Người đăng: meomeo14311
“Ta cũng không biết nữ nhân khi sinh con đau hơn hay là nam nhân bị đá vào trứng đau hơn, bất quá chỗ ta lúc trước có một người đã đưa ra một câu trả lời rất công bằng, các ngươi có muốn nghe?”Khương Thần sau một phen trầm ngâm suy nghĩ liền nghĩ tới một câu rất công bằng khi nhắc đến hai loại nỗi đau này, lúc này hắn không khỏi khẽ nở nụ cười quỷ dị, nói.
“Nói…” Hồng Ngọc Kiều hơi chút mất kiên nhẫn: “Từ khi nào ngươi liền dài dòng như vậy.”
Nội tâm Khương Thần quả thật muốn đem nữ nhân hỏa bạo này treo lên mà đánh cho một trận. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn còn chưa từng thấy người nào hấp tấp đến vậy đấy.
“Ừm.” Khương Thần khẽ gật đầu: “Hắn nói rằng hắn chỉ thấy nữ nhân sau khi sinh con xong, vài năm sau đều sẽ hướng tới nam nhân của mình mà nói rằng: “Lão công, hay là chúng ta sinh thêm mấy tên tiểu hài tử nữa.” chứ chưa từng thấy tên nam nhân nào sau khi bị đá vào trứng liền hướng tới đối thủ của mình mà nói: “Có giỏi thì đá ta thêm mấy nhát.”
Nói đến đây, Khương Thần khẽ nhún vai. Mọi người một thoáng ngây ngốc sau đó liền hiểu ra câu chuyện. Sắc mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kỳ khôi. Còn có câu chuyện như vậy sao?
Ai nấy thoáng lâm vào trầm ngâm. Ngẫm lại quả thật rất đúng. Nữ nhân sau vài năm đều sẽ đòi sinh thêm tiểu hài tử, nhưng mà nam nhân sau khi bị đá vào trứng rồi, chắc chắn kẻ đó không ngu mà đòi bị đá thêm mấy nhát.
“Ha ha, ngươi thấy chưa, ta đã nói nỗi đau kia của nam nhân chúng ta đau hơn.” Trương Nhị Huyền đắc ý nói: “Quả thật gặp phải nam nhân nào dám dõng dạc yêu cầu đối thủ đá vào hạ bộ thêm mấy lần, ta chắc chắn sẽ hướng tới hắn bái sư.”
“Ta thấy rồi đấy.” Hồng Ngọc Kiều đương nhiên biết được ý kiến của Khương Thần nghiêng về bên nào, nàng lúc này hùng hùng hổ hổ hướng về phía Trương Nhị Huyền tung tới một sút.
“A...a...a”
Trương Nhị Huyền ôm lấy hạ thể, sắc mặt biến thành màu gan heo, rất nhanh liền ngồi sụp xuống đất, khuôn mặt hiện ra vẻ thống khổ.
Hóa ra một cú sút không khoan nhượng của Hồng Ngọc Kiều là hướng thẳng tới hạ thể của hắn mà oanh kích. Trương Nhị Huyền dưới sự không phòng bị liền bị dính đòn. Hơn nữa bất kể là nguyên giả hay người thường, địa phương kia đều là nơi tối quan trọng, là điểm yếu của nam nhân, chính vì thế ăn phải một đá này, Trương Nhị Huyền coi như được thể nghiệm nỗi đau lớn nhất của nam nhân.
Quả thật là vừa đau vừa thốn!
“Chúng ta đi thôi, mặc kệ hắn.”
Hồng Ngọc Kiều nói đoạn liền ôm lấy một bên tay Bạch U Cơ, một tay chỉ Khương Thần mà nói:
“Sư muội, ta nghĩ ngươi nên tránh xa tên tiểu tử này ra. Hắn thế nhưng lại không vì ngươi mà bênh nữ nhân chúng ta.”
Bạch U Cơ chỉ nở một nụ cười gượng, không nói gì.
“Đã quá muộn rồi Hồng lão thái bà, hiện tại sư tỷ cùng ta đã không thể tách rời.”
“Ồ…Khương sư đệ, sáng nay bọn ta đã ăn sáng, ngươi không cần cho chúng ta ăn thêm cẩu lương đâu.” Phùng Mạc Phong cười lớn nói.
Nhóm người Linh Vân Tông đều cười lên rất vui vẻ. Phía sau chỉ có Bạch Linh Cơ cùng Bạch Diễm Cơ là không cười nổi. Bạch Linh Cơ duy trì sắc mặt bình tĩnh thế nhưng Bạch Diễm Cơ dường như có phần không vui.
“Tỷ tỷ, ngươi đừng gấp gáp. Tình cảm của ngươi cùng Khương đại ca cần phải bồi đắp dần dần, đâu thể một lần ăn ngay được.” Bạch Linh Cơ nắm lấy bàn tay mềm mại của Bạch Diễm Cơ, khẽ truyền âm: “Ngươi nên biết Khương đại ca không giống với mấy tên nam nhân thường xuyên tiếp cận ngươi, hắn nhưng là không để ý đến ngươi đấy.”
“Ừm…”
“Ngươi cần phải hạ một chút cao ngạo xuống, đặt mình vào thế giống như những kẻ từng tiếp cận ngươi trong quá khứ.”
“Ta cao ngạo sao?” Bạch Diễm Cơ khẽ nhíu mày.
“Chứ tỷ tỷ ngươi không cao ngạo?” Bạch Linh Cơ có chút buồn cười: “Ngươi đã bao giờ đặt mấy tên nam nhân kia vào trong mắt đâu? Đấy không phải cao ngạo thì là gì.”
“Ừm…được rồi, ta hiểu rồi.”
Nhóm người bọn họ rất nhanh rời khỏi Bạch gia, đi Bạch Lĩnh Thành dạo chơi.
…
Trên đường đi, nhóm chín mười người rất nhanh hấp dẫn nhiều ánh mắt. Phần lớn là cảm giác kinh diễm khi mà nhóm người bọn họ đều là nam thanh nữ tú. À không, ngoại trừ bàn tử Trương Nhị Huyền. Hơn nữa thực lực đều rất cao cường. Không ít người cũng nhận ra Bạch Diễm Cơ cùng Bạch Linh Cơ dẫn đoàn, đoán chắc là khách quý của Bạch gia cho nên đều đối với bọn họ vô cùng cung kính.
Trên đường phố, nhóm người Khương Thần chia làm hai phe. Năm tên nam nhân thường thường đều bị hấp dẫn bởi mấy cửa hàng bảo vật cũng như linh dược đan dược, ngược lại bốn vị mỹ nữ lại thường xuyên kéo bọn họ vào những cửa hàng trang sức cùng quần áo hoa lệ.
“Ngươi là sư tỷ của nhị tỷ sao?” Bạch Linh Cơ lúc này tò mò nhìn về phía Hồng Ngọc Kiều, khẽ nói: “Xin chào, ta gọi là Bạch Linh Cơ, hiện tại chính thức làm quen.”
“Đúng vậy. Ta gọi là Hồng Ngọc Kiều.” Hồng Ngọc Kiều đối với Bạch Linh Cơ tỏ ra tương đối điềm đạm, khẽ nói: “Ngày hôm qua không nhìn thấy ngươi.”
“Đúng vậy, ta có việc bận tại thân cho nên không ở Bạch gia, tối qua mới trở về.” Bạch Linh Cơ gật đầu, vẻ mặt mười phần nghiêm túc.
Vẻ mặt này rất nhanh khiến cho nhóm người Phùng Mạc Phong tin tưởng nàng quả thật là có việc bận, hôm nay mới có thể ra mắt làm quen bọn họ. Bất quá trong mắt Bạch Diễm Cơ cùng Bạch U Cơ, Bạch Linh Cơ chính là một tiểu quỷ. Vẻ nghiêm túc kia hoàn toàn là giả mạo.
“Hừ, chứ không phải ngươi đánh bạc đến tối mịt mới về sao?” Bạch Diễm Cơ không chút khách khí, cười nói.
“Tỷ tỷ, ta bận thật, không phải là đi đánh bạc nha.” Bạch Linh Cơ ngao ngao kêu lên.
Vẻ nghiêm túc không còn, dựa theo biểu hiện của nàng, mọi người nhận ra Bạch Diễm Cơ nói thật. Ai nấy đều không nhịn được mà cười khổ trong lòng. Ba tỷ muội nhà họ Bạch này quả thật trái tính trái nết.
Nhóm người sau khi đi dạo quanh các ngõ phố sầm uất của Bạch Lĩnh Thành thì liền tìm tới các khu giải trí. Lúc này, Khương Thần cùng Bạch U Cơ đi ở sau cùng, cả hai tay trong tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau rồi tủm tỉm cười. Người đi phía trước biết được hành động của bọn họ, bất quá không muốn quấy rầy cho nên ai nấy đều giả như không thấy.
Trong đoàn người chỉ có Bạch Diễm Cơ thỉnh thoảng lại vô tình hữu ý liếc nhìn Khương Thần. Khi thấy hắn cùng Bạch U Cơ anh anh em em thân mật với nhau như vậy, trong lòng không khỏi xuất hiện một luồng ghen tức chi ý.
“Sư tỷ, ta rốt cuộc biết được ngày hôm qua làm sao ta lại khó có thể khống chế được mình rồi.” Khương Thần đang đi liền bất chợt nói.
Nghĩ lại chuyện hôm qua, sắc mặt Bạch U Cơ không khỏi nổi lên hai rặng mây hồng. Có chút hờn dỗi lườm nguýt Khương Thần một cái, sau cùng nàng tò mò mà hỏi:
“Vì sao?”
“Là do nàng.” Khương Thần dùng ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc nhìn về phía Bạch Diễm Cơ đi ở phía trước, thanh âm lạnh lẽo vang lên: “Nàng sở hữu một loại thể chất đặc biệt, có thể kích thích nam nhân.”
“Tỷ tỷ? Thể chất đặc biệt ư?” Bạch U Cơ có chút khó tin, lặp lại.
“Đúng thế. Thể chất của nàng ta là một loại thể chất khá đặc biệt, dường như gọi là Thiên Sinh Mị Thể.” Khương Thần gật đầu: “Ban đầu ta cũng có chút nghi ngờ, sau khi tiếp xúc với nàng ta tối qua, ta liền chắc chắn.”
“Thiên Sinh Mị Thể? Thần, ta chưa từng nghe đến loại thể chất này.”
“Ừm, Thiên Sinh Mị Thể tuy rằng là thể chất tiên thiên nhưng không được phân vào hệ thống cấp bậc giống như các loại thể chất khác. Bởi vì một mỗi Thiên Sinh Mị Thể đều có đặc tính khác nhau. Có người thân cận với tự nhiên, cây cối, có người lại thân cận với con người, yêu tộc, hung thú thậm chí là cả các mãnh thú mạnh mẽ.”
“Nhưng Thiên Sinh Mị Thể thời kỳ đầu rất nhỏ yếu, hầu như không phát huy tác dụng.” Khương Thần trầm giọng nói: “Giống như tỷ tỷ của ngươi, Thiên Sinh Mị Thể của nàng thân cận với con người, nhưng bởi vì chưa phát triển cho nên chỉ có thể gây ra một loại mùi hương kích thích nam nhân thân cận nàng.”
“Hóa ra là vậy, khó trách ngươi ngày hôm qua lại như biến thành người khác.” Bạch U Cơ che miệng cười khẽ: “Làm cho ta sợ hãi.”
“Hắc hắc, cái này cũng do sư tỷ ngươi quá mê người, ta muốn khống chế bản thân mình cũng không được a.”
“Hừ, sắc lang. Chỉ bao biện là giỏi.” Bạch U Cơ cười mị mị, sóng mắt lưu chuyển, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
“Vậy Thiên Sinh Mị Thể khi đại thành thì thế nào?”
“Thiên Sinh Mị Thể nếu như có thể đại thành vậy thì không khác gì thượng thiên sủng nhi, có thể khiến cho thiên địa cưng chiều. Bất kỳ kẻ nào có ý định khinh nhờn đều sẽ chịu Thiên Phạt, hết sức khủng bố.” Khương Thần cười cười: “Ta mới chỉ nghe nói từ cổ chí kim đến giờ có một người đạt được Thiên Sinh Mị Thể đại thành. Loại thể chất này cũng không phải tu luyện như các thể chất khác, không ai biết sử dụng cũng như tu luyện loại thể chất này bằng cách nào. Một người kia cũng không biết tại sao đạt được đại thành loại thể chất này.”
“Hừ, ngươi mới bao lớn, làm sao đã tường hết được mọi việc.” Bạch U Cơ che miệng cười khẽ: “Có thể từ xưa đã xuất hiện nhiều loại thể chất này thì sao?”
“Hắc hắc, ta bao lớn sao? Của ta lớn như thế nào đêm nay sư tỷ sẽ biết.” Khương Thần khẽ nở nụ cười tà mị, khuôn mặt hiện lên vẻ gian xảo, nói.
Hiểu được ẩn ý phía sau câu nói của Khương Thần, sắc mặt Bạch U Cơ không khỏi biến đỏ. Sóng mắt lưu chuyển, không khỏi nhìn xuống hạ thể hắn. Trong phút chốc bị hắn bắt gặp, nàng lập tức quay sang hướng khác, thanh âm khẽ vang lên trong cổ họng:
“Lưu manh, ngươi hư hỏng.”
“Hắc hắc…ta cũng chỉ hư hỏng với một mình sư tỷ ngươi thôi a.”
…
Nhóm người Khương Thần ngày hôm nay cơ hồ là tham quan hết mọi ngóc ngách tại Bạch Lĩnh Thành, các cửa hàng lớn đều có dấu chân của bọn họ. Các loại phòng đấu giá, khu vui chơi bọn họ cũng đều nhìn ngó một chút. Tiền trong túi theo đó cũng vơi dần. Chiều muộn mới trở lại Bạch gia, mọi người sau đó đều phân biệt trở về phòng mà nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.
Thời điểm này, Khương Thần cố ý sửa soạn thật kỹ, trên người cũng xức một loại nước thơm nhẹ nhàng. Bộ dáng thập phần cẩn thận. Bởi vì tối nay chính là một ngày có ý nghĩa trọng đại với hắn. Sau khi ổn định tâm tình, hắn liền chậm rãi rời khỏi phòng, đi tới phòng của Bạch U Cơ.