Người đăng: meomeo14311
Lại nói, trung niên râu quai nón chợt nhìn thấy bóng dáng Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều, vẻ mặt liền hiện lên ý dâm, cười gằn mà nói:“Ồ, hiện tại mới nhận ra đám người này còn có hai tiểu mỹ nhân a.”
Hắn vừa dứt lời, những người khác cũng ngưng mắt nhìn lại. Dưới ánh lửa, bọn họ thấy được hai cỗ thân thể mê người, từng đường cong được in hằn lên quần áo. Cộng thêm trời tối, cảm giác nhìn lúc được lúc không, chập chờn, khiến cho ai nấy đều có cảm giác ngứa ngáy trong lòng.
Từng đạo tiếng cười đê tiện chậm rãi vang lên, ánh mắt đám người kia mỗi khi nhìn về phía Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều đều hiện lên một đạo lửa nóng.
“Hừ.” Trương Nhị Huyền bỗng chốc nhíu mày, khuôn mặt hiện lên vẻ chán ghét. Theo phản xạ tự nhiên, hắn bước tới một bước che chắn cho Hồng Ngọc Kiều, ánh mắt nhìn về phía đám thổ phỉ xung quanh tràn đầy sát khí.
“Ân?” Hồng Ngọc Kiều khẽ phát ra thanh âm ngạc nhiên, mắt hướng về phía thân ảnh béo lùn trước mặt chợt hiện lên chút mất tự nhiên, khuôn mặt của nàng cũng là chậm rãi đỏ lên.
“Ha, bàn tử, ngươi cũng thật là điêu ngoa nha. Miệng thì nói ghét nàng như cừu, vậy mà gặp kẻ khác đánh chủ ý lên người nàng thì không nhịn được mà lo lắng.” Khương Thần chợt cười nhạt một tiếng, thanh âm mang theo chút trêu chọc khẽ vang.
“Đây…không phải, ta đây cũng chỉ là làm ra hành động bảo vệ cho nữ đệ tử tông môn chúng ta mà thôi. Nếu như là một vị sư muội sư tỷ khác, ta cũng sẽ làm vậy.” Trương Nhị Huyền chợt cứng miệng nhưng vẫn gân cổ lên cãi lại.
“Thế sao U Cơ đứng đây ngươi lại không giúp nàng che chắn.” Khương Thần cười cười chỉ Bạch U Cơ bên cạnh mà nói.
“Vậy thì còn ra thể thống gì, Bạch sư tỷ nhưng là đạo lữ của ngươi a.” Trương Nhị Huyền cười đáp.
“À thế à.” Khương Thần nhếch mép cười lạnh: “Ngươi cũng ba phải lắm.”
“Đi ra ngoài kia. Ai cần ngươi bảo vệ.” Hồng Ngọc Kiều mặt mũi đỏ bừng, không chịu nổi trêu chọc cho nên tính khí hỏa bạo lại nổi lên, nàng không nhịn được khẽ gắt một tiếng.
Trương Nhị Huyền thấy vậy liền lủi thủi đứng sang một bên thật. Bộ dáng có chút tội nghiệp khiến cho Hồng Ngọc Kiều không khỏi mím chặt môi, khuôn mặt hiện lên vẻ có lỗi.
“Cảm ơn.”
“Hắc hắc, tiết mục anh anh em em chấm dứt, chú ý kẻ địch.” Tống Viễn Đình vỗ tay hai cái, cười nhạt nói.
“Hừ.”
Lúc này, Khương Thần chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, tinh thần lực hóa thành vô số những cây trâm hướng thẳng về phía những kẻ vừa rồi dùng ánh mắt dâm đãng nhìn Bạch U Cơ. Thế công bén nhọn, lại trong đêm tối khiến cho kẻ địch nhất thời khó có thể phát giác.
“Ặc…ặc…ặc…”
Vài đạo thanh âm ho sặc sụa vang lên, ngay sau đó chỉ thấy vài tên thổ phỉ thực lực yếu nhược giống như gặp phải trùng kích kinh khủng, tất cả đều không hẹn mà cùng ôm lấy cổ họng mình, mặt mũi đỏ bừng.
Thoáng chốc qua đi, những người vừa rồi bị trúng phải công kích tinh thần lực của Khương Thần thì đều ngã lăn ra đất bất động, sống chết không rõ.
“Cẩn thận, đám người kia có cao thủ sử dụng tinh thần lực.” Trung niên râu quai nón quát lên một tiếng, tinh thần lập tức đề cao cảnh giác.
“Tấn công.” Phùng Mạc Phong lúc này cũng quát lên một tiếng to không kém, bảy tám đạo thân ảnh trong đêm tối hóa thành những đạo tinh mang xông thẳng về phía đám thổ phỉ mà chém giết.
Song phương bắt đầu nổ ra chiến đấu nảy lửa.
“Huynh đệ, giết hết nam, hai tiểu cô nương này giữ lại chơi đùa.”
“Lên.”
Tuy rằng đệ tử Linh Vân Tông thực lực cao hơn thế nhưng tầm nhìn hạn hẹp lại thêm chiến đấu trong sự bất an, chính vì thế nhất thời không thể chiếm được thượng phong. Ngược lại đám thổ phỉ mang theo khí thế hung hăng mà đến nhưng cũng không có nhiều ưu thế.
Mỗi một thổ phỉ ngã xuống, thực lực của nhóm Khương Thần cũng lại yếu đi một phần. Giữa lúc này, Trương Nhị Huyền khó khăn chống đỡ một tên Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong oanh kích thì bị một tên Nguyên Hồn Cảnh hậu kỳ đánh lén. Bả vai bị chém ra một vết thương sâu rộng. May mắn tên này da dày thịt béo, mà cú chém cũng được hắn khéo léo né tránh cho nên còn chưa nhìn thấy xương trắng.
Kêu lên một tiếng đau đớn, Trương Nhị Huyền ôm lấy bả vai lui về phía sau. Hai tên thổ phỉ hợp kích thành công liền cầm lấy vũ khí lao tới muốn một đường chém giết.
Phanh phanh!!!
Hai tên thổ phỉ còn cách Trương Nhị Huyền chừng năm bước chân thì bị một đạo hồng quang lóe lên ngăn cản. Ngay sau đó là một đạo kình khí khủng bố đánh tới khiến cho cả hai không thể không thoái lui.
“Hừ.”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Hồng Ngọc Kiều không biết từ đâu xuất hiện, trên người bốc lên xích quang, khí thế hung hãn vô cùng. Trên tay nàng là cây trường tiên quen thuộc, mà trường tiên cũng bốc lên một màu đỏ rực. Xích quang vừa rồi có lẽ là do trường tiên này đánh ra.
“Hừ, bình thường nếu ngươi chăm chỉ tu luyện, hiện tại còn có thể là gánh nặng như thế ư?” Hồng Ngọc Kiều không quen nói lời mật ngọt, mở miệng chỉ biết trách mắng. Lúc này tuy rằng trong lòng có chút thương xót thế nhưng vẫn không nhịn được mà quát mắng.
Vẻ mặt tái nhợt của Trương Nhị Huyền hơi xị xuống, hắn mím môi sau đó lùi về phía sau, không đáp một lời.
Vốn lúc trước thực lực của hắn còn thấp hơn bây giờ rất nhiều. Sau khi quen với Song Nhi, hắn đã một đường nỗ lực rất lớn. Chỉ trong vài tháng có thể đạt tới Nguyên Hồn Cảnh trung kỳ, tốc độ tu luyện này không phải ai cũng có thể đạt được. Thậm chí là trong thời gian ngắn đó, dẫu cho Hồng Ngọc Kiều các nàng năm xưa cũng không thể đạt được.
Lại nói, nhìn thấy vẻ ủ rũ của Trương Nhị Huyền, Hồng Ngọc Kiều cảm thấy bản thân có chút hơi quá, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ hướng tới hai tên thổ phỉ kia mà phát tiết tức giận.
“Lui.”
Hai tên Nguyên Hồn Cảnh nhận ra cảnh giới của nàng cao hơn bọn họ nhiều lắm, chính vì thế bọn hắn cũng không hề ham đánh, một cái gật đầu ra hiệu liền lập tức lui về sau. Đối thủ của Hồng Ngọc Kiều là một vị Nguyên Linh Cảnh sơ kỳ lúc này cũng vừa lúc đuổi tới nơi. Ánh mắt dâm tà nhìn nàng không chút kiêng nể, đầu lưỡi liếm môi một vòng sau đó nở một nụ cười hèn kém.
“Khặc khặc…rất đẹp, rất cong…Được ngủ với nàng một đêm chính là phúc ba đời của ta a…tiểu mỹ nhân.”
Hồng Ngọc Kiều không nói gì, tay cầm trường tiên chậm rãi giơ lên. Đầu trường tiên giống như con rắn lập tức uốn cong sau đó quấn xung quanh thân thể nàng tạo nên một loại cảnh tượng hết sức hoang dại cùng quyến rũ.
Oành oành oành!!!
Đôi bên còn gườm ghè nhau thì bên kia Khương Thần từ vòng vây của mấy tên Nguyên Hồn Cảnh cùng một tên Nguyên Linh Cảnh đã đánh mở được một đường máu. Hắn không chút do dự mà hướng theo con đường kia bỏ chạy.
“Mau đuổi theo.” Một tên trong đám thổ phỉ hô lên.
Nhìn theo phương hướng Khương Thần bỏ chạy, trung niên râu quai nón đang đánh nhau với Phùng Mạc Phong chỉ khẽ quát:
“Không cần. Tự tìm đường chết mà thôi. Tất cả tập trung giải quyết đám còn lại. Người của chúng ta rất nhanh sẽ tới.”
Phương hướng Khương Thần vừa mới bỏ chạy vừa vặn chính là hướng tới sào huyệt của bọn thổ phỉ này, mà quân tiếp viện của bọn chúng cũng là đang từ con đường đó chạy đến đây. Khương Thần vừa vặn đi lối đó không thể không nói chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Trên thực tế, Khương Thần rời đi cũng là có nguyên do của hắn. Thời điểm chiều xuống lúc hắn cùng với Trương Nhị Huyền mang củi về, Trương Nhị Huyền có nói rằng gặp mấy vị mạo hiểm giả ở xung quanh đây. Lấy làm lạ cho nên Khương Thần đã theo phương hướng của hắn mà tìm kiếm. Quả nhiên là địa phương này có xuất hiện nhân loại.
Vùng biên giới này chỉ là cây cối um tùm rậm rạp, không phải sơn mạch, không phải hoang nguyên hay hạp cốc, chính vì thế yêu thú gần như không có bao nhiêu, thậm chí yêu thú cường hãn càng là không có. Ở nơi này xuất hiện mạo hiểm giả quả là kỳ quái.
Âm thầm theo sau mấy người được Trương Nhị Huyền gọi là mạo hiểm giả kia, Khương Thần rốt cuộc phát hiện đó là một đám thổ phỉ. Chính vì thế từ lúc chiều hắn đã ở tại xung quanh khu vực lều trại phương viên mấy dặm quanh đó bố trí đủ các loại trận pháp để đề phòng. Hiện tại dựa vào trận pháp, hắn cảm ứng được có viện quân chạy tới, chính vì thế hắn mới một mình xông lên tuyến đầu ngăn cản đám người kia trước.
“Nhanh chân một chút, ta cảm ứng được khí tức của đám người Thiết Dong ở phía trước. Có lẽ là tìm được miếng mồi ngon.”
“Ừm, lúc chiều người của hắn báo về phát hiện ra có một đám người trẻ tuổi ở xung quanh đây.”
“Thơm ngon. Thật lâu rồi chưa có ai đi qua đây, đao của ta cũng đã rỉ mất rồi.”
“Hà hà, thật không biết có mỹ nữ không? Đám tiểu đãng phụ dưới trấn đều đã chơi chán rồi, địa phương kia cũng không còn khít nữa, quả thật làm cho lão tử không thể lên nổi.”
Trong đêm tối xuất hiện một nhóm chừng hai mươi người, mỗi người đều cầm theo một cây đuốc lớn soi sáng cả rừng rậm. Thực lực của nhóm người này so với nhóm trung niên râu quai nón đang giao chiến ở đằng kia thì mạnh hơn một chút. Chẳng qua số lượng lại ít hơn, suy đi tính lại cũng chỉ ngang ngửa nhau, có xê xích cũng không đáng bao nhiêu.
Lại nói, đám người này hành tẩu trong rừng rất nhanh. Bộ dáng giống như đi bộ nhưng có cảm giác chân không hề chạm đất. Tốc độ so với vận động viên điền kinh còn nhanh hơn nhiều. Ngọn đuốc trên tay đám người này bởi vì di chuyển nhanh mà gần như bị dập tắt.
Tách tách tách….
Ti ti ti…