Người đăng: meomeo14311
“Sư tỷ, ta phát hiện ra ngươi thích khóc nhè a.”Một câu trêu chọc của Khương Thần lập tức khiến cho Bạch U Cơ phì cười, bất quá khuôn mặt lại giả như đang hờn dỗi.
“Ngươi…dám trêu chọc ta? Còn không phải do ngươi sao?”
Bạch U Cơ có chút không nói thành lời, có chút oán trách giận hờn mà nói. Nhưng rất nhanh, nàng đã cúi mặt, thanh âm nhỏ dần nhỏ dần cuối cùng chỉ khẽ lí nhí trong cổ họng vang lên:
“Hiện tại có phải ta rất xấu không? Thật lâu rồi ta cũng không chải chuốt…y phục cũng là không thay đổi. Có phải rất hôi hám bẩn thỉu không?”
Khương Thần cảm thấy Bạch U Cơ thật trẻ con, bất quá hắn cũng là không thấy buồn cười chút nào. Chỉ thấy hắn lại lần nữa giúp nàng ngẩng đầu lên sau đó nói:
“Hoàn toàn không. Sư tỷ trong mắt ta là đẹp nhất. Bất kỳ thời khắc nào cũng đều đẹp.”
“Dẻo miệng.” Bạch U Cơ cười mắng, khuôn mặt hơi chút phiếm hồng.
Giây lát ngượng ngùng, nàng lại ghé đầu vào ngực hắn, ngọc thủ vươn tới ôm chặt lấy eo hổ giống như sợ hắn chỉ là một giấc mơ thoáng qua rồi vụt mất vậy.
Cảm nhận được cử chỉ ôn nhu mà tràn đầy yêu thương này, Khương Thần chậm rãi nở một nụ cười. Trong phút chốc những mệt nhọc thời gian qua đều tiêu tán. Giờ phút bình yên này khiến cho tâm thần lo được lo mất, tinh thần bấn loạn của hắn trở nên thư thái, yên ả.
Hai người cứ ôm nhau một lúc lâu như vậy sau đó mới chịu tách rời. Tiếu dung nhợt nhạt ánh lên một tia rạng rỡ, Bạch U Cơ vuốt ve ngắm nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà cương nghị trước mặt, khóe miệng không tự chủ lại khẽ vểnh lên nụ cười.
“Ta đã nghĩ rằng cả đời này đều không thể gặp được ngươi nữa, bất quá…” Nói đến đây, Bạch U Cơ dừng lại, trong phút chốc thực sự nàng cũng không biết diễn tả cảm giác vui sướng trong lòng như thế nào. Rốt cuộc chỉ có thể nhẹ vuốt ve sống mũi, mái tóc, đôi mắt Khương Thần bằng từng cử chỉ nhẹ nhàng.
“Sư tỷ, ngươi gầy đi nhiều.”
Bờ vai tuy rằng vẫn nhỏ nhắn, đôi tay tuy rằng vẫn mềm mại, gương mặt tuy rằng vẫn xinh đẹp hiền thục nhưng Khương Thần rõ ràng có thể nhận ra nàng đã có phần gầy yếu cùng tiều tụy hơn trước. Rốt cuộc hắn không nhịn được mà khẽ thở than:
“Đều là tại ta không tốt, khiến cho sư tỷ phải lo lắng rồi.”
“Không sao. Hiện tại không phải ngươi đã trở về rồi sao?” Bạch U Cơ khẽ nở nụ cười: “Hứa với ta, sau này không được làm vậy nữa, ta thế nhưng…ô ~ ô…”
Bạch U Cơ chưa nói xong lời này đã bị Khương Thần phong bế miệng ngọc lại. Bất quá không phải dùng tay mà hắn ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu dán chặt miệng của mình hôn lên môi ngọc của nàng.
Bạch U Cơ chỉ hơi giãy dụa vài cái sau đó nhanh chóng mất đi phương hướng với thế công bá đạo của Khương Thần. Nàng nhắm chặt đôi mắt, lưỡi mềm thơm tho tùy ý cho hắn hái. Thân thể mềm mại lẳng lặng nằm yên trong lòng hắn giống như đang hòa tan ra. Kia có cảm giác tòa băng sơn trong lòng nàng cả đời này cũng chỉ có nam nhân trước mắt này mới có thể làm cho nó tan chảy.
Thật lâu về sau, Khương Thần mời từ từ buông nàng ra. Vịn vai nàng, trong đôi mắt kiên định chất chứa yêu thương của hắn hiện ra vẻ mong chờ nhìn về phía giai nhân trước mặt, thanh âm nhẹ nhàng tình tứ vang lên:
“Sư tỷ, ngươi yên tâm, sẽ không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến chúng ta xa cách thêm lần nào nữa.”
Bạch U Cơ vốn vẫn có một khỏa cự thạch treo cao trong lòng. Bất qua dưới lời an ủi của hắn, nàng cũng từ từ buông lỏng. Sau khi liếc nhìn đôi mắt của hắn, sau đó lại nhìn xuống đôi môi đỏ như tô son, nghĩ lại giây phút hôn nhau nồng ấm, đầu lưỡi trơn mền quấn quýt lấy nhau, trống ngực của nàng không khỏi đập lên bình bịch. Bạch U Cơ chậm rãi cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng, kiều diễm ướt át vô cùng.
“Ân, ta tin tưởng ngươi.”
Bạch U Cơ khẽ lí nhí trong cổ họng, bộ dáng ngại ngùng xấu hổ như tiểu cô nương mới lớn khiến cho Khương Thần không nhịn được mà muốn ôm lấy nàng vào lòng.
Giây lát, Bạch U Cơ hai mắt có chút mê ly, sau đó nàng ngẩng đầu lên thật sâu nhìn Khương Thần, chỉ bình thản nói một câu:
“Nếu như ngươi chết, ta cũng không sống một mình.”
Khương Thần lặng người nhìn nàng một hồi sau đó liền vươn tay ra ôm lấy nàng. Bế nàng đặt lên đùi mình, hai người sau đó lại tiếp tục khóa chặt đôi môi, trao nhau nụ hôn nồng cháy sau bao ngày không gặp mặt.
…
Tại đình viện hậu sơn Linh Vân Tông, Khương Thần cùng Bạch U Cơ ôm hôn quấn quýt một khoảng thời gian dài giống như bọn họ muốn hòa tan vào nhau. Mỗi lần tách ra chỉ vài giây, nhìn nhau với ánh mắt mê ly sau đó lại trầm mê trong cảm giác ôn nhu.
Cuối cùng, mãi đến khi thanh âm lạnh lùng của Nam Cung Y Vận truyền vào tai Khương Thần mới khiến cho hai người tách ra.
Đại khái Nam Cung Y Vận truyền tin đến muốn nhắc nhở Khương Thần tới ra mắt hội đồng trưởng lão cùng tông chủ, dường như muốn khảo nghiệm xem hắn có phải giả mạo hay không.
Tuy rằng Nam Cung Y Vận nàng có thể nhìn ra hắn không phải Ma Thiên Tiếu mạo danh, nhưng những người khác cũng cần có sự đảm bảo trong lòng mình. Vì thế vấn đề khảo nghiệm kia vẫn cần có.
Tạm thời cùng Bạch U Cơ tách ra, Khương Thần sau đó một đường đi thẳng tới tòa tháp chính của nội môn nơi mà chỉ có trưởng lão đoàn cùng tông chủ mới được tiến vào.
Về phần Bạch U Cơ, nàng sau đó cũng đem theo tâm trạng hân hoan mà trở về Yêu Nghiệt Đường tắm rửa sửa soạn lại bản thân. Thời gian qua nàng đã bỏ bê bản thân quá nhiều, không tự chăm sóc tốt cho mình cho nên thân thể mới tiều tụy xuống sắc như vậy. Bất quá hiện tại nỗi lo đã không còn, nàng tin rằng rất nhanh bản thân sẽ ổn định lại mà thôi.
Sau khi khai báo tình hình với đám người tông chủ, đạt được sự tin tưởng của bọn hắn, Khương Thần trở về Tuyệt Thế Đường yết kiến Nam Cung Y Vận.
Trong đại sảnh xa hoa quen thuộc của Tuyệt Thế Đường lúc này chỉ có hai người. Một là Khương Thần đứng phía dưới, người còn lại ngồi trên ngai đương nhiên là Nam Cung Y Vận. Khương Thần lúc này đang kể lại hành trình từ lúc bị phong ấn đến khi trở về Linh Vân Tông của mình. Đây là theo yêu cầu của Nam Cung Y Vận nàng.
Trên tay Khương Thần là bốn thanh ngọc giản nhỏ nhỏ. Đem ngọc giản giao cho Nam Cung Y Vận, Khương Thần sau đó liền nói:
“Đây là bốn môn công pháp cùng nguyên thuật của Thiên Ma Giáo, đều là Vương cấp. Đối với tông môn có trợ lực rất lớn. Sư phụ ngươi có thể giao cho đám người tông chủ xử lý.”
Cầm ngọc giản trên tay, Nam Cung Y Vận rất nhanh có thể nắm được thông tin ghi lại trên đó. Nếu như chỉ là ngọc giản ghi chép lại công pháp nguyên thuật trên bia đá ngày trước thì ở Linh Vân Tông này có thể tu luyện được nó có lẽ không có nhiều người. Bất quá, Khương Thần đã thừa hưởng ký ức của Ma Thiên Tiếu, sự thấu hiểu đối với bốn môn công pháp nguyên thuật này đã đến mức đăng phong tạo cực, hiện tại Khương Thần đem nó ghi lại vào ngọc giản không thể không nói đối với người khác gần như là trải đường cho mà đi rồi.
“Không tệ, bất quá thứ này giống như phải có một thời gian nghiên cứu rất sâu mới có thể nghiên cứu ra được. Ngươi trong thời gian ngắn như vậy có thể hiểu thấu triệt được mấy thứ này sao?” Nam Cung Y Vận nhíu mày, nói.
Khương Thần chỉ khẽ nhếch mép, thanh âm lạnh lùng chậm rãi vang lên
“Không ngại nói cho sư phụ biết…Ma Thiên Tiếu muốn đoạt xá ta, bất quá bị ta thôn phệ ngược lại. Ký ức của hắn ta đều nắm rõ, chính vì thế bốn môn công pháp nguyên thuật kia đều là ta lấy từ trí nhớ của hắn ra.”
Nghe Khương Thần nói vậy, sắc mặt Nam Cung Y Vận không khỏi hiện lên kích động. Thôn phệ linh hồn của Ma Thiên Tiếu đồng nghĩa với có được toàn bộ ký ức của đối phương. Cái này so với truyền thừa còn ghê gớm hơn rất nhiều. Truyền thừa thường thường chỉ là truyền lại công pháp nguyên thuật cùng các loại cảm ngộ về cảnh giới, những thứ này đều có trong trí nhớ, có trong ký ức. Thôn phệ linh hồn chẳng phải là đem toàn bộ những điều đó đều nắm giữ sao?
“Khó trách trong thời gian ngắn ngươi có thể từ Nguyên Hồn Cảnh trung kỳ một đường tiến thẳng tới Nguyên Linh Cảnh trung kỳ.”
“Hai chuyện này liền không hề liên quan.” Khương Thần cười cười, khẽ nói.
“Được rồi, thứ này vi sư sẽ giao cho tông môn. Ngươi xem như lập được công lớn, vi sư sẽ tranh thủ giúp ngươi phần thưởng.” Nam Cung Y Vận vui vẻ mà cười nói.
Đối với tông môn dạng như Linh Vân Tông, nhiều thêm bốn môn công pháp nguyên thuật Vương cấp có thể nói là như hổ mọc thêm cánh. Nhất là Thiên Ma Bí Lục, môn Vương cấp công pháp này so với công pháp tu luyện của nhiều trưởng lão còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nó có thể giúp lực lượng của tông môn gia tăng trên diện rộng.
Hơn nữa ngọc giản đều có ghi lại toàn bộ cảm ngộ của Ma Thiên Tiếu đối với công pháp nguyên thuật, đây có thể coi như thức ăn sẵn, theo đó mà tu luyện chắc chắn sẽ đạt được thành công to lớn.
“Sư phụ, nếu không còn chuyện gì nữa ta liền trở về tu luyện.”
“Ừm, ngươi lui đi.”
Nam Cung Y Vận nói đoạn liền vẫy vẫy tay ra hiệu cho Khương Thần lui ra. Bản thân nàng ngược lại còn bận rộn tìm hiểu tin tức trong bốn thanh ngọc giản kia.