Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Dừng lại!”



Thanh âm mang theo hơi chút kinh hãi của Nam Cung Y Vận đột nhiên vang lên nhưng đã muộn, đám người Chấp Pháp Đội sau khi kéo tới liền lập tức hướng tới nữ tử kia phát ra công kích hòng chế ngự.



Phốc! Phốc! Phốc!



Từng đạo thanh quang trong suốt như trăng non đột nhiên từ trên người nữ tử lạ mặt bắn ra lướt thẳng qua trên người những đệ tử Chấp Pháp Đội, thậm chí người hô hào vừa rồi cũng không tránh khỏi thanh quang bắn tới.



Ba bốn vị đệ tử Chấp Pháp Đội đi đầu thực lực Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong trực tiếp khựng lại, thân hình cứng đờ, cổ họng nứt ra một vệt máu dài, phốc một tiếng ngã lăn ra mặt đất.



Trong chớp mắt sau đó, những người bị thanh quang bắn qua cũng bỏ mình!



Trên khán đài đổ vỡ, tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt không tin được những gì đang diễn ra. Vậy mà lại có người dám ra tay giết hại đệ tử trong chính sơn môn Linh Vân Tông? Ghê gớm hơn nữa đó là ở đây còn có sự xuất hiện của sáu vị đường chủ, sáu vị Nguyên Đan Cảnh cao giai cường giả. Hành động kia không phải là tự tìm đường chết sao?



Khoan đã!



Phần lớn mọi người đều vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên thế nhưng có không ít người khác đã nhận ra điểm không đúng. Nữ tử kia rõ ràng ra tay giết người thế nhưng các vị đường chủ cũng chỉ cho nàng sắc mặt khó coi chứ không hề có ý định động thủ. Có ẩn tình sao?



“Toàn bộ lui ra.” Nam Cung Y Vận nhìn thấy mấy vị Chấp Pháp Đội bị giết hại, sắc mặt khó coi vô cùng, chẳng qua nàng cũng chỉ có thể khoát tay ra lệnh cho những đệ tử có ý định chạy tới nơi đây, lui ra ngoài.



Khương Thần phương xa lặng lẽ quan sát, trong khu vực lòng chảo lúc này chỉ còn Âu Dương Trác, Nam Cung Y Vận cùng nữ tử lạ mặt kia.



Mọi người đều ngừng cả hô hấp, ánh mắt của ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm lên trên người nữ tử, muốn nhìn xem nàng rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho các vị đường chủ e ngại đến vậy.



“Liễu Nguyệt sư điệt, ngươi làm vậy là có ý gì?”



Nam Cung Y Vận hừ nhẹ một tiếng, sau khi bước lên phía trước liền nhìn chằm chằm nữ tử đối diện, nói.



“Ha ha…hộ tống tiểu sư muội về thăm quê, vừa vặn đi ngang qua nơi này, ta liền thay sư tôn ân cần hỏi thăm Nam Cung sư thúc một chút.”



“Không nghĩ tới Nam Cung sư thúc ngươi vẫn là như xưa, thực lực chưa từng tinh tiến…mà tính cách vẫn là bao che đệ tử đến vậy, ha ha.” Nữ tử lạ mặt tên Liễu Nguyệt cười ha hả, thanh âm có đôi phần lạnh lùng kèm theo sự khinh thường, cao ngạo.



Mặc dù ngoài miệng gọi Nam Cung Y Vận hai tiếng sư thúc thế nhưng thái độ của nàng lại không có một chút tôn kính, ngược lại kia giống như mỉa mai kẻ địch.



“Hừ. Làm phiền nàng ta đa tâm rồi, ta hiện tại đã rất tốt.” Nam Cung Y Vận lạnh lùng cười.



“Ha ha…rất tốt sao? Làm sao ta lại cảm giác sư thúc ngươi đang kẹt ở Nguyên Đan Cảnh không thể đột phá?” Liễu Nguyệt cười đáp: “Báo cho ngươi một tin, sư phụ đã đột phá Nguyên Vương Cảnh hậu kì, không ra hai mươi năm nữa liền có thể nhòm ngó Nguyên Tôn Cảnh…mà ngươi…hai mươi năm nữa không chắc có thể đột phá Nguyên Vương Cảnh a.”



Thanh âm của nữ tử tuy không lớn thế nhưng đầy đủ để cho mọi người tại nơi này nghe thấy. Bấy giờ sắc mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kinh hãi vô cùng. Thậm chí các vị đường chủ cũng là mặt mày ngưng trọng, ánh mắt âm thầm trao đổi, không biết đang suy nghĩ điều gì.



Lúc này, trong lòng Nam Cung Y Vận chấn động:



“Nguyên Vương Cảnh hậu kì? Làm sao có thể nhanh như vậy?”



Trong lúc nhất thời, Nam Cung Y Vận có chút không thể nói nên lời, tựa hồ khó có thể chấp nhận sự thật này.



Đối diện, Liễu Nguyệt chỉ cười. Đoạn, nàng nghiêng mắt nhìn về phía Âu Dương Trác phía sau Nam Cung Y Vận, ánh mắt có chút hứng thú dò xét.



“Ngươi tên là Âu Dương Trác à? Nghe nói là đồ đệ đắc ý của Nam Cung sư thúc.”



Phốc!



Tàn ảnh loé lên, Âu Dương Trác chỉ cảm thấy một đạo kình phong đánh úp lại. Nhưng mà còn không đợi hắn kịp phản ứng, trên vai đã xuất hiện một bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng đập xuống.



Bàn tay của Liễu Nguyệt kia hết sức nhẹ nhàng thế nhưng thời điểm đập xuống vai lại khiến cho Âu Dương Trác có cảm giác như có vạn cân lực lượng đè ép.



“Buông ra!”



Sắc mặt Âu Dương Trác tái mét, hắn muốn vận lực giãy ra nhưng lại phát hiện tu vi của bản thân đã bị phong bế, thân thể khó có thể nhúc nhích.



“Dừng tay!”



Nam Cung Y Vận vốn không nghĩ Liễu Nguyệt lại ra tay với Âu Dương Trác, hiện tại nàng mới kịp thời phản ứng, trên tay ngưng tụ một cỗ kình lực sắc bén oanh kích lên cánh tay đối phương.



Phốc xuy!



Một kích kia tuy tuỳ ý thế nhưng nó lại từ tay Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong đánh ra cho nên lực lượng cực kì to lớn đánh thẳng vào tay Liễu Nguyệt.



Bồng!!!



Liễu Nguyệt khẽ mỉm cười chậm rãi nghiêng cổ tay sau đó dùng một phương vị kì quái đón đỡ kình lực của Nam Cung Y Vận. Hai bàn tay ngọc ngà va chạm, cỗ kinh lực của Nam Cung Y Vận lập tức bị đánh cho hư không tiêu thất, mà va chạm cũng chỉ để lại một đạo thanh âm trầm muộn.



Liễu Nguyệt cười lạnh một tiếng sau đó chậm rãi lui lại, thế nhưng chỉ là mới vừa lui được ba bước, nàng lại vung tay hướng về phía Nam Cung Y Vận không chút khách khí đánh ra công kích.



Ầm!!!



Khí lãng phong ba xuyên thấu cốt tuỷ lan tràn quét ngang hết thảy, lòng chảo dưới chân hai người kia lập tức xuất hiện nứt vỡ hình mạng nhện sau đó điên cuồng lan ra ngoài. Âu Dương Trác đứng gần với hai người giao tranh lập tức bị xung lực đánh bay ra ngoài nằm lăn trên mặt đất.



Ầm!!!



Lại một đạo thanh âm đổ sụp vang lên, nền đất lòng chảo dưới chân hai người nọ sập xuống thêm một tầng sâu nữa, đường kính hố sâu này lên tới mấy trượng.



Phanh!!!



Liễu Nguyệt sau khi giao phong cùng Nam Cung Y Vận lập tức bị đánh lui trở về sau, vẻ mặt tuy hiện ra đôi chút khó nhìn thế nhưng trên người cũng không có chút vấn đề gì cả.



“Sư thúc, nhiều năm rồi mà thực lực ngươi vẫn chỉ có thế sao? Không ra vài năm nữa ta nhất định siêu việt ngươi, ha ha.” Liễu Nguyệt chỉnh đốn lại trạng thái bản thân, khoanh tay đứng đó, vẻ mặt mang theo tiếu ý, nói.



“Ngươi…”



Khoé miệng Nam Cung Y Vận khẽ giật hai cái, khuôn mặt hiện lên tức giận, thân hình hơi chút run rẩy.



Một màn này lập tức khiến cho mọi người xung quanh khán đài khiếp sợ đến ngẩn người, cả dám đều không biết phải làm gì, thậm chí các trưởng lão quyền cao chức trọng trong tông môn cũng chỉ có thể ngây ra như phỗng.



Có ai ngờ được Nam Cung Y Vận thực lực thông thiên, tại Linh Vân Tông chỉ đứng sau tông chủ Tần Thiên Hoành, lúc này lại không làm gì được một hậu bối trẻ tuổi.



Dẫu cho một màn vừa rồi chỉ là tuỳ ý giao phong thế nhưng vị tên là Liễu Nguyệt kia có thể chính diện cản đỡ được Nam Cung Y Vận hai lần, cảnh giới của nàng ta thấp nhất cũng là Nguyên Đan Cảnh sơ kì.



Nguyên Đan Cảnh sơ kì trẻ tuổi như vậy sao? Bộ dáng Liễu Nguyệt mới hai tư hai lăm tuổi, cứ cho là nàng bảo dưỡng tốt giống như Nam Cung Y Vận đi vậy thì chắc chắn không quá bốn năm mươi tuổi.



Bốn năm mươi tuổi đạt tới Nguyên Đan Cảnh? Thiên phú này cũng thuộc hàng thượng đẳng a. Phải biết hai vị đại đồ đệ cùng nhị đồ đệ của La Chinh năm nay cũng đã bốn mươi có lẻ, vậy mà mới chỉ đạt Nguyên Linh Cảnh trung kì, như vậy thiên phú của Liễu Nguyệt này còn kinh khủng tới mức độ nào?



Mọi người cũng nhìn ra điểm này cho nên đoán biết nàng tới từ đại thế lực, vì lẽ đó các đường chủ mới ra tay nửa chừng liền dừng lại.



“Sư phụ!”



Trên khán đài, Vương Hiền theo phản xạ lập tức nhảy xuống đống phế tích sau đó phi thân tới gần trung tâm lòng chảo. Chẳng qua hắn còn chưa kịp chạy tới nơi đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ quạt bay.



“Không cần tới đây.”



Nam Cung Y Vận khẽ vẫy tay một cái, nhu kình đem theo Vương Hiền lập tức đánh ngược trở lại.



“Ồ, sư thúc, ngươi vậy mà thu được hai tên đồ đệ a.” Liễu Nguyệt nheo mắt nhìn Vương Hiền đang chật vật bò dậy, vẻ mặt hiện lên chế giễu: “Thiên phú cũng tạm được…rơi vào tay ngươi ngược lại là uổng phí.”



“Nếu ngươi hôm nay đến đây chỉ là để đả kích khiến cho ta dao động, vậy thì ngươi nghĩ nhiều rồi.” Nam Cung Y Vận hừ lạnh: “Mời trở về, Linh Vân Tông không tiếp đón ngươi.”



“Ha ha…tại nơi này ta có thể tuỳ ý đi lại, các ngươi có thể bắt giữ ta sao?”



“Ngươi chắc là ta không dám chứ?” Nam Cung Y Vận hừ lạnh một tiếng, Hỗn Nguyên Chi Khí trên người bỗng chốc bộc phát mạnh mẽ. Khí tức khủng bố đem Liễu Nguyệt kia chấn bay về phía sau, loạng choạng vài bước mới có thể ổn định thân hình.



“Ngoài kia còn có một vị trưởng lão Linh Đan Tông đi theo bảo vệ tiểu sư muội cùng ta…ngươi nói xem ngươi có dám?” Liễu Nguyệt nhếch mép cười lạnh, khuôn mặt vì tức giận mà trở nên vặn vẹo khó coi vô cùng.



Nghe thấy nàng nói vậy, Nam Cung Y Vận như quả bóng xì hơi, khí tức trên người lập tức rút lui. Mà lúc này trên bầu trời xuất hiện từng đạo thanh âm nổ vang ầm ầm. Không qua ba hơi thở, một phi chu to lớn, hoa lệ phá không kéo đến đem theo một vùng trời rộng lớn bị bao phủ bởi bóng râm.



“Sư tỷ, chúng ta không có nhiều thời gian a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK