Người đăng: meomeo14311
Khương Thần nhìn thấy nữ tử kia uể oải nằm dài trên bàn, thỉnh thoảng lại thở dài sườn sượt, nội tâm không khỏi cảm thấy chút kì quái.“Đi đi, hôm nay nhiệm vụ điện không tiếp nhận giao trả nhiệm vụ.” Nữ tử nằm dài trên bàn thậm chí còn không ngẩng đầu lên, chỉ thấy nàng vươn ra ngọc thủ khẽ vẫy vẫy ra hiệu.
“Ồ, không biết nguyên do vì sao?”
“Lão nương hôm nay chán. Được chưa.” Nữ tử kia hừ lạnh một tiếng: “Trời ơi…làm sao lần trước không nhận ra hắn a… A a a.”
Nữ tử này thở dài một hơi, đầu gục xuống bàn, bộ dáng giống như buồn chán sắp chết.
“Có thể giúp ta bàn giao nhiệm vụ được không, ta không có nhiều thời gian. Nhiệm vụ của ta dường như cũng quá hạn rồi.”
“Hừ, ngươi thật phiền phức.” Nữ tử kia khó chịu buông xuống một câu, sắc mặt sầm lại. Nàng đưa ánh mắt giận dữ nhìn Khương Thần. Trong thoáng chốc sau đó, ánh mắt giận dữ chuyển thành vui mừng khôn xiết.
Nữ tử nọ sau khi nhìn thấy Khương Thần liền đứng bật dậy, hai tay vội vàng bắt lấy hắn, khuôn mặt vui tươi hớn hở giống như tìm được báu vật.
“Là Khương Thần. Ồ đúng là hắn. Ha ha, ta rốt cuộc chờ được ngươi.” Nữ tử tay bắt mặt mừng, nói năng cũng có chút lộn xộn.
Khương Thần trước hành động chớp nhoáng của nữ tử này dường như cũng không kịp làm ra phản ứng. Hai tay cứ thế bị nàng tóm lấy như tóm tội phạm, khuôn mặt hiện lên vẻ sững sờ.
“Vị sư tỷ này, trước hết có thể bỏ ta ra được không.”
“A…ha ha, thật không có ý tứ, là do ta vui quá.” Nữ tử kia vội vàng buông tay Khương Thần, khuôn mặt không biết vì kích động hay xấu hổ mà nổi lên hai rặng mây hồng.
“Được rồi, trước giúp ta bàn giao nhiệm vụ được chứ? Ta không có nhiều thời gian.” Khương Thần khẽ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ. Không ngờ vị nữ tử này lại cuồng nhiệt hắn như vậy. Giữa thanh thiên bạch nhật trực tiếp tay bắt mặt mừng.
Phải biết thế giới này thuần tu luyện, không đi sâu vào phát triển khoa học kĩ thuật như Lam Hải Tinh, bởi vậy các quan niệm về nam nữ ở đây tương đối lạc hậu.
Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân vẫn còn tồn tại song hành. Không như ở thế giới hiện đại, nắm tay bắt chân tùy ý không vấn đề gì cả.
“Được được dĩ nhiên là được.” Nữ tử mỉm cười nói: “Ngày hôm nay hầu hết các đệ tử đều tới xem tỷ đấu giữa Lâm Nham và Tiêu Viễn, cũng không có nhiều người tới đây bàn giao nhiệm vụ, vì thế cho nên ta mới quyết định hôm nay nghỉ ngơi. Không nghĩ tới đúng dịp a, ngươi chạy tới đây giao trả nhiệm vụ.”
“Ồ, hóa ra là vậy.” Khương Thần một bên khẽ gật đầu một bên chậm chậm lấy ra nhiệm vụ ngọc bài xếp ngay ngắn lên bàn.
“Khương sư đệ không đi xem tỷ đấu sao?” Nữ tử vừa lật ra sổ sách vừa nghiêng đầu khẽ hỏi.
“Không. Ta chỉ vừa mới trở về tông môn.”
“Ha ha, sư đệ ngươi rất bận rộn sao? Nhìn dáng vẻ của ngươi giống như lại tiếp tục chạy đi làm việc khác.”
“Đúng vậy. Ngoại trừ tu luyện thì còn làm gì đây?”
“Khương sư đệ ngươi thiên phú khủng bố như vậy còn chăm chỉ nữa sao? Tùy tiện luyện ra đan dược sau đó ăn như ăn kẹo, cảnh giới sẽ đột phá rất nhanh.” Nữ tử vừa kiểm tra vật phẩm nhiệm vụ mà Khương Thần lần lượt lấy ra, miệng vẫn không ngừng nói.
“Thiên phú là trời ban nha. Thế nhưng nỗ lực lại ở mỗi người.” Khương Thần cố nở nụ cười miễn cưỡng nói.
“Đúng vậy. Ngươi thiên phú cao lại chăm chỉ như thế, tương lai đương nhiên là quát tháo một phương rồi.” Nữ tử cười cười: “Chả bù cho ta, thiên phú không có, phần lớn thời gian là ngồi ở đây làm chức vụ kiểm duyệt nhiệm vụ cho các đệ tử khác…rất ít khi tu luyện.”
“Mỗi người đều có hướng đi khác nhau mà thôi. Sư tỷ ngươi làm chức vụ này đương nhiên mệt nhọc, thế nhưng đãi ngộ mà tông môn ban cho đương nhiên không ít. Đó cũng là một phương pháp tìm kiếm tài nguyên tu luyện.” Khương Thần không nhanh không chậm, thanh âm nhỏ nhẹ nhưng lạnh lùng khẽ vang.
“Ừm…cũng phải…dù sao thời gian mỗi người đều như nhau, ai sắp xếp thời gian thông minh, người đó trước tiên sẽ có lợi hơn người khác.” Nữ tử gật đầu.
Nàng sau khi kiểm kê được sáu mươi nhiệm vụ liền mở lớn hai mắt nói:
“Khương sư đệ ngươi quả nhiên là thiên kiêu của Linh Vân Tông chúng ta. Mỗi nhiệm vụ đều là hoàn mỹ như thế.”
Đoạn, nàng che miệng cười nói:
“Bình thường các nhiệm vụ thu thập đều sẽ ấn định số lượng, thế nhưng những vị đệ tử khác thường sẽ chỉ thu thập một phần, do đó đánh giá nhiệm vụ không cao. Ngươi hầu hết những nhiệm vụ thu thập đều hoàn thành với đầy đủ số lượng, không nghĩ tới lại chú tâm như vậy.”
“Còn có việc này sao?” Khương Thần thoáng chút ngạc nhiên: “Ta không biết chuyện này, nếu không ta tình nguyện nhận đánh giá thấp để hoàn thành cho nhanh.”
“Ha ha. Ta chỉ mới vừa khen Khương sư đệ ngươi thôi a.” Nữ tử che miệng cười duyên.
Sau khi kiểm tra toàn bộ một trăm hai mươi nhiệm vụ, nữ tử gấp lại sổ sách, nói:
“Sư đệ ngươi mặc dù hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ thế nhưng lại trễ hẹn một tuần. Chiếu theo quy tắc sẽ bị khấu trừ đi hai phần phần thưởng tông môn.”
Nữ tử che miệng khẽ cười. Nàng vừa tính toán phần thưởng của một trăm hai mươi nhiệm vụ, con số cộng lại quả thật không nhỏ. Khấu trừ đi hai thành phần thưởng cũng là bớt đi rất nhiều của Khương Thần.
“Nhưng mà chuyện này chỉ có ta cùng sư đệ ngươi biết thôi, nên ta sẽ không trừ phần thưởng của ngươi hi hi.” Nữ tử lại khẽ cười, khuôn mặt lộ ra chút gian xảo: “Chỉ cần sư đệ ngươi giúp ta một việc, không biết có được không?”
Khương Thần hiện tại đã có sơn cốc thần bí kia hậu thuẫn, chút phần thưởng tông môn này hắn cũng không có bao nhiêu để ý. Chẳng qua nữ tử này cho hắn cảm giác tương đối thú vị, chính vì thế hắn cũng không ngại nghe xem thỉnh cầu của đối phương là gì.
Chỉ thấy nữ tử kia lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một ngọc bài vuông vức đẹp đẽ, xung quanh có chạm trổ rất nhiều hoa văn thủ công tinh xảo. Duy nhất ở giữa ngọc bài này vẫn còn để trống không có họa tiết gì.
Đưa ngọc bài này cho Khương Thần, nàng nở một nụ cười nói:
“Khương sư đệ ngươi có thể khắc tên của ngươi vào đây được chứ? Coi như một món quà nhỏ nhỏ đi. Hắc hắc.”
Khóe miệng nữ tử hiện lên nụ cười tinh ranh. Nếu như đạt được thỉnh cầu này, mấy vị tỷ muội trong nội môn nhất định đối với nàng hâm mộ không thôi. Phải biết danh khí của Khương Thần cũng đã vang vọng trong nội môn. Ở đó cũng có không ít nữ đệ tử đối với hắn hâm mộ.
“Được rồi, không thành vấn đề.” Khương Thần thấy đó chỉ là việc nhỏ, lúc này cũng không chút suy nghĩ mà đồng ý.
Đoạn, chỉ thấy hắn duỗi ra một ngón tay, đầu ngón tay thuận thế xuất hiện một đạo hỏa diễm bay múa. Hỏa diễm sau một hồi nhảy nhót liền đem đầu ngón tay của Khương Thần bao bọc thành một mũi nhọn đỏ rực.
Khương Thần đem mũi nhọn đó rất nhanh đã đem tên của mình khắc họa lên miếng ngọc thạch kia.
“Cảm tạ Khương sư đệ.” Nữ tử tiếp nhận miếng ngọc thạch sau đó cười vui vẻ nói.
“Không có gì.” Khương Thần khẽ nhún vai: “Đúng rồi. Ta muốn hỏi một chuyện.”
Nữ tử khẽ gật đầu.
“Không biết tông môn có cho đệ tử sử dụng phi chu tùy ý, hoặc bằng một cách nào đó các đệ tử có thể sử dụng phi chu nhưng không dùng để đi làm nhiệm vụ không?”
“Cái này, hình như là không. Các đệ tử nếu không làm nhiệm vụ tông môn thì không được phép lấy đi phi chu.” Nữ tử kia nhíu mày nói.
“Vậy a.” Khương Thần khẽ gật đầu.
Hắn vốn muốn định mượn phi chu của tông môn tiếp tục quay lại Vân Đoan sơn mạch, thế nhưng dựa theo tình hình hiện tại, ý định đó có lẽ khó có thể thực hiện.
“Được rồi. Vậy ta bàn giao lại phi chu cho sư tỷ ngươi.”
Lấy phi chu nhỏ bằng bàn tay từ trong nhẫn trữ vật ra, Khương Thần giao trả cho tông môn sau đó nhận lấy phần thưởng của mình rồi rời đi. Trước khi hắn kịp đi khuất, thanh âm của nữ tử trông coi nhiệm vụ điện vẫn còn vang lên từ phía sau:
“Đúng rồi, ta tên Tố Vân.”
“Ài…tên này làm sao lại lạnh lùng như vậy a.” Nữ tử tên Tố Vân thở dài một hơi.
Cầm lấy ngọc bội có khắc hai chữ Khương Thần lên tay, vẻ mặt luyến tiếc trên mặt nữ tử Tố Vân này biến thành giảo hoạt, chỉ thấy nàng khẽ lẩm nhẩm:
“Hắc hắc, mấy tiểu mê muội kia nhất định sẽ hâm mộ ta đến chết mất.”
Đương lúc Tố Vân còn đang tưởng tượng ra cảnh mấy tỷ muội thân thiết của mình dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình, một đạo thanh âm lạnh lùng phát ra:
“Tố Vân sư tỷ, nhờ ngươi một việc không biết có được không?”
“Ồ, Khương sư đệ, ngươi còn có chuyện gì sao?” Tố Vân nhìn thấy Khương Thần không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh, lúc này cố nhịn lại vui sướng, mỉm cười hỏi.
“À. Phiền ngươi thời điểm quay về nội môn có thể thông báo giúp U Cơ sư tỷ một tiếng giúp ta. Không biết có được không?”
“U Cơ sư tỷ sao…ồ…Không vấn đề gì.” Tố Vân nhấp nháy hai mắt nhìn Khương Thần, miệng khẽ nở nụ cười giảo hoạt nói.
“Đa tạ.”