Người đăng: meomeo14311
“Khốn kiếp, vậy mà lại để nữ nhân kia đoạt được truyền thừa.”“Còn có tiểu tử kia nữa.”
Bên ngoài Thiên Ma sơn mạch xuất hiện một nhóm người đang di chuyển trở ra. Nhóm người này khí tức hơi chút suy yếu, bộ dáng cũng có chút chật vật dường như là vừa trải qua một trận chiến kịch liệt. Dẫn đầu đám người này không phải ai xa lạ, chính là Tô Thiên. Mà hưởng ứng một câu của hắn vừa rồi là một tên nam tử đi bên cạnh, bộ dáng đang ra sức nịnh bợ.
Nhóm người Tần Minh Vương Triều này sau khi cùng với các đội ngũ khác bị đuổi ra khỏi thạch điện thì liền đi lại bên trong Thiên Ma sơn mạch để săn giết yêu thú cùng tìm kiếm bảo vật trước khi kết giới khép lại.
Trong quá trình tìm kiếm bảo vật, bọn họ có va chạm với rất nhiều các đội ngũ của các phương thế lực kia. Mà hiện tại hơi chút suy yếu chính là vì vừa rồi tranh đoạt một gốc ngũ giai linh dược với một vương triều khác.
“Hừ…thật đáng tiếc. Truyền thừa vậy mà lại để cho nàng đoạt được.” Tần Minh Chính khẽ lắc đầu cười khổ. Thời điểm nghĩ tới tư thái yểu điệu của Bạch U Cơ, ánh mắt của hắn không khỏi lộ ra một cỗ si mê.
“Hắc hắc…không sao không sao. Truyền thừa của Nguyên Tôn Cảnh cũng không dễ cầm như vậy.” Tô Thiên khẽ nhếch mép lộ ra dáng cười gian xảo: “Đợi ra đến ngoài kia, có không ít người đang chờ bọn chúng a.”
“Phải…chắc chắn đám người ngũ đại vương triều sẽ không dễ dàng để truyền thừa trôi khỏi tầm tay bọn họ.”
Ầm ầm ầm ầm!!!
Giữa lúc đám người Tần Minh Vương Triều đang bàn luận về truyền thừa Nguyên Tôn Cảnh thì từ trên trời, hàng ngàn xích cầu cùng hắc quang trụ từ đâu bỗng chốc xuất hiện. Tất cả xích cầu cùng hắc quang trụ này sau khi xuất hiện thì đều hướng về một mục tiêu duy nhất đó là Tô Thiên mà công kích.
Oành oành oành!!!
Tô Thiên đi đầu đám người, khí tức vốn đang hơi chút suy yếu lại còn không được ai bảo vệ. Trước công kích chớp nhoáng mà lại khủng bố đến vậy, hắn không kịp né tránh, thân thể vì thế bị hỏa lực khủng bố bắn cho bay ngược về sau, máu tươi cuồng phún, mạng không biết có thể giữ được không.
Tuy rằng mục tiêu công kích của xích cầu cũng như hắc quang trụ là Tô Thiên thế nhưng sau khi Tô Thiên bị đánh bay về phía sau, những hắc quang trụ cùng xích cầu còn sót lại vẫn điên cuồng bắn phá về phía vị trí đứng ban đầu của hắn, thành thử ra những người trong đội đều bị vạ lây. Không ít người không mất nửa cái mạng thì cũng là bị thương thảm trọng.
Công kích không biết từ đầu đến khiến cho ai nấy đều kinh hãi vô cùng. Những người chưa bị thương hoặc mới chỉ bị thương nhẹ liền lập tức dựa lưng vào nhau quan sát bốn phía, đề phòng kẻ địch tiếp tục đánh lén. Tuy nhiên, sau đợt công kích vừa rồi, trời liền yên, biển liền lặng.
Một khoảng thời gian dài không xuất hiện lần công kích thứ hai, những người chưa bị thương liền nhao nhao chạy ra cứu giúp những người khác, vẻ mặt ai nấy vừa kinh hãi vừa lại mang theo nghi hoặc vô cùng.
Công kích xích cầu cũng như hắc quang trụ đương nhiên là đến từ thạch điện. Mà sở dĩ nó có thể đánh được đến nơi này đương nhiên là Khương Thần đã dùng Di Hình chi thuật đem nó dịch chuyển tới. Lúc này, công kích chấm dứt đồng nghĩ với trong đại điện kia, Ma Thiên Tiếu cũng dừng lại việc thôi động trận pháp.
Lại nói, nhóm người Tần Minh Vương Triều này vốn đã bị Khương Thần sử dụng Di Hình chi thuật dịch chuyển Thực Âm Phong để công kích lần trước. Chính vì thế khí tức của bọn họ đều đã bị Thánh Đồng khóa chặt. Hiện tại vừa vặn chưa chạy ra ngoài phạm vi dịch chuyển cho nên Khương Thần tiện tay đem công kích của Ma Thiên Tiếu chuyển dời đến chỗ của đối phương.
Dịch chuyển khoảng cách xa tuy rằng tiêu tốn rất nhiều huyết mạch lực cũng như Hỗn Nguyên Chi Khí, thế nhưng nếu như có thể khiến đám người Tần Minh Vương Triều này xảy ra thương vong, Khương Thần cũng hoàn toàn toàn nguyện ý bỏ ra. Ai bảo trước đó đám người kia đã khiến cho Bạch U Cơ không vui.
Kết quả của đám người Tần Minh Vương Triều hiện tại tuy rằng Khương Thần không được chứng kiến thế nhưng hắn dựa vào sức công phá của xích cầu cũng như hắc quang trụ liền có thể đại khái đoán được một hai đó là đám người kia dưới công kích bất ngờ như vậy dù không chết thì cũng mất nửa cái mạng. Bên trong Thiên Ma sơn mạch đầy rẫy nguy hiểm này, để cho bản thân rơi vào trạng thái suy yếu không thể không nói chính là cầm chắc một chiếc vé tìm chết.
Lúc này, thạch điện lại trở về trạng thái tĩnh lặng vốn có của nó. Hai loại trận pháp hợp kích mà Ma Thiên Tiếu vừa mới thôi động cũng chậm rãi thu lại. Tại một phía của thạch điện, chỉ thấy Khương Thần giống như cây cột chống trời đứng hết sức vững vàng, phía trước hắn là Bạch U Cơ vẫn đang bình yên vô sự bên trong quang tráo hộ thể.
“Thần…Ngươi…”
Bạch U Cơ nhìn thấy trạng thái dị thường của Khương Thần, vẻ mặt vừa hiện lên kinh ngạc, vừa lại lo lắng vô cùng. Thanh âm yếu ớt mang theo chút run rẩy chậm rãi nỉ non trong cổ họng:
“Ngươi không có vấn đề gì chứ?”
Nói đoạn, nàng định bước ra khỏi quang tráo hộ thể thì lập tức bị một tầng kết giới màu cổ đồng vừa lúc xuất hiện ngăn cản. Tầng kết giới mặc dù màu sắc hơi chút nhợt nhạt nhưng nhìn vào thế nào cũng cho người ta một loại cảm giác kiên cố vô cùng.
Kết giới cổ đồng chính là thần thông thứ nhất của Thánh Đồng. Nó có thể phong cấm một vùng không gian biến vùng không gian đó trong thoáng chốc bất đồng cùng với không gian hiện tại. Sau khi đạo kết giới cổ đồng xuất hiện, không gian bên trong cùng bên ngoài hoàn toàn được ngăn cách. Lúc này, Bạch U Cơ ở bên trong nói gì thì bên ngoài Khương Thần cũng đã không thể nghe rõ.
Mặc dù vậy, dựa theo khẩu hình miệng của nàng, Khương Thần vẫn cỏ thể đại khái đoán ra nàng là đang hỏi hắn rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
“Sư tỷ, ta giúp ngươi ra ngoài trước. Đợi xử lý xong tên này, ta sẽ ra sau.” Khương Thần cười cười nhìn Bạch U Cơ đang trưng ra vẻ mặt lo lắng ở bên trong kết giới, khẽ nói.
Bạch U Cơ bên trong dường như cũng hiểu hắn nói gì, sắc mặt của nàng lúc này không khỏi trầm xuống.
Vừa rồi thủ đoạn của Khương Thần nàng đã được nhìn thấy rõ mồn một. Bởi vì ở khoảng cách gần cho nên nàng có thể khẳng định chắc nịch rằng Khương Thần đã dùng một loại phương pháp nào đó đem toàn bộ công kích đánh tới dịch chuyển đi nơi khác.
Mà hiện tại hắn lại nói muốn đưa nàng ra ngoài, đây rõ ràng là muốn dịch chuyển nàng rời đi. Cảnh tượng hiện ra không khác gì phút giây trước ly biệt. Bạch U Cơ cảm nhận được điều này cho nên đương nhiên là không đồng ý.
“Không…nếu đi thì chúng ta cùng đi.” Bạch U Cơ không nghe thấy thanh âm của Khương Thần, nàng biết hắn cũng không nghe thấy nàng nói gì, thế nhưng giọng nói yếu ớt vẫn không nhịn được mà khẽ vang.
“Nơi này đã bị một loại trận pháp phong cấm. Hiện tại muốn mở nó ra thì chỉ có thể giết chết Ma Thiên Tiếu.” Khương Thần chậm rãi đưa tay chạm vào kết giới màu cổ đồng, thanh âm đạm mạc khẽ vang: “Đưa sư tỷ tới nơi an toàn, ta mới có thể yên tâm giết địch.”
Dừng một lúc, Khương Thần lại nở nụ cười nói:
“Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta nhất định đại thắng mà trở về.”
“Không…ngươi không được làm vậy.” Bạch U Cơ một mực lắc đầu. Nàng cảm giác được trong lời nói của Khương Thần có một vệt không chắc chắn, chính vì thế dù sống chết nàng vẫn muốn ở nơi này cùng hắn.
Chết, vậy thì cùng chết. Mà chẳng may bị nhốt ở nơi này vĩnh viễn, nàng cũng nguyện ý. Bởi vì chỉ cần nơi nào có Khương Thần, nơi đó liền chính là nơi nàng cảm thấy đẹp đẽ nhất.
Nàng sợ Khương Thần ngộ nhỡ xảy chân liền bị nhốt ở nơi đây, như vậy mỗi đêm tưởng tượng tới cảnh hắn ngày ngày đối diện với bốn bức thạch bích, nàng sẽ rất đau lòng.
“Sư tỷ, ngoan. Nghe ta.” Khương Thần cười cười: “Ngươi biết ta trước giờ đều không làm những việc không chắc chắn mà.”
Hắn vừa dứt lời, quanh thân lập tức tuôn trào hoàng kim quang mang. Hoàng kim quang mang này như thánh quang gột rửa tà vật, nó khiến cho gian thạch điện tràn ngập khí tức u ám bỗng nhiên tươi sáng rực rỡ.
Hoàng kim quang mang xuất hiện liền bao trùm lấy kết giới cổ đồng, đem kết giới nhuộm thành một khối vàng ròng tinh mỹ.
“Sư tỷ, ta sẽ dịch chuyển ngươi tới chỗ đám người Phùng sư huynh. Ngươi cùng bọn họ ra ngoài trước. Ta tự khắc có cách để đi ra.” Khương Thần nhìn dung nhan nhợt nhạt của giai nhân trước mắt, khóe miệng hơi chút nhếch lên.
“Không được…thả ta ra.”