Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Song phương quần đấu khoảng nửa canh giờ, phần lớn đền là giao thủ trong không gian thứ nguyên hoặc là sử dụng tinh thần lực đánh thẳng vào linh hồn của đối phương cho nên cũng không gây quá nhiều thiệt hại cho ngoại giới. Bằng không dưới thực lực của bọn chúng hiện tại, một cái Thiên Ma sơn mạch là không đủ cho bọn chúng phá toái.

Đối với chuyện hai con hàng này thường xuyên vô cớ đánh lộn, Khương Thần cũng không còn lạ gì. Lúc trước mỗi lần đi chung với đám ăn tàn phá hại này, hai con hàng kia một ngày không có năm bảy trận đánh là không yên. Đó cũng là lý do mà toàn thân hắc cẩu đầy những vết ghẻ lở, còn quạ đen thì bị trọc đầu. Bởi lẽ quạ đen mỗi lần tiếp xúc hắc cẩu thì đều dùng móng vuốt cào cấu, ngược lại hắc cẩu lại chuyên hướng về phía đầu của quạ đen mà gõ.

“Chó ghẻ, thế nào? Quạ gia gia ngươi vẫn là không dễ xơi đi. Hừ, đừng bao giờ khinh thường người khác.”

“Không đúng, là đừng bao giờ khinh thường quạ.”

“Hừ. Khả năng làm toán của ngươi vẫn ngu dốt như ngày nào. Khinh thường ngươi thì có gì lạ.” Hắc cẩu đánh nhau chán rồi, lúc này ngồi ở một bên thở dốc sau đó cười lạnh, nói.

“Bản tọa anh minh thần võ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ở giữa lại biết đạo đối nhân xử thế. Chó ghẻ ngươi vậy mà lại dám khinh thường khả năng làm toán của bản tọa sao?” Quạ trọc đầu oa oa kêu to, bộ dáng hết sức kiêu ngạo.

“Hừ. Hắn chiếm bốn phần, chia cho ngươi sáu phần, buồn cười ngươi còn tự cho là mình chiếm được tiện nghi.” Hắc cẩu lườm quạ trọc đầu một cái, thanh âm lộ ra mười phần khinh bỉ.

“Sáu chẳng lẽ lại nhỏ hơn bốn? Chó ghẻ ngươi bị ngu sao?”

“Chúng ta có bốn, sáu phần chia ra vậy thì mỗi người chỉ được một phần rưỡi, trong khi tiểu tử kia lại được bốn phần. Con quạ chết tiệt nhà ngươi tính xem lợi hại như thế nào?”

Quạ trọc đầu nghe thấy hắc cẩu phân tích, khuôn mặt liền dại ra. Dường như lượng kiến thức mà hắc cẩu vừa phổ cập cho nó có chút lớn, cần thời gian để tiêu thụ.

Sau chừng một hai phút đồng hồ, quạ đen mới đưa ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Khương Thần. Tiểu tử này thế mà lại tiếp tục gài hàng nó, nghĩ rằng nó không dám giết người sao?

Tức giận thì tức giận thật thế nhưng quạ trọc đầu cũng không đến mức mất đi lý trí mà giết Khương Thần. Không nói tới việc tin tức bảo tàng Nguyên Tôn Cảnh kia còn chưa moi được từ miệng Khương Thần, hiện tại nó giết Khương Thần chẳng phải là ngầm thừa nhận bản thân mình ngu ngốc, những lời chửi mắng của hắc cẩu là đúng sao.

Tròng mắt đảo quanh một hồi, quạ trọc đầu liền ngửa lên cái đầu trọc lóc của nó mà cười lớn:

“Hắc hắc hắc. Bản tọa chỉ là đang giả vờ để thử xem khả năng toán học của các ngươi tới đâu mà thôi, không nghĩ tới chỉ có chó ghẻ nhìn ra. Ài…tiểu ô quy, tiểu phi xà, bản tọa thất vọng về các ngươi.”

Tiểu ô quy cùng tiểu phi xà nghe thấy hắc cẩu giải thích thì mới hiểu vì sao nó đánh quạ trọc đầu. Mà lúc này quạ trọc đầu lại lấy loại lý do lừa lọc hài tử kia để bao biện, cả hai không khỏi bĩu môi, ánh mắt tràn ngập khinh thường.

Quạ trọc đầu cũng biết bản thân dính vết chàm nhất thời không thể tẩy hết được, nó khẽ lẩm nhẩm tính toán một hồi cuối cùng mới giả một bộ tràn đầy tri thức mà nói:

“Tiểu tử, trêu đùa ngươi chút, hiện tại nghiêm túc một điểm. Bốn chúng ta thấy ngươi là người hiểu chuyện, chia đều mỗi người hai phần. Năm nhân hai là mười. Được chưa?”

Đoạn, nó liếc nhìn ba con thú phía sau, vẻ mặt lộ ra đắc ý vô cùng. Bởi vì hiện tại nó là tự tin bản thân làm phép tính đúng. Bảng cửu chương tuy rằng nó học chỗ thuộc chỗ không thế nhưng hai nhân năm bằng mười nó vẫn là biết.

Nhìn thấy vẻ mặt của quạ trọc đầu, cả ba con thú còn lại đều lắc đầu, ánh mắt lộ rõ khinh bỉ. Con hàng này bình thường làm toán rất ngu thế nhưng thời điểm cướp đoạt xong chia phần thì không bao giờ có nửa điểm chịu thiệt, quả thật tài tình.

Lại nói, Khương Thần trước đề nghị của quạ trọc đầu thì im lặng không nói gì. Đối phương tưởng hắn là không đồng ý với cách chia này, nó liền kêu lên oai oái:

“Tiểu tử, bản tọa đã cho người đầy đủ mặt mũi. Bản tọa dám chắc địa phương kia rất xa, chính vì thế thời điểm đi thu thập, bọn ta còn phải mang ngươi đi một đoạn, hai phần bảo tàng của ngươi coi như là trả phí đi. Vì thế ngươi chỉ còn hai phần.”

“Được rồi. Nếu bốn vị thần thú có thể mang ta rời khỏi đây sau đó lại mang ta tới bảo tàng Nguyên Tôn Cảnh, bảo tàng này năm chúng ta chia đều.”

“Tốt. Tiểu tử rất thức thời.”

Quạ trọc đầu cười hố hố một tiếng, ngoài mặt tuy rằng tỏ ra vui mừng nhưng sâu trong ánh mắt lại lóe lên một tia giảo hoạt khó thấy.

Mấy con thú phía sau bình thường cũng không hay tương tác với nhân loại, chủ yếu cho quạ trọc đầu ra mặt. Bấy giờ nghe tỷ lệ phân phối là đồng đều, tất cả đều gật đầu đồng ý. Mặc dù vậy có thể thấy được sâu trong mắt bọn chúng ánh lến một tia không đúng lắm.

Dựa theo tính cách vô sỉ của mấy con hàng này, rất có thể bọn chúng đang nung nấu ý nghĩ độc chiếm bảo tàng.

Lại nói, dựa theo thỏa thuận ban đầu, hắc cẩu thi triển không gian chi thuật của mình cuốn theo Khương Thần cùng ba con thú còn lại tiến vào trong không gian thứ nguyên, tiến hành truy tìm tọa độ của bảo tàng.

Dựa theo trí nhớ Khương Thần lục tìm của Ma Thiên Tiếu, hắn rất nhanh đã biết được bảo tàng của đối phương nằm ở chỗ nào. Đem tọa độ giao cho hắc cẩu, hắc cẩu lập tức dùng không gian thuật kéo theo ba thú một người biến mất trong không gian thứ nguyên.



Đây là một sơn cốc nhỏ cảnh vật tương đối ôn hòa. Có suối chảy, có chim muông cùng thú rừng. Mảnh sơn cốc này cỏ cây tươi tốt, hương hoa ngào ngạt không khác gì nhân gian tiên cảnh. Mà loại nhân gian tiên cảnh này hiện tại lại bị một luồng dao động không gian phá vỡ yên tĩnh.

Trên một bãi đất trống trải, không gian chậm rãi hé mở. Từ bên trong thứ nguyên thò ra một cái chân chó đen như mực. Ngay sau đó, đầu thân và cuối cùng chính là hắc cẩu đi xuyên qua không gian mà chạy tới nơi đây.

Sau khi hắc cẩu xuất hiện trong sơn cốc, nó chậm rãi khoắng chân trước vài vòng, mấy tiếng vèo vèo vang lên sau đó là một khối bạch sắc quang cầu xuất hiện. Bạch sắc quang cầu bao phủ lấy ba thú một người chính là Khương Thần cùng với ba con thú vô sỉ.

“Chó ghẻ, tới nơi rồi sao?”

“Chưa, mới được nửa đường. Bản tọa nghỉ ngơi chút. Thật lâu chưa có vận động, xương cốt đều đau nhức.” Hắc cẩu tuy rằng vẫn còn sinh long hoạt hổ nhưng mà miệng thì lại than đau xương nhức khớp. Nó tìm lấy một phiến đá sạch sẽ gần đó chậm rãi ngồi xuống, tư thế không khác gì nhân loại, thậm chí hắc cẩu không có quần áo che thân, lúc này hạ bộ đều để lộ hết ra.

Nhìn thấy bộ dáng của hắc cẩu, Khương Thần cố tránh ánh mắt đi nơi khác, sợ vì buồn cười mà không thể nhịn được. Trên thế giới này làm gì có con chó nào lại ngồi dưới tư thế sinh động như thế kia.

“Khương tiểu tử, làm sao bản tọa thấy ánh mắt ngươi nhìn bản tọa không được thuần khiết cho lắm.”

Hắc cẩu tinh ý nhận ra Khương Thần đang che miệng cười khẽ, nó nhíu mày khẽ hừ lạnh.

“Ồ…làm sao gọi ngươi ba tiếng Khương tiểu tử lại thuận miệng như vậy?”

“Không, thần thú Bạch Hổ oai phong hùng vĩ, ta nào dám dùng ánh mắt không tốt nhìn ngươi. Sở dĩ ta cười chính là vì cảnh sắc nơi đây không tệ mà thôi.” Khương Thần nghiêm sắc mặt, cố ý giải thích cặn kẽ một phen.

“Hừ…Bản tọa thừa biết ngươi đang nghĩ gì a.” Hắc cẩu tiếp tục hừ lạnh thế nhưng sau đó cũng không thấy nó xoắn xuýt loại vấn đề này nữa.

Sau một phen ngồi trên phiến đá nghỉ ngơi, hắc cẩu đảo ánh mắt giảo hoạt sau đó liếc nhìn ba con thú còn lại giống như ra hiệu cho bọn chúng làm gì đó. Chỉ thấy tiểu ô quy lơ lửng trên không trung, thanh âm lười nhác vang lên:

“Chó ghẻ, nghỉ ngơi nhanh lên một điểm, bảo tàng đang đợi chúng ta.”

“Hừ…chờ một chút chờ một chút.”

Hắc cẩu cũng thuận thế giả bộ đứng dậy trên hai chân mà vươn vai, sau một hồi nó mới trở về giống như một con chó bình thường.

“Tiếp tục lên đường a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK