Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Trương Nhị Huyền tiếp tục bị một quyền đánh cho ngất xỉu.



“Đáng chết!” Nữ tử áo đen xoa xoa nắm tay, hừ lạnh.



“Ngươi không sợ đánh chết người sao?”



“Hừ, hắn đáng bị như vậy.”



“Ha, ta rất tò mò lý do tại sao ngươi lại hận hắn như thế.” Khương Thần cười nhạt nói.



“Hừm, nếu như không phải nể tình hắn có công cứu giúp, ta hiện tại đã xẻ ra vài khúc.” Nữ tử áo đen bạnh ra quai hàm, khuôn mặt lạnh lùng mang theo vẻ giận dữ lại có chút đáng yêu.



Hai người này sau đó liền có một bữa cá nướng ngon miệng trong lúc chờ đợi nồi cá hấp. Dường như nữ tử áo đen này rất lâu rồi không được nói chuyện với mọi người cho nên trong lúc ăn, mặc dù ngữ điệu còn lạnh lùng cách người thế nhưng nàng lại sẵn sàng kể cho Khương Thần nghe nhiều điều về Vân Đoan sơn mạch.



Trong lúc nói chuyện, Khương Thần biết được nữ tử này gọi là Trương Tiểu Hân, từ nhỏ cha mẹ đã không còn, chỉ có một người huynh trưởng để nương tựa.



Hai người đều là người của một dong binh đoàn chuyên hộ tống người khác đi qua những khu vực hiểm trở. Cách đây gần hai năm, cả hai cùng với mấy thành viên trong đội dong binh hộ tống hàng hóa đi qua Vân Đoan sơn mạch. Khi đó vị huynh trưởng của Trương Tiểu Hân thực lực Nguyên Hồn Cảnh hậu kì, Trương Tiểu Hân khi đó mới chỉ là Nguyên Khí Cảnh hậu kì. Tại đây, bọn họ bị Tham Lang mạo hiểm đoàn đánh cướp, kết quả sau đó liền chính là như hiện tại. Ca ca nàng chết, nàng lựa chọn không quay về đội dong binh mà ở lại đây tìm cách báo thù.



Trong vòng gần hai năm đó, nàng đã đột phá từ Nguyên Khí Cảnh hậu kì tới Nguyên Hồn Cảnh trung kì. Loại tốc độ tu luyện này có thể nói là rất nhanh. Mấy vị đệ tử hạng đầu Ngoại Môn Bảng ở Linh Vân Tông bọn hắn so ra còn kém xa loại tốc độ tu luyện này. Thậm chí nếu xếp tại nội môn, nàng cũng không kém đám người Mộc Kiếm Thanh là bao nhiêu.



“Dựa dẫm vào huynh trưởng như vậy, khó trách ngươi có chút vụng về.” Khương Thần lắc đầu bất đắc dĩ, miệng khẽ lẩm nhẩm: “Sinh hoạt tại dong binh đoàn thế nhưng lại không có quá nhiều kinh nghiệm khi ra ngoài. Đáng tiếc.”



“Ngươi nói cái gì?”



“Không có gì.” Khương Thần khẽ đáp.



“Đúng rồi, ngươi có nhắc đến trước khi chạy tới, ngươi đã ngăn cản đám người Phong Ưng?” Trương Tiểu Hân sực nhớ điều gì, tròn mắt hỏi.



“Không tính là ngăn cản. Chỉ là ta biết một số biện pháp dẫn dụ yêu thú đến, chính là như vậy.” Khương Thần nhún vai đáp.



“Nếu như hai người các ngươi hoàn thành nhiệm vụ ở đây rồi, ta khuyên các ngươi nên rời đi càng sớm càng tốt.” Trương Tiểu Hân hừ nhẹ một tiếng, khẽ nói: “Đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn kia có thù tất báo, các ngươi đã đắc tội bọn chúng, nếu như để bọn chúng tóm được…”



Đoạn, nàng liền dừng lại. Nửa câu phía sau không cần nói Khương Thần chắc chắn cũng hiểu. Chỉ thấy hắn không coi đó là một chuyện to tát, thanh âm lạnh lùng tùy ý vang lên:



“Hừ, một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi. Đánh chủ ý lên ta, ta không tìm tới dọn một ổ bọn chúng, bọn chúng đã phải cảm ơn trời phật.”



“Ha ha, thực lực thấp nhưng khẩu khí rất lớn a.” Trương Tiểu Hân nghe Khương Thần nói vậy liền ôm bụng cười ngặt nghẽo.



Bộ quần áo dạ hành bó sát khiến cho mỗi cử động của nàng đều lộ ra những đường cong vô cùng mê người. May mắn Khương Thần không phải loại háo sắc, bằng không hiện tại trong đầu nhất định sẽ nảy lên những ý nghĩ xấu xa.



“Ngươi không tin?”



“Không tin.”



“Vậy ngươi nghĩ đám trung niên nhân lúc trước là do ai tiêu diệt?”



“Ha ha, ngươi đừng tưởng ta không biết mọi chuyện.” Trương Tiểu Hân cười nói: “Đám người đó là vây công Thiên Dực Hổ sau đó mới bị ngươi chạy tới làm ngư ông đắc lợi.”



“Vậy ngươi nghĩ trận pháp là do ai xây dựng? Ngươi nghĩ bọn ta chỉ là vô tình chạy đến đúng lúc đám người kia kiệt sức sao?” Khương Thần khẽ nở nụ cười đầy ý vị: “Còn nữa, ngươi nghĩ ai cử tên béo kia đến giải cứu ngươi? Cứu như thế nào?”



Nói đoạn, chỉ thấy Khương Thần đưa ngón tay trỏ gõ gõ vào đầu mình, thanh âm trào phúng vang lên:



“Thực lực cường đại nếu như không có đầu óc, vậy thì cũng chỉ có thể làm tay sai cho người khác. Tất nhiên ta không phủ nhận việc sở hữu thực lực cường đại sẽ là điều tốt hơn nhất.”



Bị Khương Thần nói như vậy, Trương Tiểu Hân khẽ mím môi, khuôn mặt rơi vào trầm tư không biết đang suy nghĩ điều gì.



Qua một khoảng thời gian, thanh âm lạnh lùng mang theo nét yêu kiều của nàng mới vang lên:



“Ngươi có thể giúp ta tiêu diệt Tham Lang mạo hiểm đoàn không?”



Khương Thần ngưng mắt nhìn Trương Tiểu Hân, thanh âm tựa tiếu phi tiếu khẽ vang:



“Vừa rồi dường như có người nói không tin.”



Trương Tiểu Hân nghe vậy, khuôn mặt liền nổi lên hai rặng mây hồng. Vừa mới rồi nàng còn dõng dạc nói rằng không tin Khương Thần có khả năng chống lại Tham Lang mạo hiểm đoàn, hiện tại lại nhờ vả hắn giúp đỡ nàng trong việc tiêu diệt bọn chúng. Đây không thể không nói chính là một pha tự vả mặt đau đớn.



“Nhỏ mọn.” Trương Tiểu Hân khẽ hừ lạnh.



Khương Thần chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, thanh âm không mặn không nhạt vang lên:



“Ta cùng bọn chúng không phải có thâm cừu đại hận gì, chuyện này cũng vô cùng nguy hiểm. Vì thế ta không thể giúp đỡ ngươi được.”



Trương Tiểu Hân khẽ nháy đôi mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ tinh ranh:



“Vậy a. Thật tiếc. Ta dự định sẽ chia sẻ bí mật của sơn cốc này cho ngươi nếu ngươi giúp ta. Hiện tại xem ra không thể được rồi a.”



“Ha. Chút bí mật đó còn không đáng để ta quan tâm.” Khương Thần cười nhạt đáp.



“Ha ha, đó là bởi vì ngươi chưa biết được nó là gì mà thôi.” Trương Tiểu Hân nở nụ cười có chút ngạo nghễ: “Ngược lại, ta nghĩ ta có không ít thứ có thể khiến ngươi hứng thú. Sao, có muốn nghe thử sau đó quyết định?”



“Thứ khiến ta hứng thú sao?” Khương Thần dừng lại động tác ăn cá, ánh mắt lập tức quét từ đầu đến chân Trương Tiểu Hân.



Ừm…tư sắc cũng có, dáng người tương đối ổn, đôi lúc lạnh lùng, đôi lúc ngây thơ nhí nhảnh. Ngoài kia có không ít nam nhân truy cầu loại nữ tử như thế này.



Khương Thần chậm chậm gật đầu đánh giá Trương Tiểu Hân. Thế nhưng rất tiếc hắn lại không có hứng thú với nàng.



Lúc này, Trương Tiểu Hân có cảm giác toàn thân mình từ đầu đến chân đều lộ ra trước mắt Khương Thần, không thứ gì có thể giấu diếm được hắn. Khuôn mặt trắng hồng nay lại càng ửng đỏ:



“Ngươi, ngươi nghĩ đi đâu a?”



“Vậy ngươi nghĩ ta đang nghĩ gì?”



“Hừ, loại ánh mắt này, nam nhân các ngươi nghĩ gì ta còn lạ sao.”



Khương Thần nhún vai không có ý kiến gì. Đoạn, hắn lại chăm chú ăn mấy xiên cá nướng, tay còn lại không ngừng đẩy củi khô đun sôi nồi cá hấp sắp chín.



“Ngươi thực sự không cảm thấy tò mò sao?”



“Tò mò rất nhiên là có. Thế nhưng chuyện này đối với ta có chút độ khó, với lại nó có liên quan tới tính mạng của ta. Vì vậy không đồng ý cũng là dễ hiểu.” Khương Thần khẽ lắc đầu nói: “Trừ khi thực sự có thứ đồ khiến ta cảm thấy so với việc tiêu diệt được Tham Lang mạo hiểm đoàn này là tương xứng, ta có thể suy nghĩ lại.”



Trương Tiểu Hân có chút dở khóc dở cười khi nghe Khương Thần nói vậy. Đây là lần đầu tiên nàng hạ thấp mình trước một người có cảnh giới thấp hơn và cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được tư vị hạ thấp mình trước người khác là như thế nào. Mặc dù có hơi chút khó chịu thế nhưng nàng có cảm giác Khương Thần thực sự có thể giúp được mình trong việc này cho nên hạ thấp mình cũng không sao cả.



Chỉ thấy nàng cẩn thận lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một gốc băng tinh hình dáng tựa như san hô đem nó đặt lên mặt đất.



Sau khi món đồ này được lấy ra, nhiệt độ hang động bắt đấu đột ngột giảm xuống mạnh mẽ. Thậm chí trong không khí lúc này bắt đầu xuất hiện từng vụn băng.



Cảnh tượng này lọt vào mắt Khương Thần lập tức khiến cho hắn dừng lại động tác thổi nấu. Thậm chí xiên cá nướng trên tay cũng là buông ra. Khuôn mặt Khương Thần lúc này hiện lên vẻ ngạc nhiên kèm theo vui mừng. Thanh âm vì thế cũng khẽ phát ra trong cổ họng.



“Vĩnh Hằng Băng Tinh!”



“Ngươi cũng biết thứ đồ này?” Trương Tiểu Hân mở lớn hai mắt, bộ dáng vô cùng ngạc nhiên khi mà Khương Thần gọi tên chuẩn xác thứ mà nàng vừa mới lấy ra.



“Ta nghĩ tại nơi này sẽ không có nhiều người biết thứ đồ này.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.



Đoạn, hắn dùng ánh mắt có chút thú vị nhìn về phía Trương Tiểu Hân, tiếp:



“Mà nhìn bộ dáng ngươi dường như đối với Vĩnh Hằng Băng Tinh cũng có hiểu biết?”



“Phải, tình cờ đọc được trong một cuốn sách cổ. Mặc dù đề cập không nhiều nhưng ta biết đồ vật này có thể so sánh với dược liệu tứ phẩm, thậm chí là ngũ phẩm.”



“Không biết ngươi từ đâu có được thứ đồ này.” Thanh âm của Khương Thần mặc dù lạnh lùng thế nhưng nhiều hơn là sự hứng thú cùng kích động.



Nắm bắt được điều này, Trương Tiểu Hân bày ra bộ dáng ngạo kiều, đầu ngẩng cao, nói:



“Làm sao? Có hứng thú ư? Bổn cô nương nói ta nhất định có thứ khiến cho ngươi hứng thú.”



“Ha ha, quả thật ta đối với mấy món đồ vật thuộc tính băng như kia có chỗ cần thiết.” Khương Thần nở nụ cười nói.



Đoạn, chỉ thấy hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra bốn khỏa yêu đan của Thiên Dực Hổ, miệng nở nụ cười nghiền ngẫm nói:



“Nhưng chưa hẳn là cần thiết đến mức phải mạo hiểm tính mạng của mình.”



Bốn khỏa yêu đan xuất hiện, hàn khí trong hang càng phát ra mạnh mẽ. Nhiệt độ của Vĩnh Hằng Băng Tinh vốn đã rất thấp thế nhưng so với bốn khỏa yêu đan kia vẫn còn kém rất nhiều.



Nhìn thấy bốn khỏa yêu đan trên tay Khương Thần, Trương Tiểu Hân ý thức được rằng Vĩnh Hằng Băng Tinh của mình còn chưa đủ để đánh động đối phương. Nàng nói:



“Vĩnh Hằng Băng Tinh này chỉ là một phần trong bí mật của sơn cốc…tại nơi kia còn không ít băng tinh như thế này. Chẳng qua ta chỉ cơ duyên xảo hợp lấy được một nhánh nhỏ.”



Thu lại yêu đan, khuôn mặt của Khương Thần lập tức giãn ra. Rất hiếm khi hắn mới lại nở một nụ cười thỏa mãn, thanh âm vừa lòng vang lên:



“Ta sẽ giúp ngươi tiêu diệt Tham Lang mạo hiểm đoàn…dĩ nhiên là…chưa phải bây giờ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK