Người đăng: meomeo14311
Lại nói, Bạch U Cơ đang kể cho Khương Thần nghe một chút về lý do tại sao nàng lại dừng lại việc đánh đàn mặc dù nàng đàn rất hay.“Ta không phải người Cửu Nguyệt Vương Triều.” Bạch U Cơ mỉm cười liếc nhìn Khương Thần, khẽ nói.
“Cái này La trưởng lão từng nói với ta, nhưng chỉ nói ngươi ở rất xa.”
“Ừm. Vương triều của ta gọi là Tuyết Ưng Vương Triều, một vương triều cao cấp. Bạch gia ta tại Tuyết Ưng Vương Triều cũng là một đại gia tộc, gia gia ta là Nguyên Vương Cảnh, mà phụ thân cũng là Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong.” Bạch U Cơ mỉm cười, chậm rãi kể.
“Vậy Bạch gia cũng không thua kém Linh Vân Tông a.”
“Vẫn kém một chút. Dù sao Linh Vân Tông có bề dày lịch sử rất lâu đời, hơn nữa nội tình của Linh Vân Tông cũng hơn xa Bạch gia.” Bạch U Cơ lắc đầu mỉm cười.
“Các vương triều siêu cấp sẽ nằm dưới sự quản chế của các tông môn nhị lưu, vương triều cao cấp thì sẽ bị các tông môn tam lưu quản chế. Tuyết Ưng Vương Triều của ta ngược lại đủ mạnh mẽ để vượt qua sự quản chế của tông môn tam lưu. Nhưng mà xung quanh đó lại có ba tam lưu tông môn cho nên cũng có nhiều mặt hạn chế.”
“Trong số ba tông môn kia có một gọi là Thiên Thánh Cầm Cung, chỉ thu nhận nữ đệ tử, đồng thời phải có cầm nghệ cao siêu. Vốn có một trưởng lão đã nhận ta làm đệ tử, thế nhưng bắt đầu từ thời điểm mười tuổi mỗi lần đánh đàn, một đoạn ký ức của ta liền bị mất đi. Thời gian kéo dài dẫn đến quái bệnh như bây giờ. Sau đó ta cũng không dám đánh đàn nữa. Mà vị trưởng lão kia cũng bỏ qua không nhận ta làm đệ tử nữa, ngược lại tỷ tỷ ta được thế chỗ.”
“Ồ, nói như vậy quái bệnh của sư tỷ là do đánh đàn?” Khương Thần nhíu hai mày, vẻ mặt hiện lên chút khó hiểu. Quái bệnh gì lại do đánh đàn mà gây nên, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này. Dĩ nheien vẻ mặt của hắn cũng thoáng hiện chút khó tin.
“Ta cũng không biết, thế nhưng sau đó ta cũng không đánh đàn một lần nào nữa.” Bạch U Cơ cười nói: “Bởi vậy Thiên Thánh Cầm Cung loại ta ra khỏi danh sách đệ tử, ta lúc đó rất buồn. Sau đó nhiều năm một lần ta ra ngoài gặp phải thổ phỉ cướp bóc, tình cờ sư phụ đi ngang giải cứu. Cuối cùng ta liền là đệ tử Linh Vân Tông như bây giờ.”
“Mà hiện tại quái bệnh đột nhiên biến mất, ta thử đánh đàn liền không xuất hiện vấn đề.” Bạch U Cơ cười hì hì nói: “Có lẽ quái bệnh cũng không phải do đánh đàn. Là ta cả nghĩ.”
Lúc này, Khương Thần đột nhiên nhớ tới điều gì, hắn không khỏi ngồi nhỏm dậy dùng hai ngón tay ấn vào giữa mi tâm của Bạch U Cơ, đưa một đạo tinh thần lực tiến vào dò xét.
“Ngươi muốn kiếm tra lỗ thủng trên trán ta sao?”
“Sư tỷ ngươi biết?”
“Ừm, gia gia nói có thể quái bệnh là do lỗ thủng đó gây nên thế nhưng có lúc lại nói là do đánh đàn. Ài…!” Bạch U Cơ tùy ý để cho Khương Thần dò xét, một bên khẽ nói: “Sau khi quái bệnh hết, lỗ thủng kia cũng xuất hiện xương cốt trở lại, ta cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.”
Lúc này, sắc mặt Khương Thần vốn trầm tĩnh đột nhiên hơi chút nghi hoặc. Lỗ thủng trên trán Bạch U Cơ lúc này đã không còn đâu nữa, ngược lại nơi kia là một khối xương nhỏ bằng đầu ngón tay có khắc họa chằng chịt những đạo phù văn kì lạ nhỏ tý xíu.
“Có chuyện gì sao?”
“Ừm. Một khối xương chỉ bằng đầu ngón tay thế nhưng trong đó có khắc họa rất nhiều phù văn. Ta cũng không biết đây là có chuyện gì, chỉ là cảm thấy khối xương kia có vẻ rất lợi hại.” Khương Thần gật đầu một cái, tay cũng chậm rãi thu lại.
“Khối xương này xuất hiện cũng vừa lúc ta cảm thấy quái bệnh đãng trí kia vừa hết. Thật kì lạ.”
“Rất có thể có liên quan đến nó.” Khương Thần có chút buồn cười nói: “Còn giả thiết mà đánh đàn khiến cho ngươi gặp quái bệnh, ta không thể tin được. Ha ha.”
Ngoài miệng mặc dù cười đùa thế nhưng trong lòng Khương Thần nổi lên một cỗ nghi hoặc. Phù văn trên khối xương giữa trán của Bạch U Cơ kia có khoảng mười lăm cái sắp xếp khít nhau, mà mỗi cái đều tỏa ra khí tức huyền bí. Một điều kì lạ đó là mấy phù văn kia Khương Thần hắn chưa nhìn thấy bao giờ.
Khương Thần hắn trên phương diện phù đạo rất có tự tin. Phần vì bản thân sống trong cái nôi phù đạo từ nhỏ, phần vì lượng phù văn hắn gặp qua cũng như ghi nhớ và từng được sử dụng rất nhiều dù cho đó là các loại phù văn hiếm gặp đi chăng nữa. Vậy mà hơn mười đạo phù văn khắc họa trên khối xương cốt kia hắn lại không nhìn ra một cái nào, quả thật kì lạ.
“Ài…Phù đạo mênh mông, cũng không phải Thánh tộc bọn ta cái gì cũng tinh thông.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm một hồi, quyết định không nghĩ đến mấy đạo phù văn kia nữa.
…
Đã không yêu thì thôi, yêu vào liền khó có thể dứt ra được. Khương Thần quả thật cảm thụ cảm giác yêu đương đến quên mất chính sự. Cho đến khi còn cách tông môn đại tái chừng một tháng, hắn mới chấm dứt những ngày ăn chơi nhàn nhã.
Trên thực tế hắn vẫn muốn tận hưởng cảm giác ôn nhu hương bên cạnh Bạch U Cơ thế nhưng nàng lo hắn chủ quan không chuẩn bị trước có thể sẽ bị Âu Dương Trác đả thương cho nên liên tục thúc giục hắn tu luyện ráo riết.
“Ài…được rồi sư tỷ, ngươi cũng không cần thúc giục ta như vậy a.” Khương Thần đang nằm gối đầu lên đùi Bạch U Cơ, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, không cho nàng đứng dậy: “Ngươi đàn cho ta nốt ngày hôm nay, từ ngày mai nhất định tu luyện chăm chỉ.”
“Ngươi…thật không biết ngươi làm sao lại thay đổi đến mức này.”
Bạch U Cơ nhìn bộ dáng lười nhác của Khương Thần, khuôn mặt thập phần bất đắc dĩ. Hiện tại nàng đã không thể nhớ được bộ dáng vị sư đệ lạnh lùng, sát phạt quyết đoán của Khương Thần khi trước nữa. Hắn của lúc này mỗi khi đối diện với nàng đều sẽ biến thành một tên bám dính. Nếu như không phải đôi bên đều là lưỡng tình tương duyệt, Khương Thần lúc này không khác gì Âu Dương Trác ngày ngày lẽo đẽo theo sau Bạch U Cơ cách đây ít hôm.
“Ha, được rồi. Sư tỷ ngươi cũng đừng lo lắng. Âu Dương Trác kia ta đã tương đối hiểu rõ.”
“Chỉ một chiêu giao phong làm sao ngươi có thể hiểu được hết?” Bạch U Cơ chỉ coi Khương Thần đang đùa cợt mình, lúc này bĩu môi khẽ nói.
“Không…một chiêu đương nhiên không thể hiểu hết thực lực của hắn. Ta nói ở đây chính là tính cách.” Khương Thần cười cười, bộ dáng lạnh lùng kèm theo ý khinh thường khi nhắc đến Âu Dương Trác.
“Loại người như hắn ta cũng gặp không ít. Thường là sống không được lâu.”
“Ha, nói giống như ngươi đã tiếp xúc với nhiều loại người lắm vậy.”
“Ha ha.” Khương Thần chỉ cười trừ không đáp. Hắn cũng không thể nói bản thân là lão quái vật đã trải qua rất nhiều thăng trầm của cuộc sống được.
Hai người nhất thời rơi vào trầm lặng. Khương Thần cứ thế chậm rãi tận hưởng không gian yên bình, tiếng đàn du dương, tiếng gió dịu nhẹ, mùi hương thơm ngát, khuôn mặt lạnh lùng cũng hiện lên vẻ hưởng thụ.
“Sư tỷ, ngươi biết quanh đây có người nào có thể luyện khí không?”
“Ngươi muốn một thanh binh khí sao? Ta vừa vặn có một món nguyên bảo Linh cấp không sử dụng.”
Bạch U Cơ vừa nói vừa lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh kiếm tinh xảo. Thanh kiếm này so với kiếm bình thường thì dài hơn rất nhiều. Tổng cả phần lưỡi và chuôi kiếm vừa vặn một sải tay. Mà lưỡi kiếm mỏng như lá lúa đồng thời cũng rất mềm dẻo.
Thanh kiếm vừa xuất hiện, Khương Thần cảm nhận được một cỗ khí tức sắc lạnh phả ra. Có thể thấy nó cũng không phải nguyên bảo Linh cấp bình thường.
“Không, ta muốn tìm người luyện chế trận kỳ.”
“Để xây dựng trận pháp?”
“Đúng vậy. Đối với chiến đấu đối kháng, trận pháp sư cần phải có trận kỳ mới có thể xây dựng trận pháp một cách nhanh chóng.” Khương Thần cười cười nói: “Tên Âu Dương Trác kia đã khinh thường phụ tu chức nghiệp vậy thì ta cho hắn hiểu một chút tại sao không có người nào nguyện ý trêu chọc những người mang chức nghiệp kia.”
“Ta biết có một vị luyện khí sư, thế nhưng hắn ở kinh thành.”
“Không vấn đề gì. Ngày mai đi, thế nào?”
“Được.”
Sáng sớm hôm sau, Khương Thần cùng Bạch U Cơ đã từ tông môn xuất phát đi kinh thành. Khoảng cách từ Linh Vân Tông tới kinh thành cũng rất xa. Bọn hắn phải mượn phi chu từ tông môn. Dĩ nhiên ngoại môn không cho đệ tử mượn phi chu nhưng nội môn thì có. Phần lớn nhiệm vụ của các đệ tử nội môn sẽ khó hơn ngoại môn rất nhiều, một phần vì hung hiểm, một phần vì di chuyển khoảng cách rất xa. Chính vì thế nội môn nắm giữ rất nhiều phi chu.
Những phi chu này phần lớn đều là đồ cũ kĩ được sử dụng từ rất lâu do vậy tốc độ cũng không quá nhanh. Dùng nó bay đến kinh thành cũng mất khoảng một tuần. Theo Khương Thần tính toán vừa đi vừa về khoảng hai tuần, nếu như vị luyện khí sư kia trình độ không quá tệ vậy thì hai tuần còn lại dư dả luyện chế trận kỳ cho hắn.
“Lão đại, thời gian này ta thấy ngươi dường như mập lên một vòng a.”
Đi cùng với hai người Khương Thần, Bạch U Cơ còn có Hồng Ngọc Kiều và Trương Nhị Huyền. Hai người này xuất hiện có thể nói là khiến cho Khương Thần buồn bực không thôi. Rõ ràng ở đây có một đôi tình nhân vậy mà giữa đường lại chen ngang làm bóng đèn. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy có chút tức giận, ánh mắt tội nghiệp liếc nhìn Bạch U Cơ khiến cho nàng thỉnh thoảng lại phì cười. Đây rõ ràng là nàng đem Hồng Ngọc Kiều kéo đi, cuối cùng lại lôi kéo thêm Trương Nhị Huyền.
Tên Trương Nhị Huyền này cũng không biết trong thời gian Khương Thần rời đi làm sao có thể kết thân được với Hồng Ngọc Kiều và Bạch U Cơ. Bạch U Cơ sau khi kéo Hồng Ngọc Kiều đi lên, đối phương liền rủ rê ngay Trương Nhị Huyền. Rốt cuộc chuyến đi hai người của Khương Thần biến thành bốn người.
“Ha ha, vậy thì ngươi phải hỏi sư muội của ta a. Nhìn xem, nàng nuôi hắn béo tốt như vậy.”
“Hắc hắc, có khi nào qua một hai năm nữa hắn liền béo mập hơn ta không?” Trương Nhị Huyền ngồi ngất ngưởng trên ghế, một bên nở nụ cười đê tiện.
“Tất nhiên là không. Bàn tử nhà ngươi béo vô địch thiên hạ. Nhìn quả thật khiến cho người ta sợ hãi.” Hồng Ngọc Kiều đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn Trương Nhị Huyền, hừ lạnh.
Bốn người trên một chiếc phi chu nhỏ bé khiến cho tốc độ của nó chậm đi tương đối. Dựa theo loại tốc độ này, có lẽ lại mất thêm hai ngày mới đến kinh thành.
Quả thật vừa vặn sáng sớm ngày thứ chín, phi chu liền bay tới ngoại thành. Còn cách kinh thành chừng vài dặm, đám người Khương Thần liền hạ cánh sau đó đi bộ vào thành.