương Thần rời đi không lâu, cao tầng tông môn quyết định đổi sang một năm một lần. Mà vị Âu Dương Trác này là đợt tuyển trạch tiếp theo đó gia nhập.
Âu Dương Trác gia nhập tông môn đã thể hiện thiên phú tu luyện kinh khủng của mình. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã từ Nguyên Thể Cảnh đột phá Nguyên Khí Cảnh. Không chỉ có vậy, hắn còn là nguyên giả song thuộc tính phong lôi, hết sức mạnh mẽ. Hai năm qua đi, người này đã đạt tới Nguyên Hồn Cảnh trung kì. Tốc độ này có thể nói là không hề thua kém Khương Thần một chút nào.
Lại nói, vị Âu Dương Trác này tại tông môn danh khí rất lớn, mà vẻ ngoài của hắn cũng anh tuấn tiêu sái do vậy hấp dẫn rất nhiều các nữ đệ tử. Chẳng qua mấy nữ tử nhan sắc thường thường như kia không thể làm hắn động lòng được. Số ít trong những nữ đệ tử không để ý tới Âu Dương Trác là Bạch U Cơ, mà người này dường như đối với Bạch U Cơ cũng rất ưa thích, chính vì thế từ thời điểm được các trưởng lão sủng ái tới giờ, hắn cơ hồ mỗi ngày đều từ Tuyệt Thế Đường chạy sang Yêu Nghiệt Đường tìm kiếm Bạch U Cơ để cưa cẩm. Thậm chí lúc này Bạch U Cơ phải trốn ra đình viện sau núi để đánh đàn cũng không thoát khỏi con hàng bám dính này.
Trên thực tế, vị Âu Dương Trác này đầu tiên là ưa thích Hồng Ngọc Kiều, thế nhưng tính khí Hồng Ngọc Kiều không hề dịu dàng, tên này mỗi lần có ý định ve vãn đều sẽ bị nàng đánh cho không thấy đường về. Lâu dần hắn mới bỏ qua mục tiêu này chuyển sang Bạch U Cơ.
Bạch U Cơ ban đầu vốn đối với Âu Dương Trác cũng không ghét bỏ, thế nhưng sau khi tiếp xúc, nàng cảm thấy đối phương thường xuyên nhìn nàng với ánh mắt rất không tinh khiết, chính vì vậy từ không ghét bỏ chuyển thành ghét bỏ.
“Bạch sư tỷ, ta có gì thua kém vị Khương sư huynh kia chứ? Nàng tại sao nhớ nhung hắn mãi không quên?” Âu Dương Trác vẫn giữ nụ cười trên môi thế nhưng ánh mắt lại có chút tức giận.
Người này theo đuổi Bạch U Cơ cho nên cũng đã tại tông môn tìm hiểu rất nhiều thông tin về nàng. Biết được nàng cùng Khương Thần đi lại rất thân thiết, hắn đoán ngay việc nàng thờ ơ với hắn là bởi vì có cảm tình với Khương Thần. Chính vì thế hắn đối với Khương Thần cũng có chỗ thù hận.
Bạch U Cơ thấy Âu Dương Trác nhắc đến Khương Thần, sắc mặt liền có chút mất tự nhiên. Ánh mắt lạnh lùng dường như cũng nhu hòa đi đôi chút. Mà đạo ánh mắt nhu hòa này bị Âu Dương Trác nhìn thấy liền khiến cho hắn rất tức giận.
“Nàng cũng biết hắn bỏ qua hai lần tông môn đại tái rồi. Nếu như lần này tiếp tục bỏ qua, hắn sẽ bị khai trừ khỏi Linh Vân Tông.”
“Ngươi nói với ta những chuyện đó làm gì?” Bạch U Cơ hừ lạnh, hai tay đánh đàn cũng chậm rãi dừng lại.
“Ta chỉ nhắc nhở nàng chút chuyện mà thôi, cũng có thể hắn đã chết ở phương nào rồi, nàng cũng không cần nhớ mãi nữa.” Âu Dương Trác hừ nhẹ một tiếng, ngữ điệu cũng xuất hiện vẻ lạnh lùng.
Oành!!!