Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Hạ thủ lưu tình.”



Khán đài vang lên một đạo thanh âm vang vọng. Đạo thanh âm này nghe vào có ba phần hoảng sợ bảy phần vội vàng.



Chỉ thấy một tia kim quang lóe lên từ khán đài, sau đó là tiếng long hống gầm rú. Từ khán đài trên cao, một đạo thân ảnh mang theo hoàng kim chiến giáp phi xuống đài tỷ võ, phía sau lưng hắn kéo theo hư ảnh hoàng kim chi long khổng lồ. Mà hoàng kim chi long so với đầu lôi thú màu đỏ đang phi tới Vân Phi Bạch kia to lớn không kém.



Dưới võ đài, lôi thú đỏ như máu đen theo khí thế khủng bố hướng tới Vân Phi Bạch không chút khoan nhượng lao tới.



Nhìn thấy thế công hung hãn, Vân Phi Bạch không chút do dự đem toàn bộ nan quạt xòe ra. Hắc phiên trong phút chốc biến thành một tấm khiên mỏng.



Quán chú vào khiên mỏng một tầng Hỗn Nguyên Chi Khí, hắc mang trên khiên chắn này bốc lên càng dữ dội.



“Hống!”



Lôi thú màu đỏ ngửa cổ gào lên một tiếng, lôi điện bành trướng húc thẳng về phía Vân Phi Bạch khiến cho khiên chắn vỡ nát, thân ảnh hắn cũng là cháy xém bị hất văng ra xa.



“Gào…”



Lôi thú hai mắt tràn ngập điện mang, thân hình đồ sộ lúc này đang nép lại, tư thế rõ ràng là chuẩn bị lao tới công kích Vân Phi Bạch lần thứ hai.



“Bạch cô nương, xin hạ thủ lưu tình.”



Lúc này, thân ảnh hoàng kim chiến giáp mang theo hư ảnh hoàng kim chi long đã chạy tới. Hắn đứng chắn trước mặt lôi thú, đem Vân Phi Bạch bảo vệ sau lưng. Một đôi con ngươi lóe lên ánh vàng nhìn về phía Bạch U Cơ khẽ nói:



“Điểm đến là dừng, không cần thiết phải ra tay quá nặng.”



“Hừ…hai đánh một sao? Dù cho ngươi là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong ta cũng không sợ.” Bạch U Cơ liếc nhìn thân ảnh hoàng kim kia hừ lạnh một tiếng.



Lúc này nơi kia đâu còn là một vị nữ tử dịu dàng hiền lành tràn ngập tri thức. Hiện tại ngoại trừ cung trang bạch y còn mang theo đặc trưng của Bạch U Cơ, còn lại đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, khóe miệng rỉ máu tươi, mái tóc xõa tung bay trong gió.



Nếu như không phải khuôn mặt kia vẫn giữ được những đường nét tinh xảo vậy thì không ngoa khi nói rằng Bạch U Cơ đã biến thành một nữ lệ quỷ đáng sợ.



“Bạch cô nương, ta không có ý đó. Ngươi bình tĩnh.”



Hoàng kim thân ảnh kia chính là Quan Thiên Long, thời điểm lôi thú xuất hiện, hắn biết có chuyện không ổn cho nên đã mặc vào Hoàng Kim sáo trang lao xuống ngăn cản.



Mặc dù đạo công kích thứ nhất hắn không kịp cản đỡ giúp cho Vân Phi Bạch, thế nhưng là đạo công kích thứ hai này hắn tự tin mình đỡ được.



“Bước xuống nơi này liền chính là đối thủ của ta.” Thanh âm lạnh lùng tựa băng sương của Bạch U Cơ khẽ vang. Chỉ thấy ngọc thủ nàng khẽ giơ lên, một đạo tinh thần lực điểm thẳng lên người lôi thú đang đứng sừng sững phía trước: “Lên!”



“Nếu vậy liền đắc tội.” Quan Thiên Long cũng không nhiều lời, tay phải cầm Hoàng Kim Thánh Mâu vung lên, một chọc hướng về phía lôi thú chọc tới.



“Hống!”



“Gào!”



Hai đạo thanh âm gào rống vang lên, phía bên Bạch U Cơ, lôi thú phát ra lôi điện khủng bố sáng rực đấu trường mà bên Quan Thiên Long xuất hiện hoàng kim long ảnh to lớn.



Lôi thú sau khi gầm rống một tiếng, lôi điện trên người bành trướng phóng lên tận trời. Sau một thời gian, cả một bầu trời chằng chịt lôi điện bắt đầu phủ xuống.



Giữa lúc này, một vệt kim quang đột nhiên xé rách không khí, mang theo từng trận nổ vang bạo đánh mà ra. Uy lực của đạo kim quang này làm cho không khí đều khó có thể chịu đựng được, đồn dập nổ tung tạo nên thanh âm bạo tạc.



Vào giờ phút này, hoàng kim chi quang bao phủ Quan Thiên Long đại thịnh, hư ảnh hoàng kim chi long được phủ một lớp Hỗn Nguyên Chi Khí màu vàng nâu khiến cho nó càng thêm ngưng thực.



“Vút!”



Hoàng Kim Thánh Mâu vạch phá bầu trời lôi điện, long ảnh theo mũi mâu đâm thẳng về phía lôi thú đang lao tới. Không có thanh âm nổ tung do va chạm vang lên, nơi kia chỉ có mũi mâu xuyên thủng lôi thú, hoàng kim chi long đánh xuyên qua thân thể tràn ngập lôi điện kia đem nó phá nát.



Thậm chí đến cả tầng tầng lôi điện trên bầu trời cũng là bị đánh tan.



Chỉ thấy Quan Thiên Long khẽ run rẩy một hồi. Khuôn mặt nửa hở nửa kín bao trùm bởi khôi giáp lúc này hiện lên vẻ nhợt nhạt. Khóe miệng bắt đầu rỉ ra máu tươi. Hiển nhiên một chiêu vừa rồi mặc dù có thể nhẹ nhàng đánh tan lôi thú, hắn cũng nhận vào phản phệ không hề nhỏ.



Tuy nhiên, loại thương thế kia của Quan Thiên Long so với Bạch U Cơ thì còn nhẹ hơn nhiều lắm. Lúc này Bạch U Cơ đã không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Nàng vốn đã suy yếu sau khi triệu hồi ra lôi thú, tinh thần lực cũng là đem hầu hết quán chú vào nó.



Lôi thú bị đánh tan, tinh thần lực tổn thương, nàng nhận vào phản phệ cộng thêm thân thể suy yếu lúc trước, trong người hiện tại đã gặp phải nội thương nghiêm trọng.



Thu lại Hoàng Kim Thánh Mâu, Quan Thiên Long trong phút chốc không biết nên làm gì. Tiến lên an ủi nàng? Hai người vốn dĩ đang trong trạng thái đối địch, lại hành động đó rất có thể sẽ khiến cho nàng nghĩ rằng hắn đây là đang an ủi nàng. Mà bỏ lại nàng đem theo Vân Phi Bạch hạ đài cũng không thể được.



Bạch U Cơ khiêu chiến, Vân Phi Bạch chấp nhận. Đây là trận đấu một đối một hoàn toàn công bằng, sòng phẳng. Việc Quan Thiên Long nửa đường chen vào đã là sai mười phần sai, nếu như hiện tại tiếp tục có những hành động không đúng mực, kia chính là tổn hại rất lớn đối với mặt mũi của hắn.



“Hưu”



Ngay lúc Quan Thiên Long đang chưa biết tiến thối ra sao, trên không trung bõng vang lên một tiếng xé gió chói tai khiến cho ánh mắt mọi người trên khán đài đều bị hấp dẫn.



Theo thanh âm xé gió vang lên, một đạo thân ảnh từ trên trời bắn xuống, nện thật mạnh xuống tỉ võ đài khiến cho sàn đấu cứng rắn trực tiếp bị chấn thành bột phấn. Chỉ nghe vài tiếng trầm muộn vang lên sau đó bụi mù bay lên che kín cả khu vực.



Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, từ bên trong đám bụi mù kia vang lên từng đạo tiếng bước chân khe khẽ.



Đấu trường trong phút chốc yên lặng như tờ, tiếng bước chân kia giống như tiếng bước chân phát ra từ địa ngục khiến cho tâm hồn con người run rẩy.



Một đạo thanh âm lạnh lẽo mang theo sự trào phúng vang lên:



“Nếu như thái tử điện hạ có lòng muốn gia nhập chiến cuộc, vậy thì thêm Vương mỗ một chân. Không biết thái tử điện hạ có nguyện ý gì?



Thanh âm vừa dứt toàn trường dậy sóng. Khắp nơi đều vang lên những tiếng kinh hô, bởi vì người đến là Vương Chi Sách.



“Là Vương Chi Sách của Linh Vân Tông.”



“Thú vị a…một trận long tranh hổ đấu.”



“Kẻ này rốt cuộc cũng chịu ra sân.” Một người mỉm cười nói: “Xem ra vị Quan Thiên Long kia lần này phải trải qua một phen chiến đấu khổ cực a.”



“Phải rồi…Vương Chi Sách cũng không phải dạng giá áo túi cơm gì. Nhất định kia sẽ là một trận chiến khốc liệt.”



Dưới sân, khói bụi tán đi để lộ ra một vị nam tử thân mặc bạch bào chính là Vương Chi Sách, trên tay hắn lúc này tùy ý vung vẩy một thanh trọng xích rất lớn, bộ dáng tựa như chơi đùa với nó mà không cảm thấy chút nặng nề nào vậy.



Vương Chi Sách nhíu mày nhìn về phía Bạch U Cơ, nhìn bộ dáng có chút thảm hại của nàng, sâu trong mắt ánh lên chút lửa giận.



Lúc trước, Quan Thiên Long xuất chiến đã để hắn phải lưu tâm. Thế nhưng lúc đó hắn cũng chưa vội vã xuất kích. Hắn muốn nhìn xem lôi thú của Bạch U Cơ có thể đạt đến mức nào.



Vạn phần không ngờ nàng lại là liều mạng đến vậy, quán chú rất nhiều tinh thần lực vào đó. Rốt cuộc lôi thú bị đánh nát, tinh thần lực của nàng cũng là tổn hại một mảng lớn. Thân thể yểu điệu lúc này lộ ra vô cùng đáng thương.



Bạch y nhiễm bẩn, trên người xuất hiện từng đạo vết máu. Khuôn mặt trắng bệch như xác chết, làn môi mọi ngày không tô son vẫn đỏ thì hôm nay lại tím tái lại, khóe môi còn có một vệt máu chảy dài. Làn tóc vừa rồi còn tung bay trong gió thì lúc này lại lộ ra có chút rối loạn.



“Không sao chứ?” Vương Chi Sách nở nụ cười bất đắc dĩ khẽ hỏi.



“Không sao.” Bạch U Cơ lạnh lùng đáp. Nàng cũng không phải bởi vì Vương Chi Sách không xuất chiến mà giận dỗi. Đơn giản lúc này chính là chưa đem Vân Phi Bạch trừng trị, trong lòng nàng cảm thấy ngứa ngáy.



Vương Chi Sách thấy vậy liền khẽ gật đầu, khóe miệng vểnh lên nụ cười, quay mặt nhìn về phía Quan Thiên Long, nói:



“Thế nào? Thái tử điện hạ, ngươi chẳng lẽ có thể xa luân chiến với sư muội ta, hiện tại liền không có đảm lượng tiếp nhận.”



Quan Thiên Long trong bộ giáp hoàng kim lúc này nhíu mày. Hắn dĩ nhiên nghe ra ý trào phúng trong câu nói của Vương Chi Sách. Thanh âm không mặn không nhạt của hắn lúc này vang lên:



“Vương huynh hiểu lầm, ta không có ý định xa luân chiến với Bạch cô nương. Chẳng qua muốn đem đồng môn cứu giúp mà thôi.”



“Vương huynh cũng thấy a. Hắn đã thua rồi, nếu như còn để cho tôn lôi thú đó giày vò ta chỉ e hắn là không thể sống nổi.” Quan Thiên Long nói tiếp: “Tất nhiên việc vô duyên can thiệp vào tỉ đấu là lỗi của ta, việc này ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đăng môn bái phỏng cẩn thận xin lỗi Bạch cô nương một phen.”





“Thật dài dòng.” Vương Chi Sách đưa tay ngoáy lỗ tai, bộ dáng lười nhác nói: “Vậy rốt cuộc là đánh hay không đánh.”



“A a a, ta cũng chỉ đang nói tới vấn đề bản thân có lỗi lớn với Bạch cô nương.” Quan Thiên Long nở nụ cười vô hại nói.



Trong phút chốc, khí thế tản mát trên người hắn rốt cuộc lại kéo lên, thanh âm mang theo lạnh lùng cùng tự ngạo cũng theo đó khẽ vang:



“Còn nếu Vương huynh muốn giao lưu đấu pháp, ta nghĩ ta có thời gian.”



Vương Chi Sách vác trọng xích lên vai, Hỗn Nguyên Chi Khí hỏa thuộc tính lan tràn đem không gian bắt đầu thiêu nóng. Một đạo thanh âm lạnh lẽo thấu xương vang lên:



“Nghe nói ngươi tu luyện một môn vương cấp nguyên thuật? ...vừa hay công pháp tu luyện của ta cũng là vương cấp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK