Người đăng: meomeo14311
Lại nói, trung niên nhân cao lớn cười lạnh nhìn về phía Khương Thần, ánh mắt hiện lên sát cơ mãnh liệt. Chỉ thấy hắn giơ lên một quyền, quyền đầu sau đó được bao phủ bởi một tầng Hỗn Nguyên Chi Khí màu cam mạnh mẽ. Từ luồng Hỗn Nguyên Chi Khí này, Khương Thần có thể cảm nhận không khí xung quanh dần tăng lên nhiệt độ.“Cũng là hỏa thuộc tính sao?” Khương Thần cười nhạt, miệng khẽ nói: “Vừa vặn ta cũng thế.”
“Hừ, hỏa thuộc tính của ta giống như một cây đuốc lớn đang cháy đượm, còn tiểu tử ngươi chỉ như than cháy tàn trong bếp mà thôi.” Trung niên nhân cao lớn hừ lạnh, quyền đầu hướng về phía Khương Thần khởi phát công kích.
“Cuồng Sư Nộ Quyền!”
Quyền kình lần này so với lần trước mạnh hơn rất nhiều. Chỉ thấy giữa không trung hiện ra hư ảnh một tôn hùng sư to lớn. Hùng sư gầm lên một tiếng sau đó theo sau quyền đầu đánh thẳng về phía thân ảnh nhỏ gầy của Khương Thần.
“Than cháy tàn sao?” Khương Thần cười lạnh một tiếng, đề thân nghênh tiếp.
Hắn giơ tay không chút do dự đánh ra Thiên Hỏa Chưởng đụng tới nắm đấm của trung niên cao lớn kia.
Bành!!!
Thanh âm va chạm giữa hai nguyên thuật vang lên. Một đạo gợn sóng không khí theo đó bắt đầu lan ra khiến cho cây cối xung quanh khẽ run lên một hồi.
Trung niên cao lớn kia cũng là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, một thân Hỗn Nguyên Chi Khí vô cùng hùng hậu. Khương Thần dù cho Hỗn Nguyên Chi Khí có mạnh mẽ cùng tinh thuần đến đâu cũng khó có thể vượt qua gần hai đại cảnh giới mà khiêu chiến. Mặt khác, Thiên Hỏa Chưởng so về cấp bậc có lẽ cũng thấp hơn một quyền của trung niên nhân kia. Chính vì vậy một chiêu chính diện giao phong này, trung niên cao lớn vẫn bất động một chỗ mà Khương Thần lại lui về sau vài bước, khí huyết quay cuồng.
Ở phía bên kia, mặc dù trung niên cao lớn không bị đánh lui về phía sau thế nhưng cũng là không dễ chịu gì. Một cỗ năng lượng nóng rát từ Thiên Hỏa Chưởng của Khương Thần trùng kích tới khiến cho quả đấm của hắn trở nên nóng bỏng, phảng phất như bị hỏa diễm thiêu đốt. Nếu như hắn không dùng đại lượng Hỗn Nguyên Chi Khí của mình trấn áp, nắm đấm rất có thể đã bị thiêu cháy.
“Lại đến.”
Khương Thần yếu thế hơn một chút thế nhưng hắn lại không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nội tâm tràn ngập một tia hưng phấn.
Hắn vốn luôn tồn tại phần tử hiếu chiến trong người thế nhưng theo thời gian lười biếng quá lâu phần tử hiếu chiến đó đã mai một dần. Hiện tại ma luyện lại từ con số không, loại hiếu chiến kia mới dần được bộc lộ rõ.
Giống như bây giờ, nếu như vận dụng ngọn ngụy hỏa kia, hắn hoàn toàn có thể đem trung niên nhân này trấn áp thế nhưng hắn lại không làm như vậy. Ngược lại Khương Thần còn cố ý che giấu đi con bài tẩy của mình, dùng trung niên nhân để ma luyện chính mình.
Bị thương đối với hắn cũng không quá quan trọng. Sơn cốc thần bí kia có nhiều dược liệu, Hỗn Nguyên Chi Khí lại hùng hậu như vậy, việc khôi phục cũng không có nhiều vấn đề.
Lúc này, quanh thân Khương Thần nổi lên một tầng hỏa khí. Hỏa khí tỏa ra khiến cho không gian xung quanh cũng nóng dần lên. Mà quyền đầu của hắn lúc này mơ hồ bao phủ bởi hỏa diễm nóng cháy.
Hắn chưa vội vận dụng ngụy hỏa, hiện tại chỉ là đang đem Thiên Hỏa Chưởng đẩy lên mức độ tối đỉnh cao. Thiên Hỏa Chưởng một chiêu tối chung cực này có thể so sánh với linh cấp thượng phẩm thậm chí đỉnh phong nguyên thuật, lực sát thương hết sức kinh người.
Bên kia, trung niên cao lớn nhíu lại đôi mày. Hắn không thể ngờ được thân thể nhỏ bé trước mắt này lại có thể chặn lại được một quyền hung bạo đến từ hắn. Nếu như là đồng cảnh giới thì cũng thôi đi, đối phương thậm chí còn kém hắn gần hai đại cảnh giới, điều này quả thật khiến cho hắn không hề dễ chịu chút nào.
Lúc này, nhìn thấy Khương Thần vậy mà dám chủ động phát ra công kích, trung niên nhân nghiến răng, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm trầm thấp:
“Cuồng Sư Nộ!”
Trên thiết quyền nổi lên hoàng kim Hỗn Nguyên Chi Khí sáng chói, trung niên nhân tràn đầy tự tin sử xuất ra nguyên thuật kinh người. Hắn lúc này phảng phất như hóa thân thành cuồng sư, không bao giờ chịu lùi bước. Một đầu thiết quyền chói sáng lao ra hung hăng chủ động đón đánh hỏa quyền của Khương Thần.
Bành!!!
Tiếng nổ cực lớn vang lên, trung niên nhân bị một cỗ sức lực cực lớn húc đẩy bay ngược mà ra, nắm tay cháy đen bốc lên khói xanh trắng, bên cạnh đó còn có một mùi thịt nước phảng phất.
“A a a a a!!!”
Một đạo thanh âm gào thét vang lên. Trung niên nhân sau khi rơi xuống mặt đất mới nhận ra thảm trạng của bản thân. Lúc này hắn tay trái ôm lấy vai phải lăn lộn gào thét. Bởi lẽ cơn đau nhức từ cánh tay bị cháy đen kia lúc này mới truyền tới não hải.
Một cỗ cảm giác bỏng rát đau đớn trùng kích khiến cho não hải của hắn trở nên mê muội, hai mắt cũng có chút mờ đi.
Đối diện với trung niên nhân, lần này Khương Thần không bị đấm cho lui bước thế nhưng va chạm mạnh mẽ đã khiến cho nắm tay của hắn đổ gãy. Các ngón tay đều gãy ngược vào trong theo một phương vị kì lạ. Thời điểm hiện tại, Khương Thần có cảm giác các khớp ngón tay đều như gãy rời không thể cử động được.
Đau đớn nơi nắm tay truyền đến khiến cho Khương Thần cũng khẽ nhíu mày. Chẳng qua so với trung niên nhân đang lăn lộn trên mặt đất kia thì hắn vẫn còn đỡ hơn một chút.
“Tiểu tử đáng chết, gia hôm nay nhất định phải giết ngươi mới hả giận.”
Trung niên nhân ôm lấy cánh tay bị bỏng đến cháy đen, sắc mặt âm trầm cực điểm. Từ trong nhẫn trữ vật, người này lấy ra một lọ thuốc to bằng bắp tay đem đổ lên cánh tay bị bỏng. Chỉ trong chốc lát, cánh tay bị bỏng càng bốc lên khói xanh, trung niên nhân theo đó cũng nghiến răng chịu đau.
Sau một phen chữa thương, cơn đau nơi cánh tay của hắn dường như cũng đã đỡ đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt cũng hoàn hoãn trở lại.
Bên kia, nắm tay bị gãy của Khương Thần cũng đang được hắn dùng mộc thuộc tính chữa trị. Tuy tạm thời không thể cử động được thế nhưng đỡ được cơn đau cũng coi như thành công.
Hai người lúc này đều mất đi lực tái chiến ở tay phải thế nhưng từ ánh mắt đều không cho thấy bất kì người nào có dấu hiệu lùi bước.
“Tiểu tử, không thể không nói ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy có thể dùng thực lực Nguyên Khí Cảnh mà đỡ được ta hai lần, thậm chí đánh cho ta trọng thương.” Trung niên nhân chậm rãi lấy ra một thanh cự phủ, khuôn mặt âm tàn nay lại nhiều thêm một nụ cười tàn nhẫn.
“Mà để ta lấy ra thanh cự phủ này, tiểu tử ngươi có chết cũng nên cảm thấy vinh dự.”
Khương Thần khẽ nhún vai, khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc. Đời này hắn đã gặp nhiều người giống như trung niên nhân này rồi. Trước khi đánh nhau thường thường sẽ sính miệng lưỡi một chút, cuối cùng rốt cuộc nhận vào cái kết đắng.
Hiện tại Khương Thần có đủ sức để đưa trung niên nhân này tới chung kết, thế nhưng khi đó hắn cũng không thể chiến đấu được nữa, nếu như có nguy hiểm xảy đến, hắn chỉ có thể chờ hết. Vì lẽ đó, hiện tại hắn chỉ có thể dùng cách xảo diệu thì mới có thể áp chế trung niên nhân.
“Khai Sơn Liệt Diễm Phủ!”
Trung niên nhân nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Khương Thần, nghĩ rằng đối phương khinh thường mình cho nên hắn liền rống giận một tiếng, một phủ nặng nề bổ thẳng về phía Khương Thần.
Một phủ này hàm chứa lực lượng vô cùng lớn, thậm chí riêng sức nặng của nó thôi có khéo Khương Thần cũng khó lòng nhấc lên được. Hiện tại hắn chỉ có thể tạm thời né tránh trước công kích khủng bố của đối phương.
Chỉ thấy Khương Thần điểm một chỉ về phía trước, ngay lập tức một đạo phù lục được tung ra. Phù lục kích hoạt hình thành nên một tầng bình chướng xanh lam ngăn cản cự phủ.
Bang!!!
Cự phủ không chút khoan nhượng đem tầng lá chắn kia đánh cho vỡ nát, lưỡi phủ sắc bén hướng thẳng về phía Khương Thần bổ xuống một bổ.
Tốc độ bổ xuống tuy rất nhanh thế nhưng với Khương Thần thì như thế này vẫn trong phạm vi hắn có thể né tránh. Một cú lách mình nhịp nhàng, Khương Thần né được một bổ kinh khủng của trung niên nhân. Thân hình nhỏ bé hết sức nhanh nhẹn lập tức vòng sang bên phải trung niên nhân, muốn nhân cơ hội đối phương chậm chạp sử dụng vũ khí nặng mà công kích.
“Tiểu tử, nghĩ hay lắm.”
Trung niên nhân rút về cự phủ, đương lúc định dùng lực quay người để chém cho Khương Thần một nhát thì chỉ thấy Khương Thần khẽ niệm ấn. Ngay sau đó một đạo thanh âm nổ lớn trên lưỡi phủ vang lên.
Chỉ thấy lưỡi phủ lúc này bị bao phủ bởi khói lửa mù mịt, mà lực đạo của trung niên nhân bị một vụ bạo tạc trên lưỡi phủ kia khiến cho bật ngược lại.
Thân hình hắn nhất thời mất thăng bằng mà ngả ra sau, bộ dáng mười phần chắc chín là sẽ ngã xuống đất.
“Chuyện gì…”
Trung niên nhân tai mét mặt mũi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Làm sao cự phủ của hắn đột nhiên phát nổ, mà lại phát nổ đúng thời điểm hắn dùng lực chém về phía Khương Thần.
Ánh mắt liếc nhìn tới khuôn mặt lạnh lùng kèm theo nụ cười quỷ dị của Khương Thần, trung niên nhân đột nhiên cảm thấy tên nam tử trẻ tuổi này nguy hiểm hơn mình nghĩ rất nhiều.
Tất nhiên loại suy nghĩ này chỉ là trong chốc lát, hiện tại hắn là đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Thân hình mất cân bằng sắp đổ, một bên chân trụ cũng chuẩn bị nhận vào công kích của Khương Thần.
Nếu như một chưởng kia của Khương Thần cũng mạnh mẽ như lúc chưởng đối quyền với hắn thì rất có thể một chân hắn sẽ bị đối phương phế đi. Đến khi đó hạ phong chắc chắn rơi vào trên người hắn.
“Hỏa Luân Hộ Thể!!!”
Trung niên nhân trước khi ngã ra đất liền quát lên một tiếng, Hỗn Nguyên Chi Khí cấp tốc vận chuyển đem thân thể bao bọc bởi một hỏa luân nóng bỏng.
Hỏa luân này giống như một vùng lốc xoáy có thể đánh bật toàn bộ những gì va chạm vào nó, thế nhưng đối với một chưởng hung bạo của Khương Thần, nó lại không thể đánh bật lại được.
Chỉ thấy Khương Thần theo một phương vị hết sức xảo diệu, chớp thời cơ trung niên nhân mất thăng bằng đã dùng Thiên Hỏa Chưởng đánh thẳng vào chân trụ của đối phương. Dù cho đã có Hỏa Luân Hộ Thể thì trung niên nhân kia vẫn y nguyên gánh chịu một chưởng khủng bố đến từ Khương Thần.
Rắc…rắc…
Hai tiếng rắc rắc gãy xương vang lên. Khóe miệng trung niên nhân giật lên hai cái, khuôn mặt hiện vẻ thống khổ. Chân của hắn đã bị Khương Thần một chưởng đánh gãy.
“Tiểu…tiểu tử đủ ngoan độc…cư nhiên dám hi sinh tay trái để kích thương ta.”
Trung niên nhân nghiến lại hàm răng, thanh âm giận dữ gầm lên trong cổ họng.
Bên kia, tay trái vừa tung chưởng của Khương Thần cũng bị một chiêu Hỏa Luân Hộ Thể của trung niên nhân kích thương. Toàn bộ ống tay áo đều rách nát, trên cánh tay xuất hiện nhiều vết cắt đang rướm máu. Mà xung quanh các vết cắt kia, phần da đều xuất hiện phồng rộp.
“Đáng giá.” Khương Thần cười nhạt nói: “Ta không dùng hai tay vẫn có thể đánh được, nhưng ngươi nếu thiếu đi một chân thì lại khác a.”
Trung niên nhân loạng choạng đứng dậy bằng một chân. Tay cầm cự phủ lúc này cũng không vững bởi vì cân bằng của cơ thể bị mất đi. Dùng ánh mắt đề phòng nhìn Khương Thần, trung niên nhân lạnh giọng, hỏi:
“Tiểu tử, ngươi đã làm cách nào?”