Người đăng: meomeo14311
Lại nói, quạ đen cũng biết lỗi sai do bản thân mình, chính vì thế nó sau một phen đắn đo liền phải đồng ý bỏ ra ba phần bảo vật cất giấu của mình làm đền bù cho ba con thú kia.Sau khi đạt thành giao kèo, quạ trọc đầu liền đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Khương Thần như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Rõ ràng nó rơi vào hoàn cảnh như hiện tại chính là vì nhân loại trước mắt này.
“Vị thần thú Chu Tước này, ta cũng chỉ nói sự thật, xin đừng ghi thù đối với ta.” Khương Thần cố nhịn cười trong lòng, bề ngoài vẫn phải tỏ ra lễ phép cùng thành kính hướng về phía quạ đen mà xin lỗi.
Quạ đen nghe thấy Khương Thần nói vậy, trong lòng càng là ngứa ngáy khó chịu. Thế nhưng hiện tại nó có thể làm gì? Giết Khương Thần sao?
Tuy rằng nhân phẩm không mấy tốt đẹp nhưng bốn con hắc thú này cũng không phải dạng lạm sát người vô tội. Bình thường bọn chũng cũng không tùy tiện giết người. Nắm được điểm này cho nên Khương Thần cũng không quá sợ hãi. Cùng lắm nếu như bọn chúng muốn gây bất lợi cho hắn, hắn sẽ nói ra thân phận của mình.
“Hừ, lỗi là do quạ đen ngươi tính toán sai, hiện tại lại chấp nhặt với một tên tiểu bối sao?” Hắc cẩu khinh thường liếc nhìn quạ trọc đầu một cái sau đó hừ lạnh nói.
“Chó ghẻ, bản tọa không thèm tiếp chuyện ngươi.” Quạ đen cũng không kém, nó nhổ một bãi nước bọt sau đó cũng không thèm nhìn hắc cẩu một cái.
Lại nói, tòa thanh đồng cổ điện này là một món nguyên bảo của quạ trọc đầu. Sau khi thu lại món nguyên bảo này, bốn thú một người liền bị đưa ra bên ngoài.
Ngoại giới lúc này so với thời điểm trước đã khác biệt rất nhiều. Tầng kết giới phong ấn màu đen lúc trước đã ẩn đi, chính vì thế mà ánh sáng liền có thể chiếu khắp sơn mạch. Thiên Ma sơn mạch tối tăm lúc này lộ ra có chút xanh mát, đẹp mắt.
“Ồ…Hỗn Nguyên Chi Khí so với lúc trước đã mỏng manh rất nhiều. Xem ra thời gian trôi qua cũng thật lâu.” Tiểu ô quy cảm nhận mức độ nồng đậm Hỗn Nguyên Chi Khí trong không gian, cuối cùng khẽ gật đầu mà nói.
“Nơi đây đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy phương xa xuất hiện một mảnh tan hoang, hắc cẩu nhíu mày, khẽ nói.
Khương Thần thấy vậy liền tự biên tự diễn ra một câu chuyện sau đó kể cho bốn con thú này nghe. Cuối cùng, hắn mới hướng tới bốn con thú mà nói:
“Nơi này bị bao phủ bởi một cái phong ấn, nghe nói Nguyên Tôn Cảnh mới có thể phá hủy.”
“Ha ha…loại phong ấn này làm sao có thể làm khó được bản tọa.” Hắc cẩu cũng cảm nhận được tầng phong ấn ẩn giấu bên trong không gian, nó khinh thường hừ lạnh một cái, bộ dáng không coi đó là một chuyện quan trọng.
Khương Thần đứng ở một bên chỉ tủm tỉm cười. Hắn biết không gian chi thuật của hắc cẩu rất ghê gớm. Thậm chí năm đó hắn dù cho sở hữu một loại thân pháp tuyệt đỉnh của Thánh tộc thì cũng không thể sánh bằng. Đây cũng là lý do vì sao bốn con thú vô sỉ này có thể giữa vạn địch đuổi giết vẫn có thể sống khỏe.
Lại nói, khơi gợi cho mấy con thú này vấn đề kết giới phong ấn chính là vì Khương Thần muốn nhờ bọn chúng đưa hắn ra ngoài. Đương nhiên là chuyện này không hề dễ dàng khi mà mấy con thú vô sỉ này không “thân thiện” như vẻ bề ngoài của chúng.
“Ta muốn nhờ bốn vị thần thú giúp ta ra ngoài, không biết có được không?” Khương Thần hướng mắt về phía hắc cẩu, miệng cố rặn ra nụ cười chân thành nhất mà nói: “Ta vô tình lạc vào nơi này, hiện tại không thể thoát ra được.”
Bốn con thú nghe thấy thế vẻ mặt liền hiện lên ngạc nhiên vô cùng. Bọn chúng cảm thấy tên nhân loại nhỏ bé này rất thú vị. Bình thường nếu như đã nghe thấy uy danh khét tiếng của bọn chúng thì biểu cảm hiện tại của nhân loại hẳn phải là sợ hãi, không nói tới nhân loại nhỏ bé trước mắt bọn chúng này không hề sợ hãi, hiện tại vậy mà lại mở miệng nhờ bọn chúng đưa ra khỏi kết giới phong ấn. Điều này quả thực bất khả tư nghị.
“Hô hô hô.” Quạ đen ngửa đầu cười khả ố, trong giây lát, nó hướng về phía Khương Thần mà nói: “Mặc dù bản tọa thường xuyên làm việc tốt, lấy hành hiệp trượng nghĩa làm chuyện vui thế nhưng cũng không phải là miễn phí. Tiểu tử ngươi muốn nhờ vả chúng ta cũng không phải là không thể, chỉ là cái giá không rẻ chút nào.”
“Đúng đúng, không hề rẻ.” Tiểu ô quy nghe thấy có mùi tiền lập tức bay tới, cái đầu nhỏ như ngón tay của nó vươn dài ra sau đó ra sức gật. Hai con mắt nhỏ như hạt đậu ánh lên một tia tham lam.
“Ta biết một chỗ có bảo tàng do Nguyên Tôn Cảnh cất giữ. Tuy rằng nó khó có thể lọt vào pháp nhãn của bốn vị thần thú thế nhưng đó là thứ giá trị nhất ta có.”
Vẻ mặt Khương Thần thoáng chút trầm xuống, thanh âm lộ ra thập phần chân thành. Mà nghe thấy bảo tàng Nguyên Tôn Cảnh, bốn con thú vô sỉ kia lập tức sáng mắt. Quạ trọc đầu khẽ hắng giọng một cái sau đó nói:
“Bảo tàng Nguyên Tôn Cảnh sao? Đích thực là không lọt pháp nhãn của chúng ta, bất quá tiểu tử ngươi cũng tương đối thuận mắt, vậy thì đành giúp ngươi chuyện này đi.”
Đoạn, nó hất hàm, ánh mắt cao ngạo nhìn về phía Khương Thần, nói tiếp:
“Ăn chia thế nào?”
“Bốn sáu. Ta chỉ lấy bốn phần, các vị sáu phần, thế nào?”
Nghe thấy tỷ lệ ăn chia này, thần sắc quạ trọc đầu lộ ra vui mừng. Nó đưa năm rẻ lông cánh giả làm bàn tay sau đó vuốt vuốt cằm, cười nói:
“Tốt, người trẻ tuổi hiện tại lại biết tiến biết lùi vậy sao? Gặp phải bảo vật không tham lam, vậy mà sẵn sàng nhường ra phần hơn.”
Quạ trọc đầu vừa mới dứt lời thì bị một cái chân chó thò ra từ hư không oanh kích thẳng lên đầu.
Oành oành oành!!!
Quạ trọc đầu bị hắc cẩu tấn công bất ngờ, nó nhất thời không thể né tránh kịp, thân ảnh gầy còm cứ thế bị đập thẳng xuống đất. Lực đạo của va chạm mạnh tới nỗi cả một vùng đất phía trước bị cày tung lên, cây rừng đổ nát.
Từ trong bụi đất còn đang tung tóe trên không, quạ trọc đầu lao ra, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.
“Chó ghẻ lại cắn trộm, đừng tưởng bản tọa sợ ngươi. Hôm nay ta và ngươi nhất định không chết không thôi.”
Quạ đen gầm rú một tiếng, song đồng bắn ra một đạo tinh thần lực khủng bố. Tinh thần lực theo dao động không gian hướng về phía hắc cẩu mà oanh kích.
Hắc cẩu đứng trước công kích tinh thần lực dường như cũng có phần e ngại, nó không dám ngạnh kháng trực tiếp mà chỉ có thể đem thân thể dung nhập vào không gian sau đó chạy đến một vị trí khác để né tránh.
“Chó ghẻ, ngươi có chạy đằng trời.”
Quạ trọc đầu phản xạ rất nhanh, nắm bắt được vị trí xuất hiện dao động không gian, tinh thần lực của nó lập tức hướng về nơi đó mà oanh kích.
“Quạ đen chết tiệt, nghĩ rằng ta là không dám cản đỡ sao?”
Hắc cẩu vừa từ trong không gian thứ nguyên chui ra liền gặp phải công kích tinh thần lực chặn đầu. Lúc này, nó cũng gào rống một tiếng không chút khoan nhượng đánh tới quạ trọc đầu.
Bên ngoài vòng chiến, tiểu phi xà cùng tiểu ô quy không hiểu tại sao hắc cẩu lại tấn công quạ trọc đầu thế nhưng nhìn thấy hai con hàng này đánh nhau, bọn chúng cũng không có ý định can ngăn. Ngược lại, ở bên ngoài vòng chiến, tiểu phi xà thỉnh thoảng lại châm ngòi thổi gió khiến cho hắc cẩu cùng quạ trọc đầu càng đánh càng hăng. Vô sỉ hơn, hai con hàng này thỉnh thoảng còn đánh trộm một vài chiêu vào song phương khiến cho mâu thuẫn càng đẩy lên cao trào.
Phía sau, Khương Thần bởi vì hắc cẩu cùng quạ trọc đầu đột nhiên đánh nhau mà phải lui về phương xa. Hai con hàng này cảnh giới không hề thấp. Tuy rằng kỹ năng chiến đấu không cao thế nhưng tầng thứ này dù cho chỉ là đùa giỡn nhau thì kiến hôi như hắn đều có thể bị dư uy trận chiến đánh chết.
“Hắc cẩu, đánh chết nó. Bảo tàng của nó sẽ thuộc về chúng ta.”
“Quạ trọc đầu, đừng để chó ghẻ đè ép, bảo tàng của chó ghẻ cũng rất ghê gớm.”