Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lại nói, nghe Trương Nhị Huyền nói vậy, Khương Thần mới biết vì sao Tống Chân kia chậm trễ tám năm không tiến vào nội môn. Không phải bởi vì hắn sợ hãi mà bởi vì hắn muốn ngồi tại hạng một ngoại môn, muốn hưởng tài nguyên mà hạng một ngoại môn nên có.



Không thể không nói đây là quyết định cực kì ngu xuẩn.



Khương Thần từng đến nội môn cho nên hắn biết, so với nội môn, ngoại môn này quả thực chính là một trên trời một dưới vực sâu.



Hắn dám khẳng định đãi ngộ kém nhất tại nội môn cũng cao hơn hạng một ngoại môn này rồi.



Bằng chứng có thể thấy, tại nội môn có thể ở cung điện, tiên cung…nhưng ở ngoại môn, dù cho hạng một thì vẫn phải ở nhà gỗ cùng các đệ tử ngoại môn khác.



Đồng thời, với loại ý nghĩ của Tống Chân có thể thấy tương lai người này thành tựu cũng không cao. Mà hiện tại rốt cuộc bị Bạch U Cơ giết chết, có nhắc tới cũng không còn tác dụng gì.



“Thời điểm nào khiêu chiến cũng được sao?”



“Đúng vậy. Nhưng sắp tới chính là tông môn đại tái, đệ tử ngoại môn được phép khiêu chiến tự do, đồng thời sẽ là thời điểm hạng mười Ngoại Môn Bảng được duyệt vào nội môn.” Trương Nhị Huyền cười cười nói.



“Thời điểm đó chính là lúc Ngoại Môn Bảng có nhiều biến động. Bởi lẽ có rất nhiều kẻ ẩn tàng muốn mượn cơ hội này nhất phi trùng thiên.”



“Ừm.”



Khương Thần nghe vậy liền có thể hiểu ra. Hiển nhiên có nhiều kẻ có đầy đủ thực lực nằm thứ hạng cao trên Ngoại Môn Bảng nhưng lại không ra mặt vì sợ đầu sóng ngọn gió.



Bọn họ ẩn đi tu luyện, chờ ngày tông môn đại chiến giành được thứ hạng cao từ tay người phía trên sau đó một bước tiến vào nội môn luôn. Cách làm này không thể không nói rất là hay.



Bởi lẽ ở thứ hạng thấp bọn họ sẽ không gặp phải khiêu chiến liên tục dẫn tới trễ nải tu luyện, đồng thời khiến cho những người thứ hạng cao lơ là mất cảnh giác.



“Đồng thời lần đại tái lần tới vừa vặn trùng hợp mười năm một lần Linh Vân Tông cùng Cửu Nguyệt Vương Triều tỷ đấu.” Trương Nhị Huyền hứng chí bừng bừng nói: “Lần trước Cửu Nguyệt Vương Triều suýt chút nữa liền giành thắng lợi, nếu như không phải có đệ tử của Yêu Nghiệt Đường xuất mã, mặt mũi tông môn có thể mất hết.”



Nói tới đây Trương Nhị Huyền không nhịn được mà nhìn về phía Khương Thần với ánh mắt thán phục.



Tại Linh Vân Tông này ai mà không biết Yêu Nghiệt Đường khủng bố như thế nào. Bọn họ chỉ thu những tinh anh của tông môn chứ không quan tâm số lượng. Khương Thần có thể khiến cho La Chinh đích thân chỉ điểm vậy thì chắc chắn thiên phú của hắn phải rất khủng bố.



Ban đầu Trương Nhị Huyền còn không tin chỉ bằng tinh thần lực của Khương Thần mạnh mẽ liền có thể lọt vào pháp nhãn La Chinh, thế nhưng qua gần hai tháng thời gian từ nhị trọng Tiền Nguyên Cảnh hiện tại đột phá Nguyên Thể Cảnh, Trương Nhị Huyền liền biết người này thiên phú tu luyện cũng cực kì khủng bố.



Trên thực tế, Khương Thần hắn chỉ đang thuận theo lộ tuyến tu luyện cũ mà tu luyện cho nên mới đột phá nhanh như vậy. Chờ cho đạt tới thời điểm đỉnh phong lúc trước, tu luyện của hắn nhất định sẽ chậm lại.



“Cửu Nguyệt Vương Triều cũng có tinh anh?”



“Rất nhiều…” Trương Nhị Huyền nói đoạn nhìn Khương Thần với ánh mắt không thể tin nổi.



Lát sau, hắn như chợt hiểu ra điều gì, liền cười nói:



“Có lẽ lão đại ngươi mới gia nhập tông môn cho nên không biết, Cửu Nguyệt Vương Triều cũng có chỗ tuyển nhận đệ tử. Nếu như Linh Vân Tông nội môn có lục đường thì Cửu Nguyệt Vương Triều cũng có lục bộ.”



“Quyết đấu của đệ tử ngoại môn chỉ là dạo đầu mà thôi. Thời điểm đệ tử nội môn xuất mã, đó mới chính là màn hay.” Trương Nhị Huyền có chút hâm mộ nói: “Tiếc là trận chiến năm đó lão Trương ta chỉ có thể nghe kể lại.”



“Có thời gian liền nhìn ngắm xem.” Khương Thần tủm tỉm cười.



“Chờ mong lão đại ngươi triển lộ thần uy.” Trương Nhị Huyền không quên vuốt mông ngựa, cười đê tiện nói.



“Sắp tới có lẽ sẽ đẩy mạnh buôn bán Dưỡng Nhan Linh Dịch. Có thể một ngày sẽ là ba mươi bình.”



“Được, như vậy để ta về sắp xếp chuyện Giao Dịch Tràng.” Trương Nhị Huyền gật đầu, khuôn mặt hiện lên chút phấn khởi nói.







Trương Nhị Huyền quả thật không nói điêu. Chỉ qua một tuần, tất cả mọi người trong tông môn bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho tông môn đại tái và tỷ đấu với vương triều.



Tại ngoại môn lúc này bắt đầu xuất hiện rất nhiều những gương mặt đệ tử lạ lẫm. Bọn họ đều là các đệ tử đi làm nhiệm vụ lâu dài, hoặc ẩn thân tu luyện, hiện tại chỉ chờ đợi cơ hội này nhất phi trùng thiên.



Trên khuôn mặt mỗi đệ tử đều xuất hiện chút ít hưng phấn cùng lo lắng. Hưng phấn vì được tham gia sự kiện mười năm một lần của tông môn, đó là tỷ đấu với đệ tử của vương triều.



Linh Tiêu Điện – tòa đại điện to lớn cùng hùng vĩ nhất ngoại môn Linh Vân Tông. Đây chính là tòa tháp cao chọc trời mà thời điểm vừa mới bước chân vào sơn môn Linh Vân Tông, đám đệ tử mới tới đã vô cùng kinh thán.



Nơi này được xây dựng lên chính là để trấn áp một tôn Linh Tiêu Điểu, đồng thời được sử dụng để cao tầng Linh Vân Tông đón tiếp thượng khách.



Tất nhiên, không phải bất kì ai cũng được Linh Vân Tông coi là thượng khách. Đủ để bọn họ coi là thượng khách trừ khi sau lưng tối thiểu có Nguyên Đan Cảnh chống lưng.



Lại nói, hôm nay quả thật Linh Vân Tông bọn hắn đón tiếp thượng khách.



Tại đại điện Linh Tiêu Điện, chủ vị là một chiếc ghế gỗ được chạm trổ tinh xảo. Trên đó ngồi lấy một vị trung niên nam tử dáng vẻ hiền lạnh, khuôn mặt phúc hậu nhân từ.



Bên dưới bày hai hàng bàn ghế dài giống như đại điện đón tiếp khách của các vị hoàng đế. Từng bàn lúc này đều xuất hiện một người ngồi thưởng trà. Trong đó có không ít trưởng lão ngoại môn.



Ngồi gần nhất với chủ vị là một chiếc bàn gỗ cũng được chạm trổ tinh xảo. Nơi đó là một vị nữ tử dáng người thành thục, khuôn mặt tinh xảo. Nữ tử này tóc búi cài trâm phượng, trên mái tóc cũng đính rất nhiều trang sức sáng long lanh. Trên người nữ tử mặc lên cung trang xanh nhạt cũng được đính nhiều trang sức.



Cả người nữ tử toát ra một loại phong thái yểu điệu nhưng không kém phần cao quý, uy nghi.



Người này là công chúa hoàng triều, con gái út của hoàng đế Cửu Nguyệt Vương Triều – Long Giai My.



Mục đích nàng tới Linh Vân Tông ngày hôm nay có lẽ chính là để truyền đạt ý kiến của hoàng triều về cuộc tỷ đấu giữa hai bên được tổ chức mười năm một lần.



“Công chúa, không nghĩ tới đã mười năm trôi qua. Ngươi cũng đã lớn xinh đẹp thế này.” Nam tử trung niên ngồi trên chủ vị kia chính là tông chủ Linh Vân Tông, hắn gọi là Tần Thiên Hoành, lúc này hướng về phía Long Giai My phát ra thanh âm trầm trầm nói.



“Đa tạ Tần tông chủ quá khen.” Long Giai My mỉm cười nói.



“Hoàng thượng vẫn tốt chứ?”



“Đa tạ Tần tông chủ đã hỏi thăm, phụ hoàng vẫn khỏe. Chẳng qua hiện tại có việc bận quấn thân cho nên mới cử Giai Ny tới đây. Hi vọng Tần tông chủ chớ trách.” Long Giai My mỉm cười đáp.



“Không có vấn đề gì. Không biết công chúa ngày hôm nay tới Linh Vân Tông có việc gì? Chẳng lẽ lại liên quan tới tỷ đấu mười năm một lần?”



Long Giai My gật đầu đáp:



“Đúng vậy. Phụ hoàng muốn năm nay tỷ đấu được tổ chức tại hoàng thành. Thêm nữa còn có vài vương triều cũng đưa người tới góp náo nhiệt.”



“Hóa ra là vậy, phiền công chúa nói với hoàng thượng, chuyện này ta không có ý kiến gì. Cứ để hắn quyết định.” Tần Thiên Hoành cười nhẹ, nói.



“Hiện tại tại hoàng thành đã cho khởi công xây dựng tỷ thí tràng cùng trận pháp phòng hộ, không quá một tuần nữa liền có thể hoàn thành.” Long Giai My gật đầu, lễ phép mà không mất đi khí chất của một công chúa, đáp.



“Công chúa! Ngươi nói năm nay có thêm một vài vương triều tham gia sao?” Một vị lão giả ngồi gần với ghế chủ vị, thế nhưng là đối diện với Long Giai My, hắn nói.



“Đúng vậy.” Long Giai My đáp: “Như các vị tiền bối đã biết, các vương triều xung quanh đều không có tông môn mạnh mẽ giống như Linh Vân Tông, bọn họ cũng muốn có một số hoạt động tỷ đấu như Linh Vân Tông với Cửu Nguyệt Vương Triều, gặp dịp thì đến, hiện tại bọn họ cũng muốn tham gia.”



Nói đoạn, nàng nở một nụ cười so với hoa còn rực rỡ hơn, thanh âm giống như chuông bạc reo vang vang lên:



“Tất nhiên lần này có sự tham gia của các vương triều cùng tông môn nhỏ khác, chúng ta quyết định sẽ thêm vào đó phần thưởng cho người thắng cuộc.”



Đôi môi mọng đỏ lúc này nở nụ cười chúm chím.



“Không biết ý Tần tông chủ và chư vị tiền bối ở đây thế nào?”



“Không thành vấn đề.” Tần Thiên Hoành cười nói: “Càng đông càng vui…Thế nhưng hình thức thi đấu ta nghĩ cần phải xem xét lại nếu như với số lượng lớn đệ tử tham gia.”



“Vậy ý Tần tông chủ là?”



“Chuyện thể thức thi đấu ta sẽ cùng với hoàng thượng bàn bạc lại, thế nhưng có thể đem đệ tử đi giao đấu với các vương triều cùng tông môn khác, đây cũng được coi như một dịp ma luyện.” Tần Thiên Hoành đáp.



“Như vậy Giai My sẽ trở về nói lại với phụ hoàng.”



“Đông Linh, dẫn công chúa đi dạo một chút ngoại môn.” Tần Thiên Hoành nhìn về phía một vị nữ tử đang ngồi lặng lẽ cuối hàng, lúc này đang nhàn nhã thưởng thức trà ngon, nói.



“Được.” Nữ tử kia chính là Mộc Đông Linh trưởng lão, nàng chỉ nhìn Long Giai My một thoáng, sau đó gật đầu không chút ý kiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK