Người đăng: meomeo14311
Đám người đứng trên ngọn cây kia nhìn tám người Khương Thần như những con cừu non. Ánh mắt bọn họ đều ít nhiều hiện lên vẻ trào phúng.“Ồ…hiện tại mới để ý, không ngờ lại có một tiểu muội tử xinh đẹp đến vậy.” Lại một đạo thanh âm khác tiếp tục vang lên.
Bấy giờ, đám người kia mới chợt để ý tới Bạch U Cơ. Trên khuôn mặt ai nấy đều hiện lên nét kinh diễm. Một người trong số họ hướng tới nàng, mỉm cười nói:
“Vị cô nương xinh đẹp này. Tự giới thiệu một chút, ta gọi là Tống Giang, dẫn đội Tinh Nguyệt Vương Triều. Không biết phương danh cô nương là gì?”
“Hừ, dài dòng.” Khương Thần thấy ánh mắt người kia nhìn về phía Bạch U Cơ có chút khinh nhờn, lúc này nội tâm hơi chút khó chịu, nói.
Nam tử dẫn đội Tinh Nguyệt Vương Triều nhướng mày nhìn về phía Khương Thần, sâu trong mắt hiện lên chút sát ý. Tuy nhiên để bảo trì phong độ trước mặt giai nhân, hắn rốt cuộc chỉ khẽ lướt qua, khuôn mặt cũng cố ý để lộ ra vẻ phong độ. Khóe miệng khẽ vểnh lên nụ cười hắn tự cho là tiêu sái nhất. Nam tử kia hướng về phía Bạch U Cơ cười nói:
“Cô nương, chúng ta không có ác ý gì. Hiện tại cũng đã sắp kết thúc thí luyện chẳng bằng song phương ngồi lại trò chuyện vui vẻ. Không biết ý cô nương thế nào?”
“Giang ca, tên kia dường như là Khương Thần.” Một vị nam tử đứng gần Tống Giang, sau một phen quan sát Khương Thần liền nhíu mày nói.
Nam tử này gọi là Tống Viễn Đình, hắn là thành viên chủ chốt của tổ đội Tinh Nguyệt Vương Triều đứng sau Tống Giang. Hai người mặc dù không phải thân huynh đệ thế nhưng cũng đều đến từ Tống Gia của vương triều này.
Nếu như đối với tổ đội Tinh Nguyệt Vương Triều, Tống Giang giống như một vị tướng quân, vậy thì Tống Viễn Đình chính là quân sư. Mọi đường đi nước bước của tổ đội đều được hắn vạch ra sau đó báo cáo cho Tống Giang quyết định.
Tống Viễn Đình thân hình cao gầy, dáng vẻ đơn bạc. So với Khương Thần cao hơn một chút, bộ dáng cũng tựa như thư sinh. Người này có khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng như nữ tử, một đôi mắt tràn ngập tri thức trí tuệ.
Tống Viễn Đình thuộc kiểu người hay tính toán, tính cách cũng vô cùng cẩn thận cho nên bất kì chi tiết nhỏ nào cũng đều được hắn nhớ rất rõ. Lần đầu tiên hắn gặp Khương Thần chính là thời điểm Khương Thần bị chặn ngoài cửa hoàng cung. Thời điểm đó đích thân Long Gia My đã đi ra tiếp dẫn hắn vào mà không phải truyền đạt mệnh lệnh. Lúc đó Tống Viễn Đình đã lưu tâm đến Khương Thần.
Vốn dĩ bộ dáng Khương Thần hắn cũng không nhớ được nhiều, thậm chí sau gần một tháng thí luyện, Tống Viễn Đình hắn đã quên mất mình từng có ấn tượng với một người gọi là Khương Thần, thế nhưng lần công bố điểm số thứ ba, Khương Thần bởi vì nằm trong số những người điểm cao cho nên lại một lần nữa khiến cho hắn phải nhớ tới.
Chính vì thế cho nên hiện tại chỉ cần ngẫm một hồi, Tống Viễn Đình liền nhận ra Khương Thần.
“Khương Thần? Khương Thần nào?” Tống Giang có chút không hiểu, vô thức hỏi.
“Chính là Khương Thần của Linh Vân Tông, thực lực không có bao nhiêu nhưng mang rất nhiều điểm số trên người.” Tống Viễn Đình mỉm cười, thanh âm có chút trào phúng vang lên.
Tống Giang nghe thấy Tống Viễn Đình nói vậy, ánh mắt liếc sang nhìn lại Khương Thần một lần nữa. Rốt cuộc không nhịn được hỏi:
“Ngươi là Khương Thần.”
Khương Thần không đáp, ngược lại hắn ra hiệu cho Bạch U Cơ đứng về phía sau mình. Miệng khẽ mở, một đạo thanh âm mà chỉ có hai người nghe thấy vang lên:
“Sư tỷ, ngươi có bao nhiêu phần trăm nắm chắc chạy thoát được đám người này.”
“Sư đệ, ngươi định làm gì?” Bạch U Cơ đưa ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Khương Thần. Nàng đột nhiên có cảm giác Khương Thần dường như chuẩn bị làm ra loại hành động kinh thiên động địa, mà một câu vừa rồi hắn hỏi nàng giống như trước khi chuẩn bị hành sự vậy.
“Không có gì. Điểm số không thể mất vào tay đám người này được. Ta có một loại có thể mở ra một đường máu cho sư tỷ ngươi bỏ chạy, dĩ nhiên ngươi sau đó cần nắm chắc được cơ hội này.” Khóe miệng Khương Thần khẽ vểnh, thanh âm nghe vào có chút tà mị vang lên.
Bạch U Cơ càng mở lớn hai mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ không tin được. Khương Thần thực lực mới chỉ là Nguyên Thể Cảnh, dù cho thủ đoạn kinh thiên cũng không thể nào đục thủng được trùng vây hai mươi vị Nguyên Hồn Cảnh. Nàng coi một câu kia của hắn giống như đang an ủi mọi người vậy.
Phía bên kia, Tống Giang nhìn thấy Khương Thần cùng với Bạch U Cơ thì thầm với nhau mà không quan tâm tới câu hỏi của hắn, lửa giận trong mắt bắt đầu bốc lên.
Hắn nhắm tới tư sắc của Bạch U Cơ, muốn cùng với nàng lôi kéo làm quen một chút, không nghĩ tới nàng không quan tâm hắn thì thôi, đến cả một tên Nguyên Thể Cảnh cũng không đặt hắn vào trong mắt. Điều này đối với một vị thiên kiêu như hắn làm sao có thể chịu đựng được.
“Tiểu tử, ngươi điếc sao?”
“Có chuyện gì?” Khương Thần chẳng buồn nhìn Tống Giang, thanh âm có chút lười nhác vang lên.
Mấy người vây quanh tổ đội Khương Thần lúc này sắc mặt đều hiện lên vẻ kì quái. Bọn họ nhìn về phía hắn như nhìn người ngu, nội tâm nửa muốn cười thế nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Tống Giang không dễ nhìn, ai nấy liền cố gắng đem nó nhịn xuống.
“Không có gì. Nghe nói trên người ngươi mang số điểm không nhỏ?” Tống Giang cười nhạt nói: “Vừa vặn Tinh Nguyệt Vương Triều bọn ta cần thêm điểm số. Ngươi nói xem…tiếp theo nên có chuyện gì?”
“Đúng như vậy.” Khương Thần khẽ nở nụ cười: “Sau đó thì sao? Nguyên Khí Cảnh của các ngươi không ở đây? Các ngươi cướp số điểm này như thế nào?”
Nghe Khương Thần nói vậy, sắc mặt đám người Tinh Nguyệt Vương Triều trầm xuống. Khương Thần nói mới khiến cho bọn họ nhớ ra, quy tắc chính là Nguyên Hồn Cảnh không được hướng tới Nguyên Khí Cảnh trở xuống tấn công nếu không sẽ bị loại bỏ, hiện tại không có Nguyên Khí Cảnh ở đây, Khương Thần đối với bọn họ chỉ có thể coi như kê cân.
Ăn thì không ăn được mà bỏ đi thì tiếc nuối.
“Đúng là không thể làm được gì ngươi…” Tống Viễn Đình giữa lúc này lên tiếng: “Thế nhưng bọn ta vẫn có đủ thời gian thông tri cho những người khác trong đội tới. Trong thời gian đó chúng ta có quyền thiết kế bẫy rập ngăn cản các ngươi…tỷ như yêu thú chẳng hạn.”
Nói đoạn, hắn nở nụ cười hơi chút đắc ý nhìn về phía Khương Thần. Điểm số có thể luân chuyển qua lại được giữa các thành viên trong cùng vương triều, đã vậy lại còn có điều luật chính là Nguyên Hồn Cảnh không được công kích Nguyên Khí Cảnh, kia không khác gì một lỗi lớn mà các phe phái có thể đem nó khai thác.
Điều luật tất nhiên vô lý thế nhưng cũng có lỗ hổng. Nguyên Hồn Cảnh không được công kích Nguyên Khí Cảnh thế nhưng vẫn có thể dẫn ngoại vật tấn công đối phương, ví dụ như yêu thú chẳng hạn.
“Vậy các ngươi có thể thử xem.” Khương Thần khẽ nghiêng đầu.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng lúc này chợt trở nên sắc bén, sâu trong mắt hiện lên chút biến hóa. Mà loại biến hóa này rất nhỏ, không có ai có thể nhận ra.
Lại nói, Khương Thần vừa dứt lời, thân ảnh liền hóa thành một đạo thiểm điện hướng về một phía bỏ chạy. Những đệ tử Nguyên Khí Cảnh Kim Tiên Giáo cũng như được lệnh ngầm của hắn hướng về tứ phía bỏ chạy khiến cho đội ngũ Tinh Nguyệt Vương Triều trong thoáng chốc xuất hiện chút ít rối loạn.
Hiển nhiên bọn họ không biết được đâu mới là người nắm giữ điểm số, đâu mới là vị trí nên tập trung.
“Một người mau liên lạc với đội ngũ Nguyên Khí Cảnh vây bắt. Những người khác dẫn dụ yêu thú triệt tiêu thể lực bọn họ.” Tống Viễn Đình nhìn thấy cử động của đám người Khương Thần liền lập tức ra lệnh.
Mười mấy người trong thoáng chốc tỏa ra tứ phía đuổi theo song song với đám người Khương Thần mới bỏ chạy chưa được bao xa.
“Ha ha…nhìn đám người kia bỏ chạy như vịt kìa.”
Tống Giang nhìn thấy mấy người Khương Thần bỏ chạy liền không nhịn được mà ôm bụng cười, trong khi Tống Viễn Đình nhận ra có điểm không đúng. Thời điểm hắn nhìn về phía Bạch U Cơ đứng lúc này, thân ảnh của nàng đã biến mất từ lúc nào không hay.
“Không ổn. Giang ca, nữ nhân kia bỏ chạy.”
Tống Giang nghe được Tống Viễn Đình nói vậy lập tức phát hiện ra Bạch U Cơ thế mà nhân lúc bọn họ sơ ý đã bỏ chạy từ lúc nào không hay. Cảm nhận được khí tức của nàng vẫn còn phảng phất, Tống Giang lập tức nói:
“Là kế điệu hổ li sơn. Nàng mới là người cầm hết số điểm. Mau truy đuổi.”