Người đăng: meomeo14311
Bạch U Cơ nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Khương Thần, khuôn mặt cũng bình tĩnh lại đôi chút. Chẳng qua hô hấp vẫn còn dồn dập, mà nhịp tim kia càng thêm gia tốc.“Sư tỷ…ngươi ưa thích ta?” Ánh mắt của Khương Thần giống như một thanh lợi kiếm, nhìn thẳng vào mắt Bạch U Cơ mà hỏi.
Bạch U Cơ vốn dĩ đã bình tĩnh được đôi chút, lúc này bị một câu hỏi trực tiếp của Khương Thần khiến cho não hải nổ tung. Nàng nhất thời luống cuống không biết trả lời như thế nào. Dù sao nàng cũng chưa bao giờ đối mặt với loại tình huống này trước đó.
Nói không phải? Nhưng nàng dường như ưa thích hắn.
Nói phải? Mỗi lần trước mặt hắn, da mặt của nàng đều mỏng không khác gì tờ giấy, nếu như hiện tại thừa nhận, nàng có lẽ phải tìm tới một cái lỗ để chui xuống.
Nhận ra Bạch U Cơ bối rối, Khương Thần cũng không trực tiếp thúc ép nàng. Bởi lẽ từ sự bối rối này hắn đã biết trong đầu nàng nghĩ gì, câu trả lời của nàng là thế nào.
Chỉ thấy thanh âm trầm trầm không mang theo ba động cảm xúc của hắn lại tiếp tục vang lên:
“Ta đến từ một nơi rất xa, nơi đó ta đã từng ưa thích một nữ tử.”
Nói đến đây, Khương Thần chậm rãi đi về phía mấy dụng cụ làm bếp đã chuẩn bị từ trước, nhanh nhẹn xâu thịt bằng một tay, miệng vẫn chầm chậm nói:
“Thế nhưng ta không thể ở bên nàng. Ta gần như đã đem nàng trao tay cho người khác.”
Nói đến đây, hắn khẽ nở nụ cười tự giễu. Đoạn thời gian hắn vốn đã muốn phủ bụi nay lại lật lại. Hình bóng hắn vốn muốn quên đi bây giờ cũng lại tái hiện. Đó là một vị nữ tử dáng người nhỏ bé, đôi mắt to đen đầy linh động. Khuôn mặt nửa mang vẻ vũ mị của nữ nhân thành thục, lại mang đôi chút nhí nhảnh đáng yêu.
Lâm Thải Hân!
Không sai, nàng chính là Lâm Thải Hân, người Khương Thần đã từng muốn dùng cả đời để bảo vệ, thế nhưng hắn lại không thể.
“Ngươi? Tại sao lại đối với nàng như vậy?” Bạch U Cơ mở lớn hai mắt giống như không thể tin được Khương Thần từng có một đoạn thời gian như thế.
Đem nữ tử mình yêu thương trao cho người khác? Loại cảm giác đó là khó chịu cỡ nào? Đau đớn cỡ nào?
Bạch U Cơ mặc dù chưa trải qua nhi nữ tình trường, thế nhưng dù sao hiện tại cũng là đang có hảo cảm sâu đậm với Khương Thần. Thử đem Khương Thần làm ví dụ, nếu như phải nhìn hắn cùng với nữ nhân khác, bản thân phải lùi lại phía sau, nàng quả thật không thể chịu được cảm giác đó.
Cuộc sống tại tông môn của nàng lúc trước đầy đủ cô độc cùng buồn tẻ, suốt ngày đều sẽ làm bạn với phù lục cùng tu luyện. Thế nhưng từ thời điểm Khương Thần xuất hiện, nàng cảm giác cuộc sống của nàng dường như có thêm màu sắc mới.
Không biết đó có phải là cảm giác thích một người hay không, thế nhưng Bạch U Cơ mười phần khẳng định, Khương Thần không chỉ là một vị sư đệ, một vị bằng hữu, mà loại cảm giác nàng dành cho hắn đã vượt trên cả bằng hữu.
Ít nhất, từ trước tới giờ nàng chưa từng gần gũi một vị nam nhân đến vậy.
Lại nói, Khương Thần lúc này chậm rãi xoay xiên thịt nướng trên bếp lửa, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay được ngọn lửa chiếu lên có cảm giác đa sầu đa cảm.
“Bởi vì ta còn con đường dài cần phải đi. Ta sợ nàng ấy không thể chờ đợi được.” Khương Thần khẽ nở nụ cười: “Thậm chí đến cả bản thân mình còn không biết tương lai sẽ ra sao. Làm sao dám khẳng định có thể đem lại hạnh phúc cho người khác.”
Khương Thần mỉm cười tự giễu nói:
“Có lẽ kia chính là bi ai của ta đi. Gặp phải nữ tử mình thích, phản ứng đầu tiên của ta không phải động lòng mà là muốn lùi bước về sau. Sợ rằng bản thân mình không đem cho đối phương cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, để nàng tới với người khác.”
Bạch U Cơ đột nhiên cảm thấy Khương Thần rất đáng thương. Nàng không biết hắn vì sao lại tự có cảm giác như vậy, bởi lẽ từ quan sát của nàng đối với Khương Thần, nàng không biết bối cảnh của hắn có sâu dày hay không thế nhưng từ tiền vốn hắn có trên phương diện tu luyện, luyện đan, chế phù, hắn không thể không lo nổi cho nữ tử hắn ưa thích một cuộc sống khoái hoạt được.
“Nếu như người khác nói rằng không thể đem cho nữ tử bọn họ ưa thích một cuộc sống khoái hoạt, ta còn có chút tin tưởng.” Bạch U Cơ chậm rãi nói: “Thế nhưng ngươi nói ra lại không đáng tin chút nào.”
“Không nói đến bối cảnh…ngươi có đầy đủ tiềm lực sẽ trở thành một phương bá chủ. Làm sao lại đối với chuyện kia tự ti đến vậy?”
“Tiềm lực là thứ không bao giờ chắc chắn. Chuyện thiên tài yểu mệnh vốn không còn lạ gì.” Khương Thần cười nhạt nói. Hắn chính là một vị thiên tài yểu mệnh đó đây.
Ngạo thị quần hùng, phong quang vô tận, cuối cùng lại bị ám toán, rơi vào vô tận luân hồi. Bản thân chậm trễ vạn năm. Hiện tại kẻ địch năm xưa cũng sớm thành thánh thành đế hết rồi. Thiên tài năm xưa bây giờ có khác gì một tiểu chút chít không?
Bạch U Cơ trầm mặc một hồi, lát sau không biết nghĩ gì, khuôn mặt liền đỏ lên. Thanh âm lí nhí từ trong cổ họng phát ra:
“Nếu như bây giờ sư tỷ nói, sư tỷ thích ngươi. Vậy ngươi làm thế nào?”
Sắc mặt Khương Thần không có quá nhiều cảm xúc khi nghe nàng nói vậy. Thanh âm vẫn giữ được vẻ đạm mạc cùng hờ hững vang lên:
“Sư tỷ đây là nhầm lẫn giữa cảm giác tò mò cùng với ưa thích. Ngươi chưa từng trải qua cảm giác ưa thích một ai, bỗng dưng xuất hiện một vị nam tử khiến cho ngươi tìm được các loại cảm xúc mới thay thế cho sự buồn tẻ, ngươi liền ngộ nhận đó là ưa thích.”
Nghe Khương Thần nói vậy, ý cười trên môi Bạch U Cơ chợt tắt, khuôn mặt cũng trầm xuống:
“Như vậy sư tỷ có thể hiểu, ngươi đây là đang từ chối ta?”
Khương Thần cười khổ nói:
“Ta hiện tại không dám có tơ tưởng tới chuyện nữ nhi tình trường…hi vọng sư tỷ hiểu cho.”
Bạch U Cơ một thoáng ngây người, hai mắt ngước nhìn Khương Thần, sâu trong mắt mơ hồ xuất hiện chút sương mù. Thanh âm trong trẻo có chút run run vang lên:
“Ngươi bởi vì sợ bản thân không đem lại hạnh phúc cho người khác nên bỏ lại nàng? Cũng bởi vì loại cảm giác tự trách đó cho nên từ chối ta? Ngươi làm vậy mới chính là không đem lại hạnh phúc cho nàng. Ngươi làm vậy chính là làm cho ta cảm thấy khó chịu.”
Nói đoạn, thanh âm của Bạch U Cơ chùng xuống:
“Sư tỷ cũng không dám chắc cảm giác đối với ngươi có phải là ưa thích hay không, bởi vì sư tỷ chưa từng ưa thích ai bao giờ. Thế nhưng nếu như ngươi hành động như vậy, sư tỷ có cảm giác giống như niềm tin đặt sai người.”
Khương Thần trầm mặc, sắc mặt Bạch U Cơ cũng trầm trầm xuống, bộ dáng dường như vô cùng thất vọng. Loại bộ dáng này không khác gì tiểu nữ hài đối với người nàng ưa thích chưa kịp tỏ tình liền bị người ta từ chối trước.
Nhìn thấy sắc mặt của Bạch U Cơ không tốt, trong lòng Khương Thần cũng cảm thấy một trận khó chịu. Thế nhưng cảm giác khó chịu này nhanh chóng trôi qua, vì quả thật giống như hắn nói, bản thân hắn hiện tại còn quá nhiều chuyện phải làm, Lam Tuyết Thế Giới này chỉ là bước đệm của hắn mà thôi. Hắn sẽ không dừng chân tại nơi này quá lâu. Hiện tại nếu như vướng vào nữ nhi tình trường, hắn sợ bản thân sẽ khó lòng có thể rời đi.
Mang theo nàng?
Hắn độc hành đã quen, huống hồ hắn tự thân chiếu cố còn chưa xong, làm sao có thể đem theo một nữ tử đây?
Bạch U Cơ đang định nói gì, lúc này thanh âm của Khương Thần lại một lần nữa vang lên khiến cho nàng phải nuốt ngược trở lại. Hắn nói:
“Về chuyện kia, bởi vì trong lúc nguy cấp cho nên mới cởi bỏ y phục của sư tỷ, mong ngươi chớ trách. Tất nhiên chuyện trong hang động này ngoại trừ chúng ta, cũng không có ai biết cả.”
Bạch U Cơ nghe thấy Khương Thần nhắc tới chuyện lúc trước, khuôn mặt vốn đang trầm xuống lập tức lại đỏ lên.
Mặc dù Khương Thần từ chối tình cảm của nàng, thế nhưng đối với loại chuyện kia, nói ra quả thật cảm thấy xấu hổ.
“Ngươi còn nói nữa.”
“Chuyện đó nhắc lại quả thật có chút không có ý tứ…nếu như sư tỷ ngươi muốn ta bù đắp, ta sẽ không chối từ.”
“Bù đắp?” Bạch U Cơ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, thanh âm cũng không giấu được sự kiên nhẫn, nói: “Nếu như sư tỷ muốn ngươi cùng với sư tỷ trải qua một đời khoái hoạt, vậy thì ngươi cũng chấp nhận sao?”
Khương Thần nhất thời cứng họng, Bạch U Cơ lại nói:
“Tất nhiên ngươi không thể làm vậy? Vậy thì nói chuyện bù đắp với ta làm gì?”
“Huống hồ ngươi chỉ là cứu sư tỷ, sư tỷ làm sao dám yêu cầu ngươi bù đắp.”
Khuôn mặt Bạch U Cơ lộ rõ buồn rầu cùng thất vọng. Nàng cũng không muốn Khương Thần nhìn thấy một mặt này của mình, bản thân liền lập tức đi ra khỏi hang.
“Sư tỷ, hiện tại không thể ra ngoài.” Khương Thần vội vàng bước theo sau, chân tay nhất thời luống cuống, bản thân cũng không biết làm thế nào để ngăn cản Bạch U Cơ.
“Chỉ là chút thương thế mà thôi. Hiện tại ta cũng đã khôi phục một phần, ngươi không cần lo lắng.” Bạch U Cơ nói đoạn liền rảo bước đi ra ngoài. Thế nhưng mới được nửa bước, thân thể không tự chủ được nghiêng ngả sắp ngã.
Khương Thần không nhịn được cuối cùng vẫn phải đưa một tay ra đỡ lấy thân thể yếu đuối của nàng.
Bạch U Cơ bộ dáng vốn đang yếu đuối, khuôn mặt trầm lạnh chợt dịu xuống. Nàng cũng không nói gì, chỉ giương lên quả đấm nhỏ đấm thẳng vào bụng Khương Thần, thanh âm khẽ vang lên:
“Lưu manh.”
Dứt lời, nàng đi về phía góc hang, tìm một chỗ ngồi xuống sau đó quay mặt đối mặt với góc tường. Bộ dáng người phần giống với tiểu hài tử dỗi cha mẹ, mười phần đáng yêu.
“Ài…nữ nhân a…” Khương Thần nhìn theo bóng lưng của Bạch U Cơ, rốt cuộc cũng không lựa chọn đi tới an ủi.
Sở dĩ đối với Bạch U Cơ hai mặt một lời ngày hôm nay chính là vì hắn không muốn nàng dấn sâu vào đoạn tình cảm này. Bởi lẽ sau ngày hôm nay nếu như không vạch mặt với nàng, để loại quan hệ mập mờ này kéo xuống, hắn có thể không sao thế nhưng Bạch U Cơ chắc chắn sẽ bi thương.
Khương Thần mặc dù không nói là ưa thích nàng, thế nhưng đối với nàng cũng có hảo cảm. Hắn đối với nàng không dám có ý đồ khác, thế nhưng cũng không muốn làm tổn thương nàng. Chính bởi vì thế, tất yếu phải có một trận đối thoại vừa qua.
Lúc này, Khương Thần chậm chậm ngồi xuống bếp lửa, xoay vài vòng miếng thịt nướng đã cháy đen, lát sau đưa lên miệng cắn một miếng. Khuôn mặt lộ ra vẻ cay đắng.
Cay đắng kia cũng không biết vì chuyện của Bạch U Cơ hay là vì thịt cháy đắng.