Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lại nói, Khương Thần lạnh lùng nhìn đám người quay lưng bỏ chạy, hắn giơ ra một tay khẽ phất một cái. Chỉ thấy đầy trời các loại binh khí đua nhau hướng về phía đám sơn tặc, khí thế giống như thiên binh vạn mã thần tốc tiến quân.



Ầm ầm!!



Khí thế khủng bố giống như muốn đè nát khu rừng, Khương Thần điên cuồng thúc giục trận pháp oanh kích. Chỉ thấy vạn vũ khí như chớp giật đâm thẳng vào chín người kia, đem tất cả đánh thành tổ ong.



Nếu như đám người này lựa chọn lấy cứng đối cứng, bọn chúng có lẽ có một ít cơ hội phá tan được đệ tam biến Thảo Mộc Giai Binh của Khương Thần. Hiện tại đã thấm mệt lại còn không có ý chí chiến đấu, làm sao có thể đối kháng được trận pháp oanh kích đây?



Đám sơn tặc mấy chục người ngoại trừ Quỷ Tử chạy thoát, còn lại đều chết trên tay Khương Thần. Một thân bạch y nhuốm máu, khuôn mặt lạnh lùng kết hợp với mái tóc ngắn buộc chỏm đuôi gà khiến cho Khương Thần phút chốc giống như chiến thần đứng giữa thi cốt địch nhân.



Cảnh tượng hiện ra khiến cho mọi người không khỏi kinh diễm. Mà phía sau cùng, La Ngọc Nhi đã từ ánh mắt hứng thú đổi thành si mê vô cùng.



Nếu như Khương Thần khiến cho nàng có cảm giác khác biệt với nam nhân khác, từ đó có chút hứng thú, thì bây giờ hắn đã dùng hành động của mình triệt để khiến cho nàng rung động.



“Nam nhân ta thích chính là nói ít làm nhiều như hắn.” La Ngọc Nhi khẽ cười khẽ nỉ non, vẻ thất vọng trên đôi mắt hiện tại làm gì còn.



Một bên La Thống nghe được những lời này cũng chỉ khẽ im lặng. Nếu như là người khác, hắn tin chỉ dựa vào tư sắc con gái mình chắc chắn có thể đánh gục đối phương. Thế nhưng Khương Thần lại không phải người tầm thường. Đối phương không phải vật trong ao, có thể nào lại đi để ý tới một nữ tử đã từng có một lần chồng như nữ nhi hắn.



Chiến trường rốt cuộc đến hồi kết, Khương Thần đứng giữa một bãi đất trống. Nơi kia từng có rất nhiều cây rừng, thế nhưng hiện tại chỉ còn những hố sâu đen ngòm.



“Vị tiểu huynh đệ này…tương lai bất khả hạn lượng a.” Khang Chính nhìn Khương Thần, nở một nụ cười nói.



Đoạn, hắn cùng với những dong binh khác chậm rãi đi tới, ai nấy trên mặt đều rất vui vẻ.



“Khương tiểu huynh đệ, nếu như dựa theo thực lực mà nói, ta phải gọi ngươi là lão gia gia a. Quả nhiên là yêu nghiệt thiên tài.” Một vị dong binh trong đoàn nói.



“Nếu như không phải có các vị cầm cự, ta cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy bày ra trận pháp.” Khương Thần không chút kiêu ngạo, chỉ lạnh lùng nói.



“Trận pháp? Ngươi là trận pháp sư?”



“Đúng vậy. Lúc trước chạy đi chính là muốn âm thầm xây dựng trận pháp. Không ngờ gặp phải đám người kia mai phục phụ cận. Tiện đường liền giải quyết bọn hắn.” Khương Thần không nhanh không chậm, khẽ nói.



Chuyện giết liền một lúc hơn hai chục người, Khương Thần mặc dù không thuật lại chi tiết thế nhưng ai nấy đều hiểu rõ đó là một trận chiến rất thảm liệt. Vì vậy mà đứng trước Khương Thần, đám người ai nấy đều không nhịn được mà run rẩy.



Bọn họ cũng không phải là chưa từng giết người, thế nhưng thủ đoạn tàn nhẫn như Khương Thần thì bọn họ còn xa xa mới có thể làm được.



“Khương tiểu huynh đệ, ngươi lại cứu chúng ta một bàn thua trông thấy.” Khang Chính không chút khách sáo, cười nói.



Lần trước chính là thành công bảo vệ hai cha con họ La trước Tam Vĩ Báo, lần này lại là một mình hắn giải quyết hết đám sơn tặc.



Mặc dù đám Quỷ Tử đã gần như không còn nhiều sức chiến đấu, thế nhưng hơn hai mươi nười mai phục phụ cận thì y nguyên thực lực. Thần không biết quỷ không hay biến hơn hai mươi người thành hơn hai mươi cái đầu lâu không phải chuyện đơn giản.



“Không có gì! Nhận tiền của người, đương nhiên phải ra sức.”







Sau khi chôn cất cho những người đồng đội xấu số, đội dong binh liền tìm một chỗ thuận tiện cắm trại nghỉ ngơi.



“La huynh, hiện tại xem ra chỉ có thể kéo dài hành trình tới Minh Nguyệt Vương Triều mà thôi.” Khang Chính cười khổ nói.



“Không sao không sao. Khang huynh không cần lo nghĩ về chuyện đó.” La Thống xua tay cười nói.



Khang Chính không bỏ mặc hai cha con bọn hắn trước đám sơn tặc, hắn đã cảm kích vạn phần vì hành động đó. Hiện tại dù cho có đến Minh Nguyệt Vương Triều trễ vài hôm thì có làm sao.



“Nếu như không phải bên đó còn có chuyện cần lo, ta cũng không muốn đi tiếp nữa.” La Thống cười khổ nói: “Quá nguy hiểm a.”



“Ha ha. Đây cũng là lần đầu tiên dong binh bọn ta gặp phải sơn tặc, mà đám sơn tặc có tổ chức này cũng thật hung ác.” Khang Chính cười gật đầu nói: “May mắn Khương tiểu huynh đệ gồng gánh, nếu không thật không biết sẽ như thế nào.”



“Khang đội trưởng không cần tâng bốc ta, như thế sẽ khiến cho ta cảm thấy hư vinh trong lòng.” Khương Thần lắc đầu, lạnh lùng nói.



“Hiếm có người trẻ tuổi nào lại khiêm tốn như Khương tiểu huynh đệ a.” Một vị nam tử trong đội cười nói: “Ngọc Nhi cô nương, ta thấy hắn phối cùng ngươi rất là hợp, một đôi trai tài gái sắc a, hắc hắc.”



La Ngọc Nhi đang ngồi bó gối một chỗ, đầu khẽ cúi dường như đang lẩm nhẩm đếm những con kiến trên mặt đất.



Không hiểu vì lý do gì mà từ thời điểm dựng trại nghỉ ngơi đến giờ, tính cách nàng đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ. Bình thường vốn ăn mặc rất gợi cảm, dáng vẻ cũng lả lướt quyến rũ. Hiện tại áo quần lại chỉnh đốn nghiêm trang, bộ dáng cũng dường như thùy mị nết na hơn rất nhiều.



Bấy giờ, nàng nghe thấy có người nhắc tên liền khẽ ngẩng đầu. Sau khi nghe hết một câu kia, khuôn mặt vũ mị lập tức nổi lên hai rặng mây hồng. Ánh mắt len lén không khỏi nhìn về phía Khương Thần muốn xem phản ứng của hắn thế nào.



Nhận ra vẻ mặt của Khương Thần vẫn một mực điềm nhiên không chút phản ứng. Nội tâm La Ngọc Nhi đột nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng. Đôi môi không khỏi khẽ chu lên sau đó lại tiếp tục cúi đầu đếm kiến trên mặt đất.



Phản ứng của Khương Thần cũng như vẻ mặt La Ngọc Nhi làm sao tránh được ánh mắt La Thống. Hắn cũng không khỏi có chút buồn thay cho nữ nhi. Xem ra nữ nhi nhà mình còn không đủ để khiến cho Khương Thần để ý.



Đối với chuyện này, La Thống cũng đã có suy đoán từ trước. Loại thiên kiêu như Khương Thần làm sao có thể để mắt một nữ nhân thân thể không còn trong trắng như nữ nhi hắn đây.



Trên thực tế Khương Thần cũng không hề khinh ghét La Ngọc Nhi do nàng không còn trinh trắng hay đại loại như vậy, chẳng qua hắn thấy bản thân chỉ là đi cùng với bọn họ một quãng thời gian ngắn mà thôi, không nhất thiết phải kéo lên quan hệ.



Đội dong binh dường như cũng nhận ra vấn đề có chút không đúng, ai ấy đều không hẹn mà cùng thôi không bàn luận loại chuyện kia nữa.



Sau một ngày nghỉ ngơi, hầu hết mọi người vẫn chưa thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong. Lúc này sắc mặt ai nấy vẫn còn tương đối nhợt nhạt. Duy chỉ có Khương Thần vẫn sinh long hoạt hổ, một bộ đạm nhiên dường như không ảnh hưởng bởi một trận chiến vừa qua.



Điều này một phần bởi vì hắn tiêu tốn phần lớn là tinh thần lực chứ không tốn bao nhiêu Hỗn Nguyên Chi Khí cho nên ngoại trừ tinh thần cảm thấy có chút uể oải ra thì khí huyết hắn vẫn luôn ổn định. Do vậy ngoài mặt thể hiện ra vẫn rất bình thường.



Dù cho đội dong binh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn thế nhưng bọn họ cũng không thể ở lâu trong rừng thiêng nước độc được. Vì vậy mà bọn họ sau khi nghỉ ngơi xong đã dần chuẩn bị rời đi.



“Được rồi, ngày hôm nay nếu như đi nhanh chúng ta có thể tới được thành trấn gần nhất. Đến được nơi đó chúng ta lại có thêm thời gian nghỉ ngơi. Nơi này không an toàn, tạm thời không thể ở lâu.” Khang Chính nhìn thấy mọi người dường như đã sẵn sàng, lúc này cười nói.



“Được rồi đội trưởng. Chúng ta đi.”



Đội dong binh sau đó khởi hành tới thành trấn gần nhất. Ở nơi kia bọn họ tiếp thêm lương thực cho bản thân sau đó lại tức tốc lên đường.



Gần một tuần sau đó đoàn đội liên tục di chuyển một cách nhanh chóng băng qua các thành thị. Bọn họ đã vượt qua rừng núi cho nên tốc độ được đẩy nhanh lên rất nhiều.



Chẳng mấy chốc, đội dong binh hộ tống hai cha con họ La đã chạy tới biên giới Cửu Nguyệt Vương Triều cùng Minh Nguyệt Vương Triều. Nơi đây có một cửa khẩu lớn luôn mở cửa cho người dân hai vương triều thoải mái qua lại giao thương buôn bán.



“Từ đây tới quận Đại Hoang cũng không gặp bất kì trở ngại nào nữa. Chuyến đi tới Minh Nguyệt Vương Triều coi như thành công tám thành.” Khang Chính nhìn người dân hai vương triều qua lại không ngớt giữa cửa khẩu, hai mắt khẽ nhíu lại, nói.



“Có lẽ phải chia tay mọi người ở đây.” Giữa lúc này, thanh âm lạnh lùng của Khương Thần khẽ vang.



Hắn vừa mới nhìn vào địa đồ trên tay, địa điểm đến của hắn là Vân Đoan sơn mạch nằm trên quận Vân Đoan, hướng đi gần như ngược hoàn toàn với quận Đại Hoang. Nếu như từ cửa khẩu đi vào khoảng ba trăm dặm hướng Đông Nam là quận Đại Hoang thì quận Vân Đoan lại nằm ở hướng Đông Bắc vài trăm dặm đường.



“Quận Vân Đoan cùng quận Đại Hoang không cùng một đường.”



“Khương tiểu huynh đệ, bằng không ngươi cùng chúng ta tới quận Đại Hoang, lo cho hai cha con La huynh xong rồi chạy tới Vân Đoan sơn mạch vẫn chưa muộn.” Khang Chính khẽ nhíu mày nói: “Hai quận có một con đường nối thông vô cùng dễ đi, nếu như Khương tiểu huynh đệ cưỡi ngựa, gần hai ngày là có thể đến nơi.”



“Việc này ta e là không được.” Khương Thần khẽ lắc đầu chối từ: “Ta còn có hẹn với một người gặp nhau ở Vân Đoan sơn mạch. Tính đến giờ đã trễ hẹn gần một tháng, không thể chậm trễ hơn nữa.”



Thời điểm Khương Thần chia tay Trương Tiểu Hân trở về tông môn, hắn có nói rằng một tháng sau sẽ quay lại. Vạn phần không ngờ không mượn được phi chu, đi bộ tới Mộc Linh Thành mất mấy ngày, hiện tại thêm gần hai mươi ngày mới tới biên giới. Tính toán từ đây tới Vân Đoan sơn mạch cũng vài ngày đường nữa, hắn coi như trễ hẹn một tháng với Trương Tiểu Hân.



Đối với chuyện này, hắn mặc dù có chút buồn bực thế nhưng lại không còn cách nào khác. Phi chu chỉ phục vụ mục đích làm nhiệm vụ. Hắn đã làm nhiệm vụ trong bốn tháng cho nên cũng không thể nhận thêm. Đây coi như là tự đào mộ chôn mình.



Nếu như thời điểm đó giữ lại một nhiệm vụ không hoàn thành, ít nhất hắn có thể dựa vào loại lý do đó để mượn phi chu. Vậy đã không phải đi lại vất vả như bây giờ, bay một đường hai ba ngày là có thể tới nơi.



“Ài…” Khang Chính khẽ thở dài một hơi: “Được rồi, ta cũng không cưỡng ép Khương tiểu huynh đệ nữa.”



Đoạn, Khang Chính lấy ra một chiếc túi nhỏ chứa đầy nguyên tệ đưa cho Khương Thần.



“Chỗ này là năm ngàn nguyên tệ. Chính là phần tiền Khương huynh đệ nên được hưởng dụng.”



“Ha ha, Khang đội trưởng khách khí. Ngươi đồng ý cho ta gia nhập đội, ta đã vô cùng cảm kích. Về phần tiền này a, ngươi liền giữ lại đi.”



Khương Thần khẽ xua tay, thanh âm đạm mạc vang lên:



“Cho ta con ngựa này liền tốt, có nó có thể đi tới Vân Đoan sơn mạch sớm hơn.”



“Không được, tiền này ngươi nhất định phải nhận, bằng không ta sẽ áy náy không yên.” Khang Chính một mực khăng khăng dúi túi tiền vào tay Khương Thần, bộ dáng giống như Khương Thần không nhận tiền hắn sẽ không cho phép đối phương rời đi vậy.



Khương Thần bất đắc dĩ đành phải nhận lấy túi nguyên tệ, thế nhưng thừa dịp không một ai để ý hắn lại treo nó ngược trở hai hông con yêu thú của Khang Chính. Hiện tại may ra Hỗn Nguyên Thạch còn có chút tác dụng với hắn, về phía nguyên tệ này, hầu như không giúp đỡ được gì.



Sau khi nói lời tạm biệt với mọi người, Khương Thần liền một đường thúc ngựa rời đi. Hắn không hề hay biết, tại phía sau đoàn đội có một ánh mắt luôn nhìn hắn cho đến khi bóng lưng khuất sau dòng người mới thôi.



Lúc này, La Thống khẽ thở dài một hơi, thanh âm tự giễu dường như nói với chính mình cũng như để cho La Ngọc Nhi bên cạnh nghe được:



“Ài…Chân Long nhất định sẽ có ngày bay lượn cửu thiên, thường nhân chúng ta không thể với tới được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK