Người đăng: meomeo14311
Trong một gian đại sảnh hoa lệ lúc này tụ tập rất đông người. Những người ở đây tướng tá đều vô cùng hung dữ. Ngồi trên chủ vị là một trung niên nhân tuổi ngoài bốn mươi, mắt trái có một vệt sẹo dài cắt qua, mắt phải thì đeo một miếng băng màu đen che lại giống cướp biển, bộ dáng như là độc nhãn long.Người này mặc dù ngồi trong nhà thế nhưng tay vẫn không rời được thanh đại đao cán dài, thỉnh thoảng nói xong một câu hắn lại cầm lấy đại đao đâm mạnh xuống đất khiến cho đám người ngồi dưới run lên từng nhịp.
Hắn tên là Võ Anh Tú đoàn trưởng Tham Lang mạo hiểm đoàn, tên nghe thật hay thật kêu nhưng hắn cùng với hai từ anh tú hoàn toàn không chút liên quan. Trùm tướng cướp tên là Anh Tú, cái này nếu như để người khác nghe được quả thật chính là thiên đại tiếu thoại.
“Hừ, một đám vô dụng. Chỉ một con tiện nhân thôi vậy mà để cho ả quấy nhiễu hai năm nay. Thương vong không ít huynh đệ của ta.” Võ Anh Tú vỗ mạnh xuống thành ghế khiến cho nó vỡ làm hai mảnh: “Phong Thiết Nhân, lần trước chẳng phải con ngươi đã dẫn người vây công ả sao? Làm sao lại tay không trở về.”
“Ngươi cũng biết tên tiểu quỷ kia ăn không ngồi rồi vô tích sự, để hắn dẫn người đi chẳng phải là phá hoại sao?” Một trung niên nhân tuổi mới tầm năm mươi nhưng mái tóc đã bạc trắng, hắn cười nói.
“Hừ, vậy mà ngươi còn đề bạt hắn lên làm tiểu đội trưởng.” Võ Anh Tú hừ lạnh nói: “Các ngươi làm ăn thế này làm sao ta có thể yên tâm tu luyện.”
“Ha ha, đoàn trưởng yên tâm, Phong mỗ cũng sắp đột phá Nguyên Linh Cảnh, đến lúc đó Phong mỗ sẽ đích thân dẫn người đi bắt tiện nhân kia về cho ngươi chơi đùa thỏa thích.” Trung niên tóc bạc gọi là Phong Thiết Nhân nở một nụ cười lạnh lùng nói.
“Hừ, chẳng bằng bắt về cho con trai ngươi đi.” Võ Anh Tú có chút ghét bỏ, nói: “Ta cũng không có hứng thú với tiện nhân kia.”
“Ha ha.” Phong Thiết Nhân chỉ cười không nói.
Người trong đại sảnh nhìn thấy đoàn trưởng của bọn họ cùng vị Phong Thiết Nhân đối thoại, không một ai dám hé răng nửa lời.
Một người là Nguyên Linh Cảnh, một người là Nguyên Hồn Cảnh mạnh nhất, đồng thời là phó đoàn chủ, có cho tiền bọn hắn cũng không dám lên tiếng chen ngang.
“Ta nghĩ như thế này, không biết đoàn chủ cùng Phong huynh thấy thế nào?”
Đợi cho hai người nọ im lặng, một vị trung niên nhân dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt hèn mọn mới đứng lên mà cười nói.
“Mời Đoàn huynh đệ.” Võ Anh Tú hướng về phía trung niên nhân hèn mọn kia, ra hiệu cho đối phương tiếp tục nói.
“Các vị chắc cũng biết tiện nhân kia thường xuyên ngăn cản chúng ta đánh cướp của người khác.” Trung niên nhân hèn mọn vỗ vỗ mu bàn tay, có chút tâm đắc nói: “Chẳng bằng chúng ta làm một vụ cướp giả dụ cho ả ra, sau đó giăng lưới mai phục.”
“Ha ha, Đoàn huynh nghĩ ả ngu ngốc đến vậy sao?” Một vị khác cười ha hả mà nói: “Nếu ngươi để ý, nàng sẽ đợi cho đám người chúng ta cướp đoạt xuất hiện thương vong, đến khi đó ả mới ra tay.”
“Đúng vậy.” Một vị Nguyên Hồn Cảnh nói: “Ả cũng không phải ngu ngốc, bằng không hai năm nay làm sao lại vô số lần để cho ả chạy mất.”
Vị họ Đoàn kia mỉm cười giống như đoán trước mọi người sẽ nói vậy. Đoạn, bộ dáng của hắn càng trở nên hèn mọn, hắn nói:
“Các vị không cần lo lắng, chuyện này ta đã có dự liệu, các ngươi chỉ cần tin tưởng ta là được.”
“Ha ha, chúng ta ở đây dĩ nhiên là tin tưởng Đoàn huynh đệ, thế nhưng ngươi cũng phải nói kế hoạch của ngươi như thế nào a?” Một vị khác có lẽ cũng có chức quyền cao trong Tham Lang mạo hiểm đoàn, cười nói.
“Thiên cơ bất khả lộ!” Họ Đoàn cười tủm tỉm nói.
“Nếu như Đoàn huynh đệ tự tin có thể vây bắt tiện nhân kia, vậy thì việc này giao cho ngươi vậy.” Võ Anh Tú từ nãy tới giờ im lặng nhìn mọi người nghị luận, hiện tại mới lên tiếng.
“Chẳng hay Đoàn huynh đệ cần bao nhiêu người?”
“Tiện nhân kia thực lực Nguyên Hồn Cảnh, ta nghĩ cần ít nhất một vị huynh đệ Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong đi áp trận. Còn lại ai muốn đi liền đi, không muốn đi có thể ở nhà chờ tin vui.” Họ Đoàn đáp.
“Như vậy đi, phiền phức Doãn huynh đi cùng Đoàn huynh, dẫn theo nhân mã đội của ngươi đi cùng, như thế nào?”
Một vị nam tử mặt sẹo rỗ ngồi cuối hàng ghế đứng dậy chắp tay hướng về phía Võ Anh Tú nói:
“Tuân lệnh đoàn chủ.”
“Chúng ta có thể hoạt động yên ổn hay không phụ thuộc vào các vị a.” Võ Anh Tú cười cười nói: “Tiện nhân này làm phiền chúng ta quá nhiều rồi.”
Tiện nhân trong miệng đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn này từ nãy tới giờ ngoài Trương Tiểu Hân thì còn ai. Trên thực tế chỉ cần Võ Anh Tú dẫn theo nhân mã tinh anh của Tham Lang mạo hiểm đoàn vây quét, Trương Tiểu Hân có lẽ đã bị bắt giữ từ lâu. Chẳng qua bọn hắn cảm thấy vây bắt một nữ nhân mà phải hưng sư động chúng như vậy quả thật là mất mặt.
Chính vì lý do đó mà suốt hai năm qua Trương Tiểu Hân vẫn sống khỏe mạnh. Càng không bị đám người kia đụng đến, nàng càng hoạt động mạnh. Có những lúc thậm chí nàng còn chạy tới bìa rừng phía ngoài sơn mạch để đánh cướp ngược lại Tham Lang mạo hiểm đoàn.
Người ta nói đi đêm lắm có ngày gặp ma, thế nhưng Trương Tiểu Hân lại không sợ ma. Vì lẽ đó mà nàng vẫn cứ sống, cứ quấy phá Tham Lang mạo hiểm đoàn bất cứ khi nào nàng muốn. Không đánh được lại chạy về sơn cốc, không ai có thể phát hiện ra nàng cả.
…
Trong phòng, Khương Thần đang ngồi xếp bằng điều tiết lại thân thể của mình. Sau khi luyện hóa được ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh, thân thể hắn được hỏa diễm rèn rũa một phen, lúc này đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Vốn dĩ quá khứ là Nguyên Vương Cảnh, tố chất thân thể đáng nhẽ rất mạnh mẽ thế nhưng thời điểm đánh giết tại Uông Tử Thành, sau đó lại bị lốc xoáy không gian giày vò, thân thể hắn đã cực độ yếu kém.
Kinh mạch đổ vỡ, xương cốt gãy nát, theo thời gian tuy đã hồi phục thế nhưng thân thể đã không mạnh mẽ như trước. Đó là lý do vì sao có những thời điểm hắn vẫn bị Nguyên Khí Cảnh, Nguyên Hồn Cảnh đánh cho đau nhức xương khớp.
Dĩ nhiên đó là lúc hắn chưa luyện hóa thành công ngụy hỏa. Hiện tại thân thể được trui rèn qua hỏa diễm đã vững chắc không thua kém gì Nguyên Hồn Cảnh tu luyện thể thuật. Có ngụy hỏa phối hợp, hắn có thể đánh với Nguyên Hồn Cảnh mà không sợ rơi xuống hạ phong.
Đương lúc triền miên trong dòng suy nghĩ, một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ bên ngoài truyền vào.
“Khương Thần.”
“Mời vào.” Khương Thần có chút ngạc nhiên khi mà Trương Tiểu Hân tính tình lạnh như băng vậy mà lại chủ động đến tìm mình.
Cánh cửa hé mở, thân ảnh yểu điệu của Trương Tiểu Hân xuất hiện tại lối ra vào. Nàng lúc này đã thay đổi một thân y phục dạ hành bằng một chiếc váy trắng. Mái tóc buộc gọn lúc này đã buông xõa sau lưng. Hình ảnh của nàng hiện tại thoạt nhìn so với trước tựa hồ ít đi một phần lãnh diễm, nhiều hơn một phần tao nhã.
“Có chuyện gì không?” Khương Thần cảm thấy có chút kì lạ, hỏi.
Trương Tiểu Hân trầm mặc một hồi, sau đó giống như hạ quyết tâm lớn, ngẩng đầu lên nói:
“Ngươi là luyện đan sư, ngươi có thể trị liệu vết thương không?”
“Vết thương? Vết thương gì?”
“Vết thương ngoài da.” Trương Tiểu Hân khẽ nói.
“Chuyện đơn giản.” Khương Thần cười nhạt nói.
Hắn còn tưởng có chuyện gì to tát đây, hóa ra là bị thương tìm đến hắn xin thuốc. Đối với vết thương trên da, hắn có một trăm biện pháp chữa lành, chính vì thể khuôn mặt cũng không hiện ra bao nhiêu cảm xúc.
Đoạn, chỉ thấy Khương Thần lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình thuốc nhỏ bằng ngón tay đưa cho Trương Tiểu Hân, nói:
“Đem nó nhỏ một chút lên miệng vết thương, sau đó sẽ thấy công dụng.”
Trương Tiểu Hân trầm mặc không nói. Chỉ thấy nàng yên lặng quay lưng về phía Khương Thần. Dưới con mắt ngây người của Khương Thần, tố y màu trắng trên người nàng từ bỏ vai trắng bóng chậm rãi tụt xuống. Tấm lưng trần cũng chậm chậm lộ ra.
Da thịt Trương Tiểu Hân trắng như tuyết, thoạt nhìn rất mịn màng, thế nhưng mảng lưng trần của nàng nhất thời khiến cho Khương Thần ngây người không biết nói gì.
Bởi lẽ mảng lưng trần kia chằng chịt các vết sẹo ngang dọc lồi lõm trông vô cùng kinh khủng. Có những vết sẹo chạy dài từ xương khớp cánh tay đến mãi thắt lưng, có những vết sẹo cắt ngang hông giống như thời điểm người ra tay muốn đem thân thể nàng chém ra làm hai nửa vậy. Toàn bộ mảng lưng trần đều là sẹo, thứ mà một nữ tử xinh đẹp như Trương Tiểu Hân không nên có.
Vải quấn ngực được tháo ra, phần lưng phía sau miếng vải đó còn có một vết thương rất sâu đang thối rữa. Vết thương không có máu nhưng xung quanh lại tím xanh lại giống như trúng độc.
Ngây người vài giây, sắc mặt Khương Thần hiện lên chút xúc động. Hắn đột nhiên cảm thấy nữ tử trước mắt mình quả thực quật cường. Chịu nhiều đau đớn như thế này nhưng chưa bao giờ nàng từ bỏ đi ý định trả thù cho ca ca.
Lúc này, Trương Tiểu Hân thoáng có chút run rẩy. Nàng run rẩy vì vừa rồi đã chạm vào vết thương đau đớn, run rẩy vì đây là lần đầu tiên khỏa thân trước mặt một nam nhân. Tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý thế nhưng trên nét mặt đẹp lạnh như băng kia vẫn nổi lên một vòng đỏ ứng, thoạt nhìn cực kỳ mê người. Bất quá Khương Thần ở sau lưng nàng cho nên cũng không có diễm phúc nhìn thấy cảnh này.
“Có thể chữa được không?” Thật lâu sau, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng run rẩy của Trương Tiểu Hân mới truyền tới.
Khương Thần nhíu mày định thần lại. Hắn chậm chậm tới gần nàng một chút, thời điểm này hắn mới thấy rõ miệng vết thương khủng bố kia. Hiện tại hắn cũng không có thời gian đi ngắm nhìn vẻ hương diễm cùng những đường cong mê người của nàng. Ánh mắt chỉ một mực dán chặt lên vết thương sâu hoắm. Loại vết thương này nếu như không chữa trị kịp thời, phần thịt sau lưng nàng nhất định sẽ hư thối hết.
“Ngươi đây là lại đi tìm bọn chúng gây phiền toái?” Khương Thần lạnh lùng nói.
“Ừm.” Trương Tiểu Hân khẽ gật đầu, thanh âm lí nhí trong cổ họng khẽ vang.
“Đáng nhẽ ta sẽ là an toàn trở về đấy, thế nhưng không ngờ độc tính lần trước lại tái phát, thuốc của ngươi đã hết hiệu nghiệm cho nên thực lực tụt giảm.” Trương Tiểu Hân khẽ run lên từng nhịp, thanh âm của nàng theo đó cũng có chút run rẩy.
“Là ta sơ xuất.” Khương Thần có chút bất đắc dĩ nói: “Đan dược đã luyện chế lại quên không đưa cho ngươi.”
Lần trước, trước khi trở về hắn đã nói sẽ giúp Trương Tiểu Hân luyện chế đan dược giải độc, đan dược hắn đã luyện thành thế nhưng vội vã luyện hóa ngụy hỏa cho nên quên mất. Hiện tại nàng bị thương thế này trong đó cũng có một phần lỗi của hắn.
“Không sao.” Trương Tiểu Hân nói: “Ngươi có thể chữa không?”
“Được. Nhưng vết thương đã qua bao lâu rồi?”
“Nửa tháng trước. Chính là thời điểm ngươi vừa mới tu luyện đấy.”
Trương Tiểu Hân run rẩy nói. Thậm chí có thể nhìn thấy trên da thịt nàng càng nổi lên một tầng đỏ ửng mông lung, nét ngại ngùng xấu hổ của nàng lộ ra càng thêm khiến người mê muội.
Khương Thần nhíu mày, vậy mà đã lâu vậy rồi. Trách không được miệng vết thương này đã xuất hiện chút ít mục nát, từ đỏ biến thành tím xanh. Hắn phán đoán vũ khí tạo thành vết thương này hắn là dùng một loại độc dược chuyên dùng cho việc phân hủy thi thể.
“Có thể khôi phục, bất quá tương đối phiền toái. Ta trước tiên giúp ngươi tẩy trừ vết thương một chút sau đó tiến hành xử lý thương thế.”
“Được…ngươi…ngươi có thể nhanh một chút không?”