Người đăng: meomeo14311
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng vết thương, thương thế của Khương Thần khôi phục tương đối mau lẹ. Phần vì nơi này có lượng Hỗn Nguyên Chi Khí rất lớn, phần vì hắn đem theo khá nhiều đan dược chữa thương. Chính vì thế thể trạng hồi phục cũng được sáu thành.Bốn thành thương thế còn lại chủ yếu đến từ xương cốt của hắn dập gãy trong quá trình rơi từ trên cao xuống. Tuy rằng không phải nội thương thế nhưng gãy chân gãy tay đối với nguyên giả sơ kỳ như bọn hắn thì khôi phục cũng không thật nhanh chóng.
Lại nói, lúc này Khương Thần đang dò dẫm bước đi theo lối mòn vách đá sâu hun hút hôm trước. Vách đá này càng đi càng nhỏ dần, kích thước lúc trước vốn là hơn chục trượng hiện tại thu hẹp lại chỉ còn vài ba trượng. Dựa theo góc độ thu hẹp này, Khương Thần đoán rằng không ngoài năm mươi mét nữa vách núi sẽ là đường cụt.
Mặc dù theo phán đoán có thể đường phía trước là đường cụt thế nhưng Khương Thần vẫn dò dẫm theo ánh áng mờ mờ của dạ minh châu mà tiến đến. Dù sao đây là lối đi duy nhất bên dưới đáy vực này, tính từ vị trí hắn rơi xuống. Có thể thoát khỏi đây được hay không chính là phụ thuộc vào lối đi phía trước.
Lách cách lách cách!!!
Theo tiếng bước chân của Khương Thần càng gần, phía trước dần dần hiện ra một đạo tia sáng mờ mờ. Tia sáng này phát ra giống như được chiếu từ một khe hẹp. Mà khi Khương Thần đi tới năm mươi mét phía trước, nơi đó quả thật là một cái ngõ cụt. Đây là một cái góc hang khoảng chừng ba mươi độ, trên đó là một khe hẹp nhỏ chừng một ngón tay. Ánh sáng mà Khương Thần nhìn thấy chính là từ khe hẹp này phát ra.
“Ồ…” Tinh thần lực đi qua khe hẹp, Khương Thần liền cảm nhận được một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí cực kì khổng lồ ở phía bên kia, vẻ mặt hắn lúc này có thể nói là cực độ vui mừng. Rất có thể phía bên kia khe hẹp này tồn tại một đầu Hỗn Nguyên mạch.
Hỗn Nguyên mạch là gì? Nó là một hệ mạch chạy trong lòng đất mềm mại nhưng rất mạnh mẽ. Hệ mạch này thường lấy hướng của núi sông làm tiêu chí. Nó quy tụ rất nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí trong thiên địa biến lượng Hỗn Nguyên Chi Khí đó thành thể lỏng chảy như suối nguồn. Lượng Hỗn Nguyên Chi Khí của Hỗn Nguyên mạch vừa thẩm thấu qua mặt đất biến vùng đất phía trên thành bảo địa, vừa lại dựa theo địa thế mà hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí từ phương khác. Chính vì vậy một cái Hỗn Nguyên mạch có thể tồn tại trong thời gian rất dài.
“Dựa theo mức độ nồng đậm có lẽ là một cái Hỗn Nguyên mạch thượng phẩm.” Khương Thần khẽ nở nụ cười, vẻ mặt hiện lên nét vui mừng: “Cũng không biết là còn nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí hay không…”
Đưa tay cảm nhận khe nứt phía trước, Khương Thần phán đoán nó dày cỡ một sải tay. Độ dày này hoàn toàn không thể làm khó được hắn.
Sau một phen hì hục đào bới bằng chính bao tay Linh cấp nguyên bảo của Nam Cung Y Vận, Khương Thần cuối cùng cũng có thể tách mở góc khe vực này ra một lỗ hổng đủ lớn để hắn chui qua.
Bên kia khe hở vừa mới đào xong là một hang động khổng lồ tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo. Giữa hang động là một dòng chảy dài vô tận mang theo một loại chất lỏng bảy màu đẹp mê người. Dòng chất lỏng này chính là Hỗn Nguyên Chi Khí nồng đậm ngưng tụ mà thành. Tuy rằng hiện tại Hỗn Nguyên mạch đã gần như cạn kiệt thế nhưng dựa vào độ dài của nó thì lượng Hỗn Nguyên Chi Khí cũng là một số lượng cực kỳ khủng bố.
Nhìn dòng chảy Hỗn Nguyên Chi Khí trước mặt, ánh mắt Khương Thần hiện lên vẻ mê mẩn. Hỗn Nguyên mạch trước mắt hắn này rõ ràng so với mỹ nhân còn trân quý hơn. Trước giờ ngoại trừ Bạch U Cơ còn chưa có nữ nhân nào khiến cho hắn lộ ra ánh mắt si mê như vậy.
“Khó trách Thiên Ma Giáo này lại quật khởi nhanh đến vậy. Không ra bao nhiêu năm liền có thể đạt tới trình độ tông môn tam lưu.” Khương Thần nhìn dòng Hỗn Nguyên mạch trước mắt, miệng khẽ than thở.
Thông qua thôn phệ tàn hồn của Ma Thiên Tiếu, hắn cũng đồng thời kế thừa toàn bộ kiến thức tích lũy của đối phương. Năm xưa lão tổ Thiên Ma Giáo vô tình đi qua Thiên Hoang Cổ Nguyên, sau đó lại cơ duyên xảo hợp phát hiện ra Thiên Ma sơn mạch có lượng Hỗn Nguyên Chi Khí dồi dào, chính vì thế hắn đã ở tại nơi đây khai tông lập phái.
Năm đó, Thiên Ma Giáo vừa mới thành lập được vài trăm năm liền có thể vươn lên ngang hàng với tông môn tam lưu phần lớn là nhờ có nguồn Hỗn Nguyên Chi Khí dồi dào từ Hỗn Nguyên mạch này. Mà theo trí nhớ của Ma Thiên Tiếu để lại, Thiên Ma Giáo dường như không phát hiện ra được sự tồn tại của Hỗn Nguyên mạch này, nó dường như bị thứ gì đó che giấu.
“Ngược lại là tiện nghi cho ta.” Khương Thần cười cười.
Nhìn Hỗn Nguyên mạch trước mắt, hắn ban đầu có chút không biết phải làm gì. Cuối cùng sau một phen đắn đo hắn mới quyết định trước tiên thử xung kích Nguyên Hồn Cảnh hậu kì.
Chỉ thấy Khương Thần lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mấy cây trận kỳ, mấy viên yêu đan, kèm theo đó là rất nhiều phù lục. Tại gần với dòng Hỗn Nguyên Chi Khí, hắn chậm rãi xây dựng một cái Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận.
Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận Khương Thần xây dựng lên không phải cấp độ cao nhưng thắng đươc ở khả năng bao phủ lớn.
Đối với địa phương giàu có Hỗn Nguyên Chi Khí như thế này, việc quy tụ bọn chúng cũng tương đối đơn giản, không cần thiết phải sử dụng đến cao giai Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận.
Lúc này, Khương Thần ngồi ở trung tâm Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận. Từng dòng Hỗn Nguyên Chi Khí cực kỳ nồng đậm cùng tinh thuần liên tục được trận pháp tưới lên thân thể hắn. Việc của hắn hiện tại chỉ là đem Thái Dương Thiên Mộc Quyết thôi động đến mức tận cùng để đem dòng Hỗn Nguyên Chi Khí này hấp thu triệt để.
Nếu như nói Hỗn Nguyên Chi Khí ở đâu tinh thuần nhất, vậy thì câu trả lời đó chính là ở Hỗn Nguyên mạch. Hiện tại Khương Thần tu luyện trực tiếp ở bên cạnh Hỗn Nguyên mạch, chính vì thế thân thể cũng nhận được vô số chỗ tốt.
“Lão thiên không tuyệt đường người. Hắc hắc…” Khương Thần nhìn dòng chảy Hỗn Nguyên Chi Khí trước mặt, ánh mắt hiện lên chút lửa nóng.
Song thủ chậm rãi kết ấn, cuối cùng dừng lại ở hai bên đùi. Trước ngực hắn lúc này hiện ra một cái đồ án cổ thụ. Hư ảnh đồ án sau khi khuếch tán liền lấy Khương Thần làm trung tâm đem hắn bao phủ. Ngàn vạn cành lá xum xuê vươn ra bốn phương tám hướng. Mỗi một chiếc lá trên cây cổ thụ này đều là một vầng mặt trời tí hon đang tỏa ra kim quang chói mặt.
Mỗi vầng mặt trời hiện tại tỏa ánh sáng khiến cho cổ thụ giống như đang nâng đỡ một vầng thái dương khổng lồ. Mà lúc này mỗi mặt trời nhỏ như một cái động không đáy điên cuồng thôn phệ Hỗn Nguyên Chi Khí sau đó gột rửa thân thể Khương Thần đang ngồi trong gốc cây.
Cảm nhận được lượng Hỗn Nguyên Chi Khí khổng lồ điên cuồng tiến vào thân thể, Khương Thần không khỏi khẽ ngửa cổ thở ra một ngụm khói trắng.
Hấp lực càng về sau càng thêm khủng bố, mà khi hấp lực đạt trạng thái đỉnh phong, quanh thân Khương Thần xuất hiện một vòng thất thải quang mang không ngừng luân chuyển. Thất thải quang mang gột rửa thân thể khiến cho trên da thịt hắn dần xuất hiện từng tầng cặn bẩn.
Bởi vì Khương Thần hắn vẫn giữ lối sống như người bình thường, vẫn ăn uống đẩy đủ cho nên trong người không thể không có uế tạp. Thêm nữa hắn cũng thường xuyên phục dụng đan dược. Đan dược của hắn tuy rằng có độ tinh khiết tương đối cao nhưng chung quy vẫn là có cặn bã thuốc. Hai thứ này chính là nguyên nhân khiến cho mỗi lần gột rửa thân thể, ngoài da của hắn đền xuất hiện nhiều cặn bẩn.
Tuy rằng điều này có chút bất tiện nhưng đối với hắn đây lại là điều tốt. Có thể gột rửa cặn bẩn đại biểu kinh mạch cùng khí huyết hắn thông thuận hơn rất nhiều, việc đột phá cũng sẽ dễ dàng hơn.
Ba ngày thời gian nhanh chóng trôi qua. Thân thể Khương Thần như một cái động không đáy điên cuồng thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí trong suốt thời gian đó. Bản thân hắn hiện tại đnag phải chịu tải một loại áp lực rất kinh khủng. Hắn đang áp súc toàn bộ lượng Hỗn Nguyên Chi Khí thôn nạp vừa qua để đợi cơ hội chín muồi xuyên qua Nguyên Hồn Cảnh hậu kỳ để xung kích thẳng lên Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong.
Loại hành động này tương đối nguy hiểm. Sơ xẩy một cái hoàn toàn có thể đem chính mình nổ chết. Chính vì thế hắn trong thời gian qua không ngừng đem kinh mạch cũng như khí huyết cường hóa để có thể chứa đựng được càng nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí.
Phanh phanh phanh!!!