Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Trên bầu trời xuất hiện một tôn phi chu xuyên qua tầng mây mà lao đi như tên bắn. Mỗi một tầng mây bị phi chu này xuyên qua đều xuất hiện rung động nhè nhẹ. Phi chu này không thực sự to lớn thế nhưng bề ngoài khá tinh xảo, đẹp mắt. Đây chính là phi chu của Khương Thần đang chở theo mấy sư huynh đệ thẳng hướng Tuyết Ưng Vương Triều mà tiến tới.

Nhóm người Khương Thần mấy ngày trước được truyền tống tới Mễ Lạp Quốc. Đây là một vương triều trung cấp có nền văn hóa khá đặc biệt. Người dân đều có một loại y phục riêng khác hoàn toàn với những địa phương khác. Lối kiến trúc nơi đây cũng tương đối khác lạ. Toàn bộ đều là các tòa nhà hình trụ cao chót vót, mà mái đều là nửa hình cầu úp lên khiến cho kiến trúc giống như những cây nấm khổng lồ.

Mễ Lạp Quốc này nằm giáp với các vương triều cao cấp, chính vì thế chất lượng nguyên giả ở nơi đây cũng không tệ. Thế nhưng vì đặc điểm văn hóa có chút khác biệt, đồng thời không muốn bị hòa trộn cho nên vương triều này rất ít khi cho người ngoài tiến vào.

Nhóm người Khương Thần mới được truyền tống đến không lâu liền bị quan quân của vương triều này dẫn đường rời đi, không cho phép ở lâu trên lãnh thổ.

Hiện tại bọn họ vừa mới bay qua một tòa thành trấn to lớn, chuẩn bị tiến tới gần biên giới của hai vương triều cao cấp. Khoảng cách đến Tuyết Ưng Vương Triều dưới tốc độ hiện tại thì chỉ cần nửa tháng là tới nơi.

“Khương sư đệ, ngươi dường như khá thông thạo đường đi a.” Phùng Mạc Phong nhìn thấy Khương Thần điều khiển phi chu mấy ngày liền, mà lộ trình dường như không sai lệch đi chút nào, nội tâm liền dấy lên tò mò mà nói.

“Vừa vặn có một tấm địa đồ.” Khương Thần chỉ khẽ gật đầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra tấm địa đồ lần trước hắn đã sử dụng để di chuyển từ Tuyết Ưng Vương Triều về Cửu Nguyệt Vương Triều.

“Ồ…loại địa đồ này ngươi kiếm được ở đâu?” Phùng Mạc Phong nhìn địa đồ có biểu diễn hàng trăm vương triều, mà lại biểu diễn rất chi tiết, thanh âm không nhịn được khẽ kêu lên.

“Lần trước từ trong kết giới phong ấn vô tình truyền tống ra, ta bị truyền tống tới một vương triều cao cấp ở cách đây không xa. Địa đồ này là mua được ở chỗ đó.” Khương Thần nói dối không chớp mắt, thành công lừa được mọi người tin tưởng.

“Hóa ra là vậy.”

Nhìn địa đồ sau đó theo tọa độ Khương Thần đánh dấu ở trên đó, Phùng Mạc Phong rất nhanh nhận ra vị trí của bọn họ đang ở đâu. Lúc này hắn không nhịn được khẽ nói:

“Sắp vượt qua biên giới, phía dưới có một khu rừng nhỏ nhỏ, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.”

“Cũng được, liên tục mấy ngày phi hành rồi, để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Thời gian không vội.” Khương Thần gật đầu, cảm thấy ý kiến này không tệ.

Phi chu rất nhanh hạ xuống phiến rừng rậm bên dưới. Mọi người sau đó chia nhau bắt đầu mỗi người một việc, người thì kiếm củi, người thì dựng trại, người thì tìm nguồn nước. Tuy rằng phần lớn thời gian làm nhiệm vụ tông môn, mọi người sẽ phải trải qua ngày đêm ở rừng rậm. Thế nhưng hiện tại thì lại khác, dùng tâm thái thư thả tận hưởng thiên tươi đẹp như một buổi dã ngoại, vì vậy ai nấy đều rất hồ hởi.

Chịu trách nhiệm đi tìm nguồn nước cùng kiếm củi, Khương Thần cùng với Trương Nhị Huyền chia làm hai hướng rời đi, những người còn lại thì dựng lều trại.

Thời điểm gặp mặt nhau ở hai hướng ngược lại, trên tay mỗi người đều là một bó củi to lớn. Trương Nhị Huyền sắc mặt có chút vui vẻ hướng tới Khương Thần mà nói:

“Lão đại, ta bên kia phát hiện ra một dòng suối nhỏ.”

“Được rồi, ngươi mang chỗ củi này trở về, ta tới đó nhìn xem, tiện săn bắt một chút thú rừng.”

“Được.” Trương Nhị Huyền vui vẻ gật đầu: “À đúng rồi, bên kia ta còn bắt gặp mấy vị mạo hiểm giả. Bọn họ nói rằng nơi này buổi tối thường xuất hiện yêu thú, cẩn thận một chút.”

“Mạo hiểm giả sao? Được rồi, ngươi trở về đi.”

Đem theo tâm trạng hân hoan, Trương Nhị Huyền xách hai bó củi chạy trở về còn Khương Thần lại theo phương hướng của hắn vừa đến mà bước đi, vẻ mặt hiện lên chút suy tư, không biết là đang nghĩ gì.

Trời gần tối Khương Thần mới quay lại. Lúc này mọi người đã dựng xong lều trại. Một căn lều to lớn xung quanh còn có vài căn lều nhỏ được dựng lên nhìn qua khá là đẹp. Bên trong lều to lúc này đã được đốt lên một ngọn lửa lớn đang cháy dượm. Một lỗ thông hơi bên trên nóc lều đang nhả vào khu rừng từng tầng khói xanh.

“Thần, ngươi đi đâu thế?” Bạch U Cơ nhìn thấy Khương Thần trở về, mày liễu hơi nhíu lại lúc này mới giãn ra, tò mò không nhịn được mới khẽ hỏi.

“Tiện đường đi kiếm chút thú rừng, chúng ta sẽ ăn thịt nướng a.”

Tối hôm đó, một bữa tiệc thịt nướng ngon lành do Khương Thần chủ trì diễn ra. Thế nhưng khi mà mọi người còn đang no say vui vẻ thì sắc mặt Phùng Mạc Phong chợt biến. Ngay sau đó những người khác cũng trầm xuống, dường như bọn họ cảm nhận được từng luồng khí tức nguy hiểm đang tiến đến.

Rất nhiều! Rất nhiều người, mà khí tức của bọn họ rất mạnh.

Duy nhất trong nhóm người vẫn bảo trì bình thản đó là Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền. Khương Thần giống như đã đoán trước được chuyện này xảy ra còn Trương Nhị Huyền thì ngơ ngác, bởi vì cảm ứng của hắn rất tệ, hoàn toàn không biết được có địch nhân đang tiến tới.

Vút vút vút!!!

Từng đạo thanh âm xé gió mang theo sát khí mạnh mẽ vang lên.

“Cẩn thận.” Khương Thần lạnh lùng kêu lên một tiếng ngay sau đó nhảy tới bên cạnh Bạch U Cơ, một tay nhấc lên đem nàng kéo đi.

Những người khác nghe được thanh âm xé gió lao tới cũng bắt đầu làm ra hành động. Ai nấy đều bỏ dở công việc đang làm mà lao ra khỏi lều trại.

Phừng!!!

Trong thoáng chốc khi mọi người vừa chạy ra, những mũi tên lửa từ bốn phương tám hướng đã bắn tới đốt cháy toàn bộ lều trại của bọn họ. Khu rừng tối đen nhất thời sáng bừng lên như ban ngày.

“Hắc hắc, quả đúng như A Tam báo cáo, đúng là có một đám không sợ chết chạy tới đây mở hội.”

Một đạo thanh âm trầm trầm khàn khàn mang theo tiếng cười khả ố vang lên. Trong ánh lửa bập bùng, một trung niên nhân râu quai nón, dáng người cao lớn như người khổng lồ bước ra từ rừng sâu.

Sau khi trung niên nhân lộ mặt, những người khác từ bốn phương tám hướng cũng hiện ra. Trong phút chốc, nhóm người Khương Thần bị vây chặt như nêm cối.

“Các ngươi là ai?” Phùng Mạc Phong rất có bộ dáng đại sư huynh, lúc này hắn gàn mọi người về phía sau, một bước bước lên đối mặt với trung niên râu quai nón kia mà nói.

Chợt, hắn nghĩ tới chuyện gì, khóe miệng không khỏi giật giật hai cái, nở nụ cười khổ mà nói:

“Quên mất, mang theo khí thế hung thần ác sát như vậy, ngoại trừ thổ phỉ thì còn là gì.”

“Ha ha…gặp nguy không loạn, tại nơi này gặp phải thổ phỉ mà không sợ, xem ra các ngươi cũng không phải đám con cháu quần là áo lượt của các đại gia tộc a.” Trung niên nhân râu quai nón cười lạnh nói.

“Sợ? Nếu lực lượng của các ngươi chỉ có như thế này…vậy thì không phải chúng ta sợ mà là các ngươi sợ.” Phùng Mạc Phong cười lạnh.

Đệ tử Linh Vân Tông thường xuyên làm nhiệm vụ cho nên cảnh tượng đẫm máu, vào sinh ra tử cũng không phải chưa từng gặp. Chính vì thế thời điểm hiện tại tuy rằng trên mặt ai nấy đều xuất hiện vẻ ngưng trọng nhưng mà không một ai mảy may sợ hãi cả.

Đám người đang bao vây có khoảng bốn mươi người, trong đó dẫn đầu là một Nguyên Linh Cảnh trung kỳ, bên cạnh trung niên râu quai nón kia còn có vài vị Nguyên Linh Cảnh nữa, còn lại đều là Nguyên Hồn Cảnh trở xuống. Lực lượng này thắng ở số đông nhưng chất lượng thì thua so với nhóm người Khương Thần, chính vì thế đây là lý do bọn họ không sợ.

“Đừng để bọn hắn dây dưa. Tấn công bất ngờ sau đó rút lui. Bọn chúng tự tin như thế này ắt có trợ lực ở phía sau.”

Phùng Mạc Phong tuy rằng vẻ ngoài hết sức trấn định nhưng bên trong cũng thầm lo lắng. Hắn âm thầm truyền âm cho từng người ở phía sau để cho bọn họ chuẩn bị tinh thần bỏ chạy khi có cơ hội. Trong khi đó mọi người ở phía sau dường như cũng nhìn ra điểm này, ai nấy đều không hẹn mà khẽ gật đầu một cái.

Bọn họ không phải ngu ngốc khi nhận ra thời điểm hiện tại chiến đấu, bọn họ sẽ gặp rắc rối. Không nói tới việc kẻ địch có còn nhân thủ ẩn núp trong bóng tối hay không, chỉ riêng việc chiến đấu trong rừng giữa trời tối đen như thế này đã là một bất lợi lớn.

Trung niên râu quai nón chợt nhìn thấy trong ánh lửa bập bùng kia xuất hiện hai đạo thân ảnh xinh đẹp, chính là Bạch U Cơ và Hồng Ngọc Kiều, lúc này hắn nở một nụ cười hèn mọn, thanh âm trầm thấp khẽ vang:

“Ồ, hiện tại mới nhận ra đám người này còn có hai tiểu mỹ nhân a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK