Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Một mình Khương mỗ chấp hết.”



Thanh âm của Khương Thần vang lên giữa lôi đài giống như sấm nổ giữa trời quang. Biển người lập tức yên lặng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thân ảnh bạch y phía trên, khuôn mặt ngây ra giống như không thể tin được những gì hắn vừa nói.



Hắn nói sao? Một mình hắn sẽ đối chiến tất cả mọi người?



Nếu như không phải người ngu, vậy thì hắn phải tự tin vào thực lực của mình đến mức nào mới có thể thốt ra được một câu như vậy?



“Hà hà…người trẻ tuổi thật ngông cuồng.” Một vị trưởng lão ngồi trên đài cười lạnh nói.



“Thật cuồng, thế nhưng ta cảm nhận được trên người hắn có một cỗ tự tin rất lớn. Chắc chắn hắn rất tin tưởng vào trận pháp phía sau lưng mình.” Một vị trưởng lão khác cười nói.



“Hừ, trận pháp…hắn có thể xây dựng được trận pháp cấp mấy, có thể một lúc chống cự được quần chúng vây công sao? Một Âu Dương Trác liền khiến cho hắn xây xẩm mặt mày, ha ha, để xem hắn chấp hết thế nào?”



Vị trưởng lão sư phụ của Mạc Vân cười lạnh nói. Chẳng qua ý cười còn chưa hiện trên môi được bao lâu hắn liền cảm nhận thấy sau gáy lạnh toát. Bên cạnh, Nam Cung Y Vận đang dùng ánh mắt hết sức lạnh lùng nhìn hắn, mà trên người nàng cũng phảng phất hiện ra một cỗ khí tức khủng bố. Hiển nhiên việc vị trưởng lão này nhắc đến Âu Dương Trác đã khiến cho nàng tức giận.



Lại nói, trưởng lão nọ gọi là Cao Phú, hắn tại tông môn cũng rất có danh vọng. Lúc trước hắn cũng đã mon men muốn chiếm ghế đường chủ Tuyệt Thế Đường thế nhưng sau này vị đường chủ tiền nhiệm lại đem nó trao cho Nam Cung Y Vận khi mà nàng làm việc ổn trọng hơn so với người kia. Điều này là nguyên nhân mấu chốt khiến cho Cao Phú thường xuyên đâm chọc Nam Cung Y Vận mỗi khi có cơ hội.



“Đồ đệ bất tài của ngươi không làm được không có nghĩa là Khương Thần không làm được. Ta rất muốn thấy thời điểm Khương Thần đem tên đồ đệ của ngươi treo lên đánh, sắc mặt của ngươi sẽ như thế nào.” Nam Cung Y Vận cười lạnh: “Khó trách phấn đấu chục năm cũng không lên được đệ tử hạch tâm.”



“Ha ha, còn không phải là do đường chủ đại nhân ngươi ngăn cản tiền đồ của hắn sao?” Cao Phú cười lạnh, thanh âm cũng không chút e ngại mà vang lên.



“Hắn nếu như có thiên phú, ta còn có thể một tay che trời được sao?” Nam Cung Y Vận nhếch mép, có chút khinh thường nói.



Nhìn thấy hai người này không ai nhường nhịn ai, rất có bộ dáng chuẩn bị xông vào đánh nhau, các trưởng lão khác của Yêu Nghiệt Đường vội vàng can ngăn, tránh cho việc vô nghĩa xảy ra.



“Hai vị, mời bình tĩnh. Sau trận chiến này liền có thể biết được ai xứng đáng đạt được vị trí đệ tử hạch tâm. Không cần vì chút mâu thuẫn trong quá khứ mà khiến cho Tuyệt Thế Đường trở nên rời rạc.” Một vị trưởng lão gượng cười, khẽ nói.



Lại nói, trên quan đài sóng to gió lớn thế nhưng phía dưới lại lộ ra bình lặng đến đáng sợ. Sau khi Khương Thần buông lời khiêu khích, những đệ tử Tuyệt Thế Đường phía dưới lộ ra vẻ tức giận vô cùng, chẳng qua tức giận thì tức giận, không một ai lúc này dám là người thứ hai thượng đài. Thế trận phía sau lưng Khương Thần kia mặc dù chưa hiển lộ uy năng của nó, thế nhưng mức độ hoành tráng cũng khiến cho nhiều người chùn chân.



“Ngươi gọi là Khương Thần đúng không? Khương sư đệ, ngươi làm vậy có phải hay không chơi không đẹp rồi.” Một vị nam tử khí thế hiên ngang, trên mặt luôn nở nụ cười tự tin, lúc này lên tiếng.



Người này là Lưu Phong, chính là một trong hai Nguyên Linh Cảnh của Tuyệt Thế Đường mới vừa đột phá, là một trong những ứng cử viên nặng kí cho vị trí đệ tử hạch tâm.



Bên cạnh Lưu Phong còn có một nam tử khác vẻ ngoài cũng giống đến tám chín phần, người này gọi là Lưu Thanh, là đệ đệ song sinh của Lưu Phong, thực lực hai người tương đồng, cùng tu một loại công pháp, cùng tu một loại nguyên thuật, đột phá Nguyên Linh Cảnh cũng cùng chung thời điểm.



Sau khi Lưu Phong dứt lời, Lưu Thanh cũng mỉm cười mà nói:



“Mọi người còn chưa kịp chuẩn bị mà ngươi đã lấy hết thủ đoạn ra rồi sao? Sợ hãi ư?”



“Hai người các ngươi có lẽ là Lưu Thanh và Lưu Phong đi.” Khương Thần liếc nhìn hai vị nam tử giống nhau bên dưới đài, thanh âm lạnh lùng khẽ vang: “Ta đã nghe qua về hai người các ngươi.”



Đoạn, hắn giơ ra một ngón tay khẽ ngoắc, miệng nở nụ cười như không cười, nói:



“Nghe nói hai người các ngươi rất có khả năng chiếm giữ hai vị trí đệ tử hạch tâm. Tốt, cả hai cùng lên đi.”



Tĩnh!



Toàn trường tĩnh lặng!



Khương Thần nói gì? Hắn muốn một mình đấu hai vị Nguyên Linh Cảnh?



Mặc dù Lưu Phong và Lưu Thanh mới đột phá chưa lâu thế nhưng khoảng cách giữa Nguyên Linh Cảnh và Nguyên Hồn Cảnh là rất lớn. Huống hồ Khương Thần mới chỉ là Nguyên Hồn Cảnh trung kỳ, dù cho có trận pháp công thủ toàn diện thì trước hai vị Nguyên Hồn Cảnh mài giết, hắn chắc chắn không đủ Hỗn Nguyên Chi Khí mà duy trì.



Phải biết quy tắc của truyển trạch lần này không hạn chế phù lục, trận pháp thế nhưng đan dược chỉ dùng được mười khỏa a. Cũng không phải ăn đan như ăn kẹo giống với thời điểm Khương Thần hắn giao đấu cùng Âu Dương Trác.



Không có đan dược phụ trợ, Khương Thần coi như mất đi một cánh tay phải. Hiện tại hắn còn xuất khẩu cuồng ngôn dám khiêu chiến cùng lúc hai vị đệ tử Nguyên Linh Cảnh, đây cũng không biết là đầu bị lừa đá hay vì hắn tự tin thái quá nữa.



“Ha ha ha…hiện tại mấy vị sư đệ mới tiến vào nội môn liền không coi ai ra gì như vậy sao?” Lưu Phong ngửa cổ cười lớn.



“Hừ, mặc dù ngươi là đệ tử của đường chủ thế nhưng nó cũng không đại biểu cho vị trí đệ tử hạch tâm chắc chắn là của ngươi.”



“Nói thật nhiều.” Khương Thần nhíu mày, thanh âm hơi chút không kiên nhẫn vang lên.



Hắn rõ ràng nói rất ngắn gọn, rất đơn giản, một mình hắn chấp hết. Cớ gì đám người này còn nhiều lời đến vậy? Chẳng lẽ trước khi thượng đài, mỗi người riêng phần mình đều thích đấu võ mồm trước hay sao?



“Nếu như không muốn làm mất thời gian của mọi người, vậy thì lên đài đi. Còn các ngươi nữa, lên nốt đi. Không cần nhiều lời.”



Khương Thần chỉ tay về phía đám đông phía dưới, bộ dáng khiêu khích khiến cho quần chúng càng phẫn nộ. Từ phía dưới, hai ba bóng người cũng không thèm để ý tới mặt mũi mà nhảy lên đài, vẻ mặt hung thần ác sát giống như muốn đem người đối diện ăn tươi nuốt sống.



Sau khi mấy người này thượng đài, bên dưới lại xuất hiện càng nhiều người theo nhau đi lên. Một góc đài trong phút chốc chật kín người.



Quy tắc tuyển trạch lần này cho phép một người khiêu chiến nhiều người, chính vì thế trước những lời khiêu khích liên tiếp của Khương Thần, các đệ tử Tuyệt Thế Đường cũng không để ý tới cái nhìn của người khác nữa mà cùng nhau thượng đài.



Bọn họ vốn là đệ tử lâu năm của Tuyệt Thế Đường, hiện tại lại bị Khương Thần coi không ra gì, cục tức này ai cũng đều khó có thể nuốt trôi.



“Còn ai muốn thượng đài?” Khương Thần không thèm nhìn đám đông đối diện, hắn quay về phía những người còn lại bên dưới, ánh mắt đặc biệt đảo qua Lưu Thanh cùng Lưu Phong, nói.



“Tính hai chúng ta một phần.”



Lưu Thanh và Lưu Phong đồng thanh. Cả hai tung mình nhảy lên lôi đài, dẫn đầu những người khác hình thành trận thế khiếp người.



“Tốt rồi. Vậy thì…bắt đầu thôi.”



Vẻ mặt bỡn cợt của Khương Thần trong tích tắc hóa thành lạnh lùng vô cùng. Hắn bấm đầu ngón tay khiến cho nó bật máu sau đó đem giọt máu này nhỏ xuống dưới đất.



Vụt!!!



Một đạo phù văn lấy giọt máu kia làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra bốn phương tám hướng sau đó hình thành một loại ấn kí quỷ dị.



“Bế!”



Thanh âm trầm trầm từ yết hầu Khương Thần phát ra. Toàn bộ trận kì cắm ở xung quanh đài tỷ võ cùng với hàng trăm phù lục trên bầu trời đột nhiên sinh ra cộng hưởng. Tất cả cùng tuôn ra những tia hắc mang. Từng tia hắc mang hóa thành sợi điên cuồng đan vào nhau biến toàn bộ tỷ võ đài thành một cái kén màu đen quỷ dị.



Kén màu đen hình thành trong phút chốc liền ngăn cách toàn bộ tỷ võ đài với ngoại giới. Người bên ngoài không thể biết được bên trong có chuyện gì, mà người bên trong dù có phát ra thanh âm cỡ nào cũng không truyền được ra bên ngoài.



Đương lúc mọi người còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một luồng sóng nhiệt từ hắc kén điên cuồng khuếch tán. Sóng nhiệt theo phương viên hàng chục mét phả ra khiến cho những người quan chiến nhau nhao thoái lui.



Phanh phanh phanh!!!



Hắc kén vang lên từng đạo thanh âm trầm muộn. Mà mỗi lần một đạo thanh âm kia phát ra, hắc kén đều sẽ phình to như quả bóng da.



“Chuyện gì xảy ra?



“Bên trong…dường như có bạo tạc?”



“Mười phần chắc chín.” Một đệ tử khẳng định chắc nịch, nói: “Ngươi có để ý không? Từ trận chiến lần trước với Âu Dương Trác, mỗi một đòn công kích, vị Khương sư đệ này đều gây nên bạo tạc to lớn. Hiện tại bên trong kia rất có khả năng là vậy.”



“Bạo tạc a. Bên trong đó là rất nhiều tinh anh của Tuyệt Thế Đường chúng ta. Ngoài ra còn có hai vị Lưu sư huynh, Khương sư đệ kia có thể dựa vào bạo tạc cỡ nào để đánh bại bọn họ.” Một đệ tử khác khẽ lẩm nhẩm.



Đệ tử này sau khi dứt lời, đồng bạn của hắn lập tức cười lạnh:



“Đánh bại? Buồn cười ngươi còn nghĩ Khương sư đệ có thể đánh bại được nhóm người Lưu sư huynh.”



“Không biết, nhưng ta cảm giác trận pháp của hắn rất lợi hại.”



“Chờ mà xem.”



Oành!!!



Đám đông dưới đài còn đang xôn xao nghị luận thì một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Tỷ võ đài lúc này hóa thành biển lửa, hắc kén bị bạo tạc đánh nát khiến cho những tia hắc mang ban đầu theo bốn phương tám hướng điên cuồng bắn phá mà ra.



Xèo xèo xèo!!!



Từng tia hắc mang sau khi bắn ra được một khoảng lập tức bị một tầng bình chướng vô hình ngăn cản. Mà hắc mang sau khi chạm vào bình chướng lập tức bị một loại lực lượng rất mạnh đem ăn mòn đến không còn một mảnh. Nhiệt độ khủng bố của tỷ võ đài tưởng như có thể gây tổn thương cho người xung quanh cũng bị bình chướng này ngăn cản.



Đây chính là thủ đoạn của các vị trưởng lão Tuyệt Thế Đường lập nên dùng để ngăn chặn dư âm công kích làm bị thương người quan chiến. Chỉ cần có nguy hiểm đối với người xung quanh, bình chướng sẽ tự động kích hoạt để ngăn cản.



Đó là lý do vì sao sóng nhiệt ban đầu tỏa ra mạnh mẽ nhưng bình chướng lại không xuất hiện, bởi vì nó còn chưa đủ nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK