Người đăng: meomeo14311
Ba tên chó săn sau một phen nằm rên rỉ rốt cuộc cũng bò dậy, thực lực bọn hắn không bằng thanh niên họ Kim cho nên bị dẫm đương nhiên sẽ bị thương nặng hơn một chút. Thảm hại nhất là một người bị dẫm cho tẹt sống mũi, lúc này mặt nhuốm đầy máu, hung ác vô cùng.Thanh niên họ Kim kia lúc này hiện lên bộ mặt dữ tợn. Hắn gào lên giận dữ, trừng mắt hỏi từng người một có nhìn thấy ai ám toán hắn không. Dĩ nhiên sau đó tất cả mọi người đều lắc đầu sợ hãi, thậm chí không ít người không nhịn được mà lui về phía sau.
Duy nhất chỉ có Khương Thần vẫn lẳng lặng đứng yên một chỗ, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Vị trí đứng của Khương Thần ban đầu cũng không phải đặc biệt dễ nhìn thế nhưng theo đám đông lùi dần về sau, nơi hắn đứng lại đặc biệt dễ để ý.
Bấy giờ, ánh mắt của thiếu gia họ Kim kia lập tức nhìn qua. Khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Khương Thần, lại mơ hồ nhìn thấy khóe miệng người kia nở ra nụ cười giễu cợt, không biết làm sao hắn lại có cảm giác chính là người này ám toán mình.
Không sai! Người khác gặp ánh mắt của hắn đều không tự chủ được lộ ra sợ hãi, chỉ có người này vẫn hoàn toàn bình thản.
Nhất định là người kia!
Đáng giận! Lại dám làm hắn mất mặt trước đám đông.
Thiếu gia họ Kim kia đầy một bụng lửa giận, hắn chỉnh lại trang phục của mình, biểu tình vẫn rất phẫn nộ hướng về phía Khương Thần nói:
“Ngươi cười cái gì? Dám cười bản thiếu gia sao?”
“Không dám. Vị Kim thiếu gia này, ngươi chẳng phải còn bận đi quan chiến đó sao? Nếu như không nhanh, chiến trận sẽ kết thúc a.” Khương Thần nở nụ cười vô hại, hai mắt khẽ híp lại, nói.
Đạt được Khương Thần nhắc nhở, vị họ Kim kia mới sực nhớ ra chuyện chính. Hắn lườm Khương Thần một cái, rốt cuộc nói:
“Đúng vậy, làm sao lại quên đi đây.”
“Hừ…nể tình ngươi mới nhắc nhở bản thiếu gia, bản thiếu gia không thèm làm khó ngươi.”
Nói đoạn, vị thiếu gia họ Kim kia lại leo trở lại lên lưng ngựa. Mặc dù bộ dáng đã dè chừng hơn rất nhiều sau chuyện vừa rồi thế nhưng để chứng tỏ uy phong của mình, hắn vẫn bày ra vẻ mặt rất phách lối.
Ngựa đi được một đoạn, nam tử họ Kim kia quay lại nhìn Khương Thần với ánh mắt nghi hoặc. Cuối cùng chỉ khẽ lẩm nhẩm:
“Làm sao cảm giác tên này có chút quen mặt đây? Có lẽ là giống mấy kẻ ta từng bắt nạt a.”
“Hừ, đầu năm nay không ngờ lại có người bế bồng nữ tử nhà người khác đi lại trên phố. Ngông cuồng hơn cả ta nữa.”
Bốn tôn Hỏa Phong Mã rảo bước rời đi, đường phố mới trở lại trạng thái bình thường. Chẳng qua lúc này Khương Thần lại nhận được chú ý của nhiều người, bởi lẽ hiện tại mọi người mới để ý hắn thế mà lại bế con gái nhà người ta trên tay.
“Người kia thật kì quái…thế mà lại bế…mà thôi.”
“Không biết xấu hổ.”
“Ài... mặc dù không nhìn rõ mặt a, thế nhưng kia chắc chắn là một vị nữ tử xinh đẹp. Cũng không biết lại một vị thiếu gia ăn chơi nào ám hại con gái nhà lành đây.”
Bên cạnh Khương Thần, Mai Khả Ái nghe hết được những lời này, sắc mặt hiện lên vẻ tức giận. Mấy lần nàng định rút kiếm ra uy hiếp mọi người nhưng đều bị Khương Thần ngăn lại, cuối cùng đành phải đưa tay bịt chặt lỗ tại, vẻ mặt hiện lên vẻ chán ghét.
Trước những lời bàn tán xung quanh, Khương Thần cũng không có bao nhiêu để ý. Sau một hồi tìm kiếm, hắn rốt cuộc đến được một đoạn đường chuyên xây dựng nhà trọ.
Nơi đây được trang hoàng cực kì rực rỡ, buổi tối nếu như lên đèn, vậy thì càng thêm lung linh huyền ảo. Không hổ là kinh thành, chỗ nào cũng đều nhộn nhịp lại không kém phần tinh mỹ đến như vậy.
Vừa bước vào trong một quán trọ nhỏ, ba người hai lớn một nhỏ liền hấp dẫn vô số ánh mắt. Mặc dù khuôn mặt Bạch U Cơ được Khương Thần quay về phía mình, khéo léo che đi thế nhưng hắn lại không che được dáng người của nàng lại. Bạch U Cơ đoan trang thành thục, luôn cố gắng mặc những y phục kín đáo nhất có thể, thế nhưng nhiêu đó là không đủ để che chắn lại dáng người tuyệt mỹ của nàng trước mặt mọi người.
Đùi ngọc thon dài, kiều đồn vểnh cao, thậm chí hai hòn ngọc phong thời điểm này khẽ ưỡn ra cũng là khêu gợi như vậy. Tổng lại lúc này là thời điểm nàng rất dễ khiến cho người khác có loại ý nghĩ xấu xa.
Không chỉ có Bạch U Cơ thu hút ánh nhìn mà nhan sắc giá trị của Khương Thần cùng Mai Khả Ái cũng khiến cho người ta không khỏi ngoảnh đầu. Người trước thì anh tuấn lạnh lùng, người sau thì nhỏ bé khả ái. Tổ hợp ba người kì quái khiến cho mọi người dừng lại động tác một hồi lâu mới có thể tiếp tục làm việc.
Nơi đây mọi người đều rất bận rộn, sau khi lưu luyến nhìn thêm ba người vài cái, ai nấy lại trở lại phần việc của mình. Còn những kẻ rảnh rỗi thuộc loại con ông cháu cha, quần là áo lượt như thiếu gia họ Kim vừa rồi, thời điểm này bọn họ hoặc sẽ ăn chơi đàn đúm hoặc sẽ tới kỹ viện vui chơi một chút.
Ba người đang muốn tiến về quầy tiếp đón khách nhân để thuê phòng thì một đạo thanh âm cợt nhả vang lên:
“Tiểu tử? Đưa con gái nhà lành đi đâu? Tới đây thuê phòng toan tính hãm hại nàng sao?”
Thanh âm này vừa dứt, lại một đạo thanh âm có chút đê hèn vang lên:
“Ha ha, vậy mà lại còn đem theo một tiểu nha đầu? Khẩu vị thật cổ quái.”
“Thích ấu dâm sao? Quả thật chính là cầm thú.”
“Ha ha, ngươi nhìn nữ tử kia xem, mặc dù sắc mặt có chút không được tốt thế nhưng dáng người rất được, ngủ một đêm chắc chắn sẽ rất thoải mái.”
“Phải a. Ta còn ngửi được mùi hương xử nữ trên người nàng. Quả nhiên là cực phẩm.”
Mấy người này ở trên lầu hai, sau khi nhìn thấy ba người Khương Thần đi qua liền trực tiếp nhảy xuống chặn đường. Bộ dáng đê hèn, lời nói thô tục như thế kia chắc chắn không phải dạng tốt lành gì.
Nghe vào những lời lẽ thô tục của mấy người này, Mai Khả Ái không nhịn được rút ra cự kiếm to hơn thân người mình, giơ lên đe dọa đối phương.
Dáng người nhỏ bé, khuôn mặt khả ái lại cầm theo cự kiếm to hơn người mình rất nhiều, Mai Khả Ái không những không dọa được ai ngược lại còn thể hiện cho người ta thấy nàng rất đáng yêu. Mấy kẻ chặn đường kia nhìn thấy nàng như vậy lập tức ôm bụng cười lớn nói:
“Quả nhiên là quả ớt cay. Mặc dù bộ dáng cũng có chút khả ái…bất quá ta vẫn là không thích tiểu nha đầu.” Một vị nam tử đưa tay lau nước mắt, cười nói.
Quán trọ bởi vì xuất hiện chút xích mích cho nên nhất thời trở nên ồn ào.
“Là mấy tên quần là áo lụa trong thành, gia tộc bọn họ rất có thế lực, thường thường đắc tội bọn họ sẽ không có kết quả tốt. Thanh niên kia xem ra sắp thảm rồi.”
“Bị mấy tên này nhắm tới chắc chắn không có kết quả tốt.” Một người trong quán khẽ thì thầm nói.
“Ngươi nhìn nữ tử hắn bế trên tay xem, nàng dường như bị thương.”
“Ừm, bộ dáng rất không tệ…đáng tiếng rau cải trắng bị heo ủi.”
Phía bên dưới, Khương Thần nhướng mày nhìn đám người trước mắt này nội tâm không vui. Ngày hôm nay Bạch U Cơ bị thương đã khiến cho tâm trạng hắn rất thối, hiện tại lại gặp mấy tên thiếu gia ăn chơi trác táng này buông lời thô tục đối với nàng và Mai Khả Ái, hắn dù cho có thể điều tiết tốt cảm xúc cũng không tránh khỏi giận dữ.
Xúc phạm người bên cạnh hắn, tội đáng muôn chết!
“Các ngươi muốn gì?” Khương Thần hừ lạnh khẽ nói.
“Muốn gì? Muốn cái mà ngươi đang muốn a.” Đám thanh niên nam tử kia cười đê tiện, ánh mắt không rời khỏi hai hòn ngọc phong của Bạch U Cơ đang khẽ ưỡn ra do kiểu bế công chúa của Khương Thần.
“Vậy sao?” Khương Thần nhếch mép cười khẽ: “Ta đang muốn các ngươi phải chết.”
“Tiểu nha đầu, đánh gãy chân bọn chúng, trách nhiệm truy lên người ta.” Khương Thần hướng về phía Mai Khả Ái đang lăm le thanh cự kiếm khiếp người trên tay, thanh âm lạnh lùng vang lên.
Mai Khả Ái vốn nín nhịn giận dữ từ thời điểm tên thiếu gia họ Kim kia đánh người vô cớ cộng hiện tại lại thêm ngôn ngữ tục tĩu của mấy tên quần là áo lụa này, nội tâm sớm đã không nhịn nổi. Đạt được đồng ý của Khương Thần, tiểu nha đầu gào lên một tiếng quái dị sau đó xuất động công kích.
Chỉ thấy nàng nhún người nhảy lên một cái, đôi chân ngắn nhỏ nhắn hết sức dễ thương đạp thẳng vào mặt tên nam tử đi đầu sau đó thuận thế cầm lấy cự kiếm đập bay một người khác.
Tiếc thay cho đám thanh niên nam tử quần là áo lượt này, tuổi tác đã không còn nhỏ thế nhưng thực lực lại yếu vô cùng. Cao nhất là vị đi đầu mới chỉ Nguyên Khí Cảnh sơ kì, còn lại chỉ là Nguyên Thể Cảnh.
Bảy tám người đó làm sao có thể là đối thủ của tiểu nha đấu, rất nhanh bọn họ bị nàng dùng cự kiếm đánh cho gãy hết tay chân sau đó đem ném ra ngoài nhà trọ.
Người trên đường vốn chỉ có một vài người quây xem, hiện tại thấy có đánh nhau ai nấy liền ùn ùn kéo đến. Khi nhìn thấy bộ ba Khương Thần cùng Mai Khả Ái, tất cả đều không hẹn mà cũng xuất hiện vẻ mặt kì quái.
Làm sao lại là ba người này?
Vừa rồi suýt nữa bị vị họ Kim kia hỏi thăm, hiện tại chẳng lẽ lại gây sự với đám con cháu thế gia này hay sao?
“Giết người, mau gọi chấp pháp…”
“Giết người rồi.” Một tên ăn chơi trác táng trong đám người gào lên thảm thiết.
Vị nam tử dẫn đầu đám quần là áo lượt này nén lại cơn đau, dùng ánh mắt ngoan độc nhìn mấy người Khương Thần, gằn giọng nói:
“Ta thề…ta thề nhất định sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”
“Nữ nhân trên tay ngươi ta nhất định đem nàng chơi ba ngày ba đêm trước mặt ngươi…ngươi nhất định sẽ hối hận vì hành động ngày hôm…”
Chữ “nay” cuối cùng còn chưa kịp phát ra, nam tử kia đã nằm lăn ra đất, hai mắt trợn ngược lên, nước mắt dàn dụa, miệng thỉnh thoảng khẽ ư ư lên vài tiếng khó hiểu.
Lúc này, Khương Thần không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh nam tử kia, hắn giơ lên một chân không chút khoan nhượng đem mũi giày chọc thẳng vào miệng đối phương khiến cho đối phương đập thẳng đầu xuống nền đá cứng rắn.
“Miệng ngươi rất tiện.” Thanh âm lạnh lùng phát ra, Khương Thần đem Hỗn Nguyên Chi Khí áp súc tại bàn chân của mình. Dùng một chân đá thẳng vào đầu tên nam tử kia như đá bóng.
Chỉ thấy một đạo thanh âm thảm thiết vang lên, nam tử kia quay vòng vòng trên đường cái đập tan không biết bao nhiên sạp hàng gần đó. Cuối cùng sau khi cả thân thể co ro đập thẳng vào vách tường mới khiến cho nam tử nọ dừng lại.
Cũng không biết mọi người sợ phiền phức hay vì ghét bỏ tên nam tử kia mà thời điểm hắn bị đá quay vòng vòng trên mặt đất, không một ai giúp đỡ hắn dừng lại, thậm chí bọn họ còn tránh xa như gặp phải tà vật sau đó dùng ánh mắt hả hê nhìn đối phương.
Chuyện ẩu đả ở bên này rất nhanh truyền đến tai phụ trách trị an kinh thành, cũng chính là chấp pháp trong miệng tên nam tử đê tiện kia. Bấy giờ, từ phương xa kéo tới một đám người mặc y phục giống hệt nhau, sử dụng cùng một loại binh khí. Ai nấy đều mang theo bộ dáng hung thần ác sát.
“Tránh đường! Tránh đường.”