Người đăng: meomeo14311
Bành!!!Một đạo thanh âm nổ vang vang lên, sau đó liền là một màn khói lửa mù mịt. Khói lửa bao trùm cả Khương Thần lẫn vị Khang đội trưởng cùng với yêu thú của hắn sau đó chậm chậm lan ra phương viên vài mét, hấp dẫn rất nhiều con mắt của những người xung quanh.
“Ồ, dường như có đánh nhau…”
“Hừ, tại Mộc Linh Thành này lại có kẻ dám ẩu đả hay sao? Không sợ chết ư?”
“Dường như chỉ là tỷ võ đơn thuần.”
“Hô hô, nếu vậy thì lại có trò vui để xem.” Một vị mạo hiểm giả cười nói: “Đi, đi xem bên kia có chuyện gì.”
Tại Mộc Linh Thành này có quy tắc cấm đánh nhau, thế nhưng đơn thuần tỷ thí võ nghệ, vậy thì mạo hiểm giả ở nơi đây có thể tùy ý. Chỉ cần song phương không thiệt hại về người và của đồng thời không gây ảnh hưởng tới người xung quanh, vậy thì có thể đánh nhau thoải mái cả ngày.
Lúc này, từ trong màn khói lửa kia bắn ra một đạo thân ảnh. Người này sau khi bay ngược mà ra liền loạng choạng vài bước mới ổn định thân hình. Sau đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía khói lửa:
“Không biết như vậy có đủ để gia nhập đoàn đội?”
“Hừ, không tệ.” Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên: “Thế nhưng bấy nhiêu còn chưa đủ để gia nhập đội của ta.”
Thanh âm vừa dứt, có tiếng vút vút vang lên. Chỉ thấy khói lửa bị đại đao của Khang đội trưởng cắt ra làm hai. Sau đó, hắn không chút hề hấn hiện ra trước mắt mọi người.
Ánh mắt Khang đội trưởng nhìn chằm chằm Khương Thần, sâu trong mắt đã không còn ý khinh thường như ban đầu nữa.
“Ta muốn đi tới Minh Nguyệt Vương Triều, vừa vặn các ngươi cũng đi tới đó.” Khương Thần cũng mắt đối mắt với vị Khang đội trưởng kia, thanh âm lạnh lùng vang lên: “Hi vọng có thể được gia nhập đội ngũ của ngươi.”
“Tại sao không phải là ngươi thuê bọn ta bảo vệ ngươi tới đó.” Khang đội trưởng nhíu mày khẽ nói.
Nếu như Khương Thần đơn thuần chỉ muốn tham gia đội dong binh của hắn nhằm mục đích đi quá giang tới Minh Nguyệt Vương Triều, Khang đội trưởng hắn đương nhiên là khó chấp nhận được. Bởi lẽ điều đó tương đương với việc đánh mất đi một đơn hàng béo bở.
“Nói thẳng ra là ta không có đủ tiền để thuê các ngươi.” Khương Thần khẽ nói: “Mặt khác ta tự tin bản thân mình có đủ thực lực để gia nhập đội với các ngươi.”
Vì mua sắm dược liệu mà trên người Khương Thần hiện tại nguyên tệ lẫn Hỗn Nguyên Thạch đều không còn cho nên muốn tìm mua một tôn yêu thú để cưỡi hoặc thuê một vài vị dong binh hộ tống cũng không thể. Lâm vào tình huống khó khăn như hiện tại, hắn mới phải xin gia nhập đội dong binh đi quá giang tới Minh Nguyệt Vương Triều.
Trung niên nhân nhíu mày nhìn Khương Thần một thoáng. Trong thoáng chốc sau đó, đại đao vạch phá không khí mà hướng tới Khương Thần chém xuống một lần nữa.
Lần này so với dĩ vãng đã khác biệt, bởi lẽ đại đao được bao phủ một tầng Hỗn Nguyên Chi Khí mạnh mẽ, lực lượng của một cú chém xuống này so với vừa rồi cũng mạnh hơn rất nhiều lần.
Đối diện với một đao chém xuống, Khương Thần cũng không né tránh như vừa rồi mà lựa chọn trực tiếp lấy cứng đối cứng. Chỉ thấy nắm tay hắn lúc này bao bọc bởi một tầng hỏa diễm nóng cháy. Hỏa diễm phả ra từng luồng nhiệt độ khủng bố khiến cho không khí xung quanh nóng dần lên.
Mộc Linh Thành ở sâu trong rừng cho nên nhiệt độ tương đối thấp, không khí cũng có độ ẩm cao. Hiện tại hỏa diễm trên tay Khương Thần vừa xuất hiện, không khí ẩm thấp cũng tốt, nhiệt độ tươi mát cũng vậy, toàn bộ đều thay thế bằng khô nóng cực độ.
Nơi kia, Khang đội trưởng cũng cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt, ánh mắt ánh lên một tia kì dị nhìn về phía ngọn lửa trên tay Khương Thần, tuy nhiên đại đao vẫn hạ xuống không chút khoan nhượng.
Hỏa quyền hóa chưởng, Khương Thần trực tiếp hướng về phía đại đao đang bổ xuống kia lao tới. Bàn tay mang theo hỏa diễm nóng cháy đánh thẳng về phía trước:
“Thiên Hỏa Chưởng!”
Oành!!!
Lại một đạo thanh âm nổ vang lần nữa vang lên, thế nhưng thanh âm nổ vang lần này so với lúc trước gây ra rung động lớn hơn rất nhiều. Khói hình nấm bốc lên ngùn ngụt, sâu bên trong làn khói đen sì kia người ta nhìn thấy từng tia lửa đỏ rực bắt đầu lan tràn. Sóng nhiệt khủng bố theo phương viên vài chục mét bắt đầu khếch tán.
Những người ở gần vòng chiến đều nhao nhao thối lui, ánh mắt nhìn về phía đạo thân ảnh bạch y đang đứng trước cột khói kia lộ ra sợ hãi.
Không thể ngờ được vị nam tử nhìn như thư sinh kia lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy. Bề ngoài nhìn như Nguyên Thể Cảnh thế nhưng một chưởng kia của hắn vài vị Nguyên Khí Cảnh bình thường chắc chắn sẽ không đỡ được.
Lại nói, Khương Thần đứng đối diện với cột khói hình nấm giống như một tôn hắc long đang khè ra những ngọn lửa đỏ rực. Mọi người đều đang nhìn về phía cột khói lửa cao lớn mà không một ai để ý lòng bàn tay bao phủ bởi hỏa diễm của Khương Thần lúc này xuất hiện một vết cắt sâu đang chảy ra rất nhiều máu tươi.
“Lại là kim thuộc tính.” Khương Thần khẽ hừ lạnh.
Hỏa thuộc tính của hắn mặc dù khắc kim thế nhưng đối thủ lại là Nguyên Hồn Cảnh cao thủ, vì thế ưu thế này coi như không còn. Đối kháng một kích của vị Khang đội trưởng kia, tuy Khương Thần chưa tung ra hết sức thế nhưng đối phương cũng không phải là đã xuất toàn lực. So thế nào cũng thấy Khương Thần yếu thế hơn đối phương.
“Rất không tệ, rất không tệ.”
Trong khói lửa ngập trời lúc này vang lên thanh âm lạnh lùng của Khang đội trưởng. Chỉ thấy hắn cưỡi yêu thú chậm chậm đi xuyên qua khói đen, tay cầm đại đao gác lên vai nhảy xuống đứng đối diện với Khương Thần.
“Thiên phú thật cường hãn. Mặc dù cảnh giới thấp thế nhưng công kích ngược lại rất mạnh.” Khang đội trưởng gật đầu nói: “Nếu ngươi chấp nhận mức thù lao bằng một nửa những người trong đội, ta có thể cho ngươi gia nhập.”
Khang đội trưởng nói xong liền nghĩ Khương Thần có lẽ sẽ có chút bất mãn, hắn liền nói thêm:
“Bởi vì ngươi là dong binh tạm thời cho nên đãi ngộ không thể bằng những người trong đội của ta được.”
“Không thành vấn đề.” Khương Thần vui vẻ nói: “Chỉ cần có thể tới Minh Nguyệt Vương Triều sớm nhất có thể là được.”
“Vậy thì chúc mừng ngươi gia nhập đội dong binh của chúng ta.” Khang đội trưởng bỏ đi bộ dáng lạnh lùng, hắn nở một nụ cười hào sảng nói.
“Đa tạ.”
Những người dự định ứng tuyển vào đội của Khang đội trưởng nhìn thấy Khương Thần cướp mất vị trí, nội tâm cũng cảm thấy không vui. Thế nhưng sau khi nhìn thấy Khương Thần đối kháng với một chiêu của Khang đội trưởng mà không rơi xuống hạ phong, bọn họ liền bỏ đi ý nghĩ gây bất lợi với hắn.
…
Phía trong rừng rậm yên tĩnh, một đội nhân mã lặng lẽ hành tẩu. Những ánh mắt cảnh giác không ngừng đảo qua những địa phương âm u, những bàn tay gắt gao nắm chặt vũ khí bên hông, tùy thời ứng phó các tình huống xảy ra.
Những mạo hiểm giả này sớm đã thông thạo các kĩ năng sinh tồn trong rừng rậm nguy hiểm, hiện tại trở thành dong binh bảo vệ tài sản cùng tính mạng của người khác, tất cả đều thận trọng hơn so với thời điểm còn là mạo hiểm giả rất nhiều. Mà tổ đội dong binh này có lẽ đã hoạt động với nhau rất lâu rồi cho nên bọn họ thường xuyên chỉ cần trao đổi qua ánh mắt cũng có thể thông qua đó biết được nguy hiểm hay an toàn.
“Khương tiểu huynh đệ, nhìn bộ dáng ngươi giống như công tử bột, không nghĩ tới lại có nhiều kinh nghiệm đến vậy.” Khang đội trưởng từ lúc bắt đầu hành trình đến giờ vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Khương Thần. Hắn nhận ra Khương Thần thế mà tính cảnh giác so với các đội viên trong đội của hắn cao hơn vô số lần.
Đừng nhìn Khương Thần vẫn một bộ thanh thanh đạm đạm hết sức tự nhiên cưỡi ngựa đi lại mà nghĩ rằng hắn chủ quan. Chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi, Khang đội trưởng đã phát hiện song đồng của Khương Thần hướng chính xác về vị trí đó trước khi đội viên của hắn ta phát hiện ra. Điều này không thể không nói khiến cho Khang đội trưởng đối với Khương Thần thay đổi cái nhìn liên tục.
Về phía những đội viên trong đội dong binh, bọn họ ban đầu đối với Khương Thần cũng có chút không tin tưởng về khả năng của hắn. Thế nhưng sau khi nghĩ lại cảnh tượng lúc Khương Thần đối kháng Khang đội trưởng ở trong Mộc Linh Thành cùng với biểu hiện hiện tại của hắn, bọn họ lập tức thu hồi những ánh mắt nghi ngờ kia.
“Chút kinh nghiệm này còn chưa so được với Khang đội trưởng.” Khương Thần chỉ khẽ gật đầu, khiêm tốn đáp.
“Ha ha, ta xem ngươi so ta cũng không kém bao xa a.” Khang đội trưởng cười lớn nói: “Đúng rồi, ta lăn lộn tại nơi này gần chục năm, làm sao chưa nhìn thấy ngươi bao giờ?”
“Ta mới đến đây lần đầu.” Khương Thần lạnh lùng đáp: “Chủ yếu muốn đi tới Vân Đoan sơn mạch lịch luyện, thế nhưng đi bộ quả thật không thể chịu nổi, chính vì thế mới tìm kiếm dong binh để đi nhờ một đoạn. Sau đó liền gặp các ngươi.”
“Tới Vân Đoan sơn mạch sao?” Khang đội trưởng ngạc nhiên nói: “Khương tiểu huynh đệ thật dũng cảm. Vân Đoan sơn mạch có thể nói là vùng sơn mạch nguy hiểm nhất trong số những sơn mạch ở mấy vương triều quanh đây đấy.”
“Có nguy hiểm như thế sao?” Khương Thần nhíu mày hỏi ngược lại.
“Nghe nói nơi đó tầm bảo rất tốt nhưng lại không có quá nhiều mạo hiểm giả nguyện ý đi vào. Chủ yếu là yêu thú quá nhiều, lại thêm bọn chúng rất cường hãn.” Khang đội trưởng nói: “Khương tiểu huynh đệ ngươi nếu như muốn tới đó lịch luyện vậy thì chỉ nên đi lại ở vòng ngoài cùng mà thôi.”
“Cảm tạ Khang đội trưởng đã nhắc nhở.” Khương Thần chắp tay khách khí nói.
Khang đội trưởng này mặc dù ăn to nói lớn, thỉnh thoảng lại âm trầm lạnh lùng thế nhưng Khương Thần lại có thể cảm nhận được trên người đối phương có một cỗ khí tức hào sảng, nói năng tuy nhiều lúc hơi thô lỗ nhưng cũng rất dễ có được thiện cảm của người đối diện. Dĩ nhiên người đối diện phải là người quen biết với hắn. Bằng không chỉ có thể thấy được một mặt lạnh như tiền của hắn mà thôi.
“Ha ha…tuổi trẻ a, phải xông pha.”